Chương 2
2024-09-16 10:05:18
“Làm sao vậy Hạ Hạ?”
Liễu An An cứ cảm thấy hôm nay Ôn Hạ rất quái lạ, nhưng cho rằng là do cô bị giáo viên nói nên còn buồn bực ở trong lòng.
“Không có việc gì, các cậu đi xem đi, đợi lát nữa soái ca đi rồi, các cậu sẽ không được thấy đâu.”
Ôn Hạ cười đẩy đẩy hai người, ý bảo bọn họ mau trở về xem soái ca.
Khương Nhan và Liễu An An liếc mắt nhìn nhau, nhưng không rời đi.
Soái ca đẹp, nhưng cũng không quan trọng bằng bạn bè.
Khương Nhan cười hì hì kéo tay Ôn Hạ: “Ai nha, không xem, soái ca ở trường trung học số hai đều bị mình xem hết cả rồi.”
“Đúng vậy, trai đẹp ở trường trung học số hai đều đã xem qua.” Liễu An An kéo cánh tay kia của Ôn Hạ.
Hai người cố ý ở lại với cô, Ôn Hạ cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp, kéo dài giọng nói: “Nhưng mà… mình muốn xem.”
Nhân lúc hai người không chú ý, cô rút tay ra, chạy đi.
“Cậu hay lắm Hạ Hạ! Dám gạt chúng ta!” Khương Nhan dậm chân, vội vàng đuổi theo, Liễu An An cũng đuổi theo sau.
Ba người ở phòng học dưới lầu “Đùa giỡn”.
“Ai da, mình sai rồi, mình sai rồi, ha ha ha… Thủ hạ lưu tình.” Ôn Hạ sợ nhất là bị cù lét, trước kia Tần Mặc thích nhất dùng cách này để uy hiếp cô.
“Lần sau xem cậu còn dám hay không.” Khuôn mặt tròn trịa của Khương Nhan đỏ bừng, cô ấy cười cười cù cô thêm hai cái.
Ôn Hạ vội vàng giơ tay đầu hàng: “Không dám, không dám.”
Ba người cãi nhau ầm ĩ tới cửa phòng học, đột nhiên một giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên: “Ôn Hạ.”
Ôn Hạ ngẩng đầu, ngay lập tức liền sửng sốt.
Khương Nhan và Liễu An An cũng nhìn qua, cả hai người bắt lấy tay nhau, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Má ơi, soái ca, soái ca đẹp trai quá đi mất.
Sau đó đồng thời nhìn về phía Ôn Hạ, hai cặp mắt to tròn tràn đầy sự hiếu kỳ.
Khương Nhan vỗ vỗ bả vai Ôn Hạ, không kìm nén được sự kích động: “Hạ Hạ, đây là ai? Đẹp trai quá đi.”
Ôn Hạ phục hồi tinh thần lại, đẩy Khương Nhan và Liễu An An về phòng học: “Các cậu đi vào trước đi, mình có việc.”
Đứng ở bên cạnh thiếu niên, Ôn Hạ trông thật nhỏ nhắn.
Cô nói với giọng điệu không xác định: “Tần Mặc?”
Tay thiếu niên chống ở trên ban công, anh hơi khom người xuống, chiếc quần thể thao màu đen khiến cho đôi chân anh trông thon dài hơn: “Cũng may là vợ.”
Tần Mặc vừa tỉnh dậy phát hiện bản thân đang ở trường cấp ba, phản ứng đầu tiên là nằm mơ, nhưng sau đó mọi thứ lại trở nên quá chân thật.
Vì chứng minh là đang nằm mơ hay là sống lại nên anh đã xin nghỉ để đi tới Nhị Trung.
Trong lúc chờ Ôn Hạ, anh lại nghĩ nếu Ôn Hạ không quen biết anh, anh nên làm gì bây giờ?
Ừm, lần này đổi lại anh sẽ theo đuổi cô.
Bây giờ Ôn Hạ mới thật sự có thể xác định, cô và Tần Mặc sống lại thời cấp ba, cô nhỏ giọng nói: “Chồng à, em cảm thấy thực sự không thể tin được.”
Tần Mặc cũng cảm thấy việc này thật hoang đường, nhưng lại thực sự đã xảy ra, anh không thể không tin.
Nhìn gương mặt căng tràn sức sống của vợ mình, làn da đẹp đến mức nhìn không thấy lỗ chân lông, anh nhịn không được duỗi tay nhéo một cái.
Anh đè thấp giọng nói xuống một chút: “Lúc vợ 17 tuổi thật xinh đẹp.”
Lần đầu tiên anh gặp Ôn Hạ là sau khi thi đại học xong, cho nên không biết được dáng vẻ thời cấp ba của cô ra sao.
“Đừng nhéo, đây là trường học.” Ôn Hạ kéo tay anh xuống.
Chủ nhiệm lớp tám, Tào Quân từ dưới cầu thang đi lên nhìn thấy cảnh này thì quát lớn: “Ôn Hạ, em đang làm gì đó.”
Ôn Hạ quay đầu nhìn qua, cơ thể hơi run lên, vội vàng buông lỏng tay Tần Mặc ra.
Trời ạ, bắt yêu sớm.
Lúc này bắt yêu sớm rất nghiêm, sẽ bị thông báo phê bình trước toàn trường.
Cô không muốn vừa trở lại đã phải làm kiểm điểm, FG* (mục tiêu) học hành chăm chỉ mà cô lập ra cũng sẽ sụp đổ.
(*) FG có nghĩa “Field Goal”, có nghĩa là “Mục tiêu trên sân” thường được dùng trong bóng rổ hoặc bóng đá, ý chỉ “mục tiêu”.
Đột nhiên, cô tập trung hết mọi trí lực mới nghĩ ra nói: “Thầy Tào, đây là anh họ em, tìm em có chút việc.”
Tào Quân dùng ánh mắt như tia X quang, rà quét qua lại hai người bọn họ, hiển nhiên là không tin, hiện tại đúng là thời điểm cho tình cảm tuổi học trò nảy mầm.
Ông nghiêm mặt nhìn Tần Mặc: “Cậu bao nhiêu tuổi? Học lớp nào? Tên gọi là gì?”
Hỏi liên tục ba câu như muốn đoạt mạng.
Tần Mặc tốt xấu gì cũng đã 27-28 tuổi, hơn nữa còn làm luật sư mấy năm, tính tình đã sớm trở nên trầm tĩnh.
Anh không hề có chút hoảng loạn, móc thẻ học sinh từ trong túi ra đưa cho ông: “Chào thầy Tào ạ, em là anh họ của Ôn Hạ, là học sinh Gia Trung, đây là thẻ học sinh của em.”
Tào Quân lấy thẻ học sinh nhìn lướt qua, trên thẻ học sinh là một thiếu niên tóc ngắn, sạch sẽ gọn gàng.
Ông ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tần Mặc một cái, sau đó cúi đầu nhìn thẻ học sinh, Tần Mặc, lớp chọn trường Gia Trung.
Ông tặc lưỡi: “Cậu là Tần Mặc? Học sinh đứng nhất ở Gia Trung?”
“Dạ.” Tần Mặc gật đầu.
Sắc mặt Tào Quân ôn hoà hơn rất nhiều, ông liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, có chút hận sắt không thành thép: “Ôn Hạ, em nên học tập anh họ mình nhiều vào.”
Đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém, nếu như Tần Mặc mang tiếng là học sinh kém, cô và Tần Mặc có nói rách cả miệng Tào Quân cũng sẽ không tin.
“Vâng, thầy Tào.” Ôn Hạ ngoan ngoãn đáp lời.
Tào Quân gật đầu, xoay người rời đi.
Ôn Hạ thở ra một hơi, Tần Mặc buồn cười nhìn cô: “Sợ cái gì?”
“Trường học bắt yêu sớm, sẽ phải thông báo phê bình toàn trường.” Ôn Hạ giải thích nói.
“Aizz, giờ thì em yên tâm rồi.”
Tần Mặc cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa, buổi chiều anh còn phải trở về đi học: “Đã trở lại thì phải học tập cho tốt, thứ sáu tan học, anh tới đón em.”
Sau đó anh đưa cho cô hai trăm tệ: “Muốn ăn gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm.”
Nhà Ôn Hạ là gia đình đơn thân, cha mẹ ly dị, cô đi theo ba, điều kiện trong nhà cũng không tệ, nhưng mà so với trong nhà Tần Mặc thì vẫn kém rất nhiều.
Ôn Hạ lấy ra từ trong túi hơn một trăm tệ: “Em có tiền, đủ dùng rồi.”
“Cầm lấy, nghe lời.”
Tần Mặc đưa tiền cho cô xong, lại nói: “Anh đi đây, ừm, ở trường học không được tiếp xúc với nam sinh khác, có biết không?”
Ôn Hạ gật đầu: “Anh cũng không được hái hoa ngắt cỏ.”
Tần Mặc có ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt, thành tích lại còn tốt, chỉ riêng điều thứ nhất thôi cũng đã đủ để đốn tim của không biết bao nhiêu nữ sinh cấp ba rồi.
Năm đó khi Tần Mặc đồng ý làm bạn trai cô, có một đoạn thời gian cô còn sợ anh sẽ nói lời chia tay.
“Được.” Tần Mặc nói.
Chờ anh đi rồi, Ôn Hạ bước vào lớp học, sau khi đã chỉnh đốn được những buồn bực trước đó, hiện tại cô phải cố gắng học tập thật tốt, phát triển việc học của mình.
Vừa mới chuẩn bị lấy sách ra xem, Khương Nhan từ phía sau chọc chọc lưng cô, kích động nói: “Ôn Hạ, đó là ai vậy? Thật sự quá đẹp trai!”
Liễu An An cũng tỏ vẻ kích động nhìn cô.
Nghe thấy người khác khen chồng nhà mình đẹp trai, Ôn Hạ đắc ý nói: “Anh họ mình.”
Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Đừng có ý nghĩ gì, anh ấy có chủ rồi.”
“Chơi bạn bè à? Trời ạ, cũng không biết bạn gái trông như thế nào? Khẳng định là rất xinh đẹp.” Liễu An An có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã bắt đầu buôn chuyện.
Ôn Hạ nghĩ nghĩ, nhịn xuống không nói người đó là mình, nếu không sau này cô gặp Tần Mặc sẽ rất bất tiện.
Cô cúi đầu hơi mỉm cười: “Là rất xinh đẹp, so với mình còn đẹp hơn một chút.”
Ôn Hạ trong tương lai sẽ xinh đẹp hơn bây giờ rất nhiều.
“Nếu như nói còn xinh đẹp hơn cả cậu thì khẳng định là một đại mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp.” Liễu An An liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hạnh to tròn, chiếc mũi vừa cao lại còn thẳng và đôi môi xinh đẹp nhỏ nhắn.
Đặc biệt là làn da vừa trắng lại vừa mịn, gần như không có lỗ chân lông, cực kỳ dễ nhìn thấy ở trong một đám học sinh nổi đầy mụn tuổi dậy thì.
Ôn Hạ là hoa khôi của lớp (8), cũng là hoa khôi của toàn khối, có tiếng xinh đẹp.
Sau giờ học, thường xuyên có một đám nam sinh thích kết bè kết nhóm tới ngắm cô.
“Dù sao cũng rất xinh đẹp.” Ôn Hạ không biết xấu hổ mà khoe khoang.
Liễu An An cứ cảm thấy hôm nay Ôn Hạ rất quái lạ, nhưng cho rằng là do cô bị giáo viên nói nên còn buồn bực ở trong lòng.
“Không có việc gì, các cậu đi xem đi, đợi lát nữa soái ca đi rồi, các cậu sẽ không được thấy đâu.”
Ôn Hạ cười đẩy đẩy hai người, ý bảo bọn họ mau trở về xem soái ca.
Khương Nhan và Liễu An An liếc mắt nhìn nhau, nhưng không rời đi.
Soái ca đẹp, nhưng cũng không quan trọng bằng bạn bè.
Khương Nhan cười hì hì kéo tay Ôn Hạ: “Ai nha, không xem, soái ca ở trường trung học số hai đều bị mình xem hết cả rồi.”
“Đúng vậy, trai đẹp ở trường trung học số hai đều đã xem qua.” Liễu An An kéo cánh tay kia của Ôn Hạ.
Hai người cố ý ở lại với cô, Ôn Hạ cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp, kéo dài giọng nói: “Nhưng mà… mình muốn xem.”
Nhân lúc hai người không chú ý, cô rút tay ra, chạy đi.
“Cậu hay lắm Hạ Hạ! Dám gạt chúng ta!” Khương Nhan dậm chân, vội vàng đuổi theo, Liễu An An cũng đuổi theo sau.
Ba người ở phòng học dưới lầu “Đùa giỡn”.
“Ai da, mình sai rồi, mình sai rồi, ha ha ha… Thủ hạ lưu tình.” Ôn Hạ sợ nhất là bị cù lét, trước kia Tần Mặc thích nhất dùng cách này để uy hiếp cô.
“Lần sau xem cậu còn dám hay không.” Khuôn mặt tròn trịa của Khương Nhan đỏ bừng, cô ấy cười cười cù cô thêm hai cái.
Ôn Hạ vội vàng giơ tay đầu hàng: “Không dám, không dám.”
Ba người cãi nhau ầm ĩ tới cửa phòng học, đột nhiên một giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên: “Ôn Hạ.”
Ôn Hạ ngẩng đầu, ngay lập tức liền sửng sốt.
Khương Nhan và Liễu An An cũng nhìn qua, cả hai người bắt lấy tay nhau, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Má ơi, soái ca, soái ca đẹp trai quá đi mất.
Sau đó đồng thời nhìn về phía Ôn Hạ, hai cặp mắt to tròn tràn đầy sự hiếu kỳ.
Khương Nhan vỗ vỗ bả vai Ôn Hạ, không kìm nén được sự kích động: “Hạ Hạ, đây là ai? Đẹp trai quá đi.”
Ôn Hạ phục hồi tinh thần lại, đẩy Khương Nhan và Liễu An An về phòng học: “Các cậu đi vào trước đi, mình có việc.”
Đứng ở bên cạnh thiếu niên, Ôn Hạ trông thật nhỏ nhắn.
Cô nói với giọng điệu không xác định: “Tần Mặc?”
Tay thiếu niên chống ở trên ban công, anh hơi khom người xuống, chiếc quần thể thao màu đen khiến cho đôi chân anh trông thon dài hơn: “Cũng may là vợ.”
Tần Mặc vừa tỉnh dậy phát hiện bản thân đang ở trường cấp ba, phản ứng đầu tiên là nằm mơ, nhưng sau đó mọi thứ lại trở nên quá chân thật.
Vì chứng minh là đang nằm mơ hay là sống lại nên anh đã xin nghỉ để đi tới Nhị Trung.
Trong lúc chờ Ôn Hạ, anh lại nghĩ nếu Ôn Hạ không quen biết anh, anh nên làm gì bây giờ?
Ừm, lần này đổi lại anh sẽ theo đuổi cô.
Bây giờ Ôn Hạ mới thật sự có thể xác định, cô và Tần Mặc sống lại thời cấp ba, cô nhỏ giọng nói: “Chồng à, em cảm thấy thực sự không thể tin được.”
Tần Mặc cũng cảm thấy việc này thật hoang đường, nhưng lại thực sự đã xảy ra, anh không thể không tin.
Nhìn gương mặt căng tràn sức sống của vợ mình, làn da đẹp đến mức nhìn không thấy lỗ chân lông, anh nhịn không được duỗi tay nhéo một cái.
Anh đè thấp giọng nói xuống một chút: “Lúc vợ 17 tuổi thật xinh đẹp.”
Lần đầu tiên anh gặp Ôn Hạ là sau khi thi đại học xong, cho nên không biết được dáng vẻ thời cấp ba của cô ra sao.
“Đừng nhéo, đây là trường học.” Ôn Hạ kéo tay anh xuống.
Chủ nhiệm lớp tám, Tào Quân từ dưới cầu thang đi lên nhìn thấy cảnh này thì quát lớn: “Ôn Hạ, em đang làm gì đó.”
Ôn Hạ quay đầu nhìn qua, cơ thể hơi run lên, vội vàng buông lỏng tay Tần Mặc ra.
Trời ạ, bắt yêu sớm.
Lúc này bắt yêu sớm rất nghiêm, sẽ bị thông báo phê bình trước toàn trường.
Cô không muốn vừa trở lại đã phải làm kiểm điểm, FG* (mục tiêu) học hành chăm chỉ mà cô lập ra cũng sẽ sụp đổ.
(*) FG có nghĩa “Field Goal”, có nghĩa là “Mục tiêu trên sân” thường được dùng trong bóng rổ hoặc bóng đá, ý chỉ “mục tiêu”.
Đột nhiên, cô tập trung hết mọi trí lực mới nghĩ ra nói: “Thầy Tào, đây là anh họ em, tìm em có chút việc.”
Tào Quân dùng ánh mắt như tia X quang, rà quét qua lại hai người bọn họ, hiển nhiên là không tin, hiện tại đúng là thời điểm cho tình cảm tuổi học trò nảy mầm.
Ông nghiêm mặt nhìn Tần Mặc: “Cậu bao nhiêu tuổi? Học lớp nào? Tên gọi là gì?”
Hỏi liên tục ba câu như muốn đoạt mạng.
Tần Mặc tốt xấu gì cũng đã 27-28 tuổi, hơn nữa còn làm luật sư mấy năm, tính tình đã sớm trở nên trầm tĩnh.
Anh không hề có chút hoảng loạn, móc thẻ học sinh từ trong túi ra đưa cho ông: “Chào thầy Tào ạ, em là anh họ của Ôn Hạ, là học sinh Gia Trung, đây là thẻ học sinh của em.”
Tào Quân lấy thẻ học sinh nhìn lướt qua, trên thẻ học sinh là một thiếu niên tóc ngắn, sạch sẽ gọn gàng.
Ông ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tần Mặc một cái, sau đó cúi đầu nhìn thẻ học sinh, Tần Mặc, lớp chọn trường Gia Trung.
Ông tặc lưỡi: “Cậu là Tần Mặc? Học sinh đứng nhất ở Gia Trung?”
“Dạ.” Tần Mặc gật đầu.
Sắc mặt Tào Quân ôn hoà hơn rất nhiều, ông liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, có chút hận sắt không thành thép: “Ôn Hạ, em nên học tập anh họ mình nhiều vào.”
Đây là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém, nếu như Tần Mặc mang tiếng là học sinh kém, cô và Tần Mặc có nói rách cả miệng Tào Quân cũng sẽ không tin.
“Vâng, thầy Tào.” Ôn Hạ ngoan ngoãn đáp lời.
Tào Quân gật đầu, xoay người rời đi.
Ôn Hạ thở ra một hơi, Tần Mặc buồn cười nhìn cô: “Sợ cái gì?”
“Trường học bắt yêu sớm, sẽ phải thông báo phê bình toàn trường.” Ôn Hạ giải thích nói.
“Aizz, giờ thì em yên tâm rồi.”
Tần Mặc cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa, buổi chiều anh còn phải trở về đi học: “Đã trở lại thì phải học tập cho tốt, thứ sáu tan học, anh tới đón em.”
Sau đó anh đưa cho cô hai trăm tệ: “Muốn ăn gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm.”
Nhà Ôn Hạ là gia đình đơn thân, cha mẹ ly dị, cô đi theo ba, điều kiện trong nhà cũng không tệ, nhưng mà so với trong nhà Tần Mặc thì vẫn kém rất nhiều.
Ôn Hạ lấy ra từ trong túi hơn một trăm tệ: “Em có tiền, đủ dùng rồi.”
“Cầm lấy, nghe lời.”
Tần Mặc đưa tiền cho cô xong, lại nói: “Anh đi đây, ừm, ở trường học không được tiếp xúc với nam sinh khác, có biết không?”
Ôn Hạ gật đầu: “Anh cũng không được hái hoa ngắt cỏ.”
Tần Mặc có ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt, thành tích lại còn tốt, chỉ riêng điều thứ nhất thôi cũng đã đủ để đốn tim của không biết bao nhiêu nữ sinh cấp ba rồi.
Năm đó khi Tần Mặc đồng ý làm bạn trai cô, có một đoạn thời gian cô còn sợ anh sẽ nói lời chia tay.
“Được.” Tần Mặc nói.
Chờ anh đi rồi, Ôn Hạ bước vào lớp học, sau khi đã chỉnh đốn được những buồn bực trước đó, hiện tại cô phải cố gắng học tập thật tốt, phát triển việc học của mình.
Vừa mới chuẩn bị lấy sách ra xem, Khương Nhan từ phía sau chọc chọc lưng cô, kích động nói: “Ôn Hạ, đó là ai vậy? Thật sự quá đẹp trai!”
Liễu An An cũng tỏ vẻ kích động nhìn cô.
Nghe thấy người khác khen chồng nhà mình đẹp trai, Ôn Hạ đắc ý nói: “Anh họ mình.”
Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Đừng có ý nghĩ gì, anh ấy có chủ rồi.”
“Chơi bạn bè à? Trời ạ, cũng không biết bạn gái trông như thế nào? Khẳng định là rất xinh đẹp.” Liễu An An có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã bắt đầu buôn chuyện.
Ôn Hạ nghĩ nghĩ, nhịn xuống không nói người đó là mình, nếu không sau này cô gặp Tần Mặc sẽ rất bất tiện.
Cô cúi đầu hơi mỉm cười: “Là rất xinh đẹp, so với mình còn đẹp hơn một chút.”
Ôn Hạ trong tương lai sẽ xinh đẹp hơn bây giờ rất nhiều.
“Nếu như nói còn xinh đẹp hơn cả cậu thì khẳng định là một đại mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp.” Liễu An An liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hạnh to tròn, chiếc mũi vừa cao lại còn thẳng và đôi môi xinh đẹp nhỏ nhắn.
Đặc biệt là làn da vừa trắng lại vừa mịn, gần như không có lỗ chân lông, cực kỳ dễ nhìn thấy ở trong một đám học sinh nổi đầy mụn tuổi dậy thì.
Ôn Hạ là hoa khôi của lớp (8), cũng là hoa khôi của toàn khối, có tiếng xinh đẹp.
Sau giờ học, thường xuyên có một đám nam sinh thích kết bè kết nhóm tới ngắm cô.
“Dù sao cũng rất xinh đẹp.” Ôn Hạ không biết xấu hổ mà khoe khoang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro