Chương 22
2024-09-16 10:05:18
“Đừng kéo mình vào, mình sợ chết.” Liễu An An vừa nói vừa thở hổn hển, hẳn là đang khiêng vật nặng lên cầu thang.
“An An, lát nữa mình sẽ khen thưởng cậu một túi khoai tây chiên.”
Ôn Hạ từ trong nhà vệ sinh đi ra, đặt điện thoại lên giường, sau đó nhào tới chỗ Khương Nhan, ấn cô ấy ở trên giường, rồi dùng hai tay cù lét cô ấy, nói: “Cái “Chết” của cậu đến rồi.”
Khương Nhan không ngừng giãy giụa vì nhột, cười đến mức thở không ra hơi: “Ha ha ha… Hạ Hạ, mình… sai rồi, An An… Cứu mạng… Ha ha ha…”
“Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy…”
Liễu An An cười “Hì hì”, lôi từ trong cặp sách ra một quả táo, vừa gặm vừa xem náo nhiệt, còn không chê lớn chuyện mà xúi giục Ôn Hạ “Hành hình”: “Hạ Hạ, cù sau eo cậu ấy, cậu ấy sợ nhột chỗ này nhất.”
“Liễu… Ha ha ha… An… Ha ha… An…” Khương Nhan cười không ngừng lại được, gương mặt bắt đầu đỏ lên.
Sau vài phút, Ôn Hạ mới buông Khương Nhan ra, nằm sang một bên thở hổn hển nói: “Nhan Nhan, lần sau cậu lại dám tác hợp mình với nam sinh khác, mình thật sự sẽ xử “Chết” cậu.”
Khương Nhan bị “Hành hình” xong, đã nhận thức được sai lầm của mình vô cùng sâu sắc: “Hạ Hạ, mình cũng không dám nữa.”
Cô ấy dừng lại một lát rồi quay đầu sang nhìn Ôn Hạ nói: “Hạ Hạ, cậu thật sự không thích Tưởng Húc sao? Mình cảm thấy cậu ta rất tốt với cậu.”
Liễu An An cũng đồng tình với lời này: “Mình cũng đồng ý.”
“Đúng là rất tốt, nhưng mà không vừa mắt.” Ôn Hạ lắc đầu.
Nghe cô nói như vậy, Khương Nhan ngồi dậy liếc mắt nhìn nhau với Liễu An An, không có đùa.
“Một chút cảm giác đều không có?” Liễu An An tò mò hỏi.
Thấy hai người nhìn cô với dáng vẻ phải hỏi cho đến cùng, Ôn Hạ ngồi dậy lần lượt đưa cho hai người một cái “Kẹo mút”, lấy ra vũ khí cuối cùng _ Ôn Đức: “Không có, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay chú Ôn của các cậu còn mở chương trình Dõi theo thanh thiếu niên cho mình xem, nhắc nhở mình không được yêu sớm đấy.”
Nghe tới Ôn Đức, Khương Nhan và Liễu An An theo bản năng rụt cổ lại, Khương Nhan yếu ớt nói: “Hạ Hạ, cậu ngàn vạn lần đừng có cáo trạng với chú Ôn đấy, mình sợ chú Ôn sẽ băm mình ra.”
Ôn Hạ vừa muốn nói gì đó, một nữ sinh để tóc mái ngang đi đến, là nữ sinh ở ký túc xá tên là Chu Tình.
Quan hệ không tốt cũng không xấu, trên cơ bản không có giao lưu gì.
Người ở ký túc xá tới, ba người bọn Ôn Hạ cũng không nói chuyện nữa, lấy sách rồi khóa kỹ đồ vật quý trọng, sau đó đi đến lớp học.
Lúc này mới có 5 giờ hai mươi, trong lớp học chỉ có lác đác vài người, phần lớn học sinh đều nhất quyết muốn hưởng thụ đến cùng những phút cuối cùng của kỳ nghỉ.
“Ôn Hạ, lấy nước giúp tôi với.” Nam sinh vừa dứt lời, liền ném tới một chai nước.
Cũng may Ôn Hạ phản ứng mau duỗi tay bắt được, cô nhìn về phía nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, cậu ta ngồi ở trên bàn với phong thái khá là lưu manh, tóc hơi dài, khuôn mặt coi như còn tạm được.
Người này tên là Tề Vũ, nằm trong sổ đen của giáo viên bộ môn.
Trước khi chia ra lớp tự nhiên và xã hội thì cô, Tề Vũ, Liễu An An và Khương Nhan đều học chung một lớp với nhau, cô và Tề Vũ ngồi cùng bàn với nhau một học kỳ, Liễu An An và Khương Nhan ngồi ở phía trước bọn họ.
“Tự lấy đi.”
Cô đặt chai ở trên bục giảng rồi đi về chỗ ngồi.
Tề Vũ đút một tay ở trong túi quần, cậu ta đi tới với dáng vẻ lưu manh, nhướng mày nói với Ôn Hạ: “Đã mấy tuần tôi không có đi học, cậu đối xử với tôi vậy sao? Cũng nhẫn tâm quá rồi.” Nói xong liền tự mình đi lấy nước, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Thấy Ôn Hạ không để ý tới mình, cậu ta ngồi xuống trước mặt cô, thấy cô đang làm bài thi toán thì huýt sáo: “Quào, hôm nay ngọn gió ở đâu thổi thế?”
Khương Nhan và Liễu An An nhìn nhau, không vui chút nào.
“Tề Vũ đừng quấy rầy tôi làm bài tập.” Ôn Hạ lấy sách đập bả vai cậu ta một cái, ý bảo cậu ta rời đi nhanh lên.
Cô định làm lại bài thi toán thêm lần nữa.
“Cậu làm của cậu đi.” Tề Vũ không hề có định muốn đi.
“Hạ Hạ.”
Đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn đầy sức hút của thiếu niên.
Thiếu niên có mái tóc dập xù đứng ở cửa, nhìn lướt qua nam sinh ngồi phía trước Ôn Hạ, đôi mắt hẹp dài híp lại, lộ ra một tia nguy hiểm.
Liễu An An còn vui vẻ hơn cả Ôn Hạ, vẫy vẫy tay: “Anh họ đẹp trai, mau vào đi.”
“Ánh mắt chữ A của anh họ giống như đang phát nổ, có đúng không!!” Khương Nhan nhìn về phía Liễu An An.
Ôn Hạ: “…”
A cái rắm, đó là ánh mắt chết chóc có được không.
Trong lúc cô còn đang ngây người, Tần Mặc đã bước nhanh đến, trong tay mang theo hai túi đồ đi tới, Liễu An An vội vàng nhường chỗ, sau đó ngồi vào chỗ bạn cùng bàn của Khương Nhan.
Tề Vũ liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, chậm chạp đứng dậy, cầm chai nước trở về chỗ ngồi.
“Anh họ, sao lại mua nhiều đồ vậy?” Ôn Hạ nhìn hai túi đồ vật chiếm hết không gian ở giữa.
“Mua ba phần giống nhau.”
Tần Mặc giải thích một câu, ánh mắt dừng trên bài thi toán của cô, sau đó nói: “Làm lại một lần nữa à?”
Ôn Hạ gật đầu.
“Vậy em làm đi, anh ở bên cạnh xem.” Tần Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại 5 giờ rưỡi, còn có thể ngồi hai mươi mấy phút.
Giọng nói quá cuốn hút.
Gương mặt Ôn Hạ có chút nóng lên, cô cầm bút bắt đầu làm bài, thời gian trôi qua năm sáu phút.
Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào câu trắc nghiệm số 9 trên bài thi: “Sai rồi, em thế đáp án vào đề bài tính lại một lần đi.”
Ôn Hạ thế đáp án vào, quả nhiên không đúng, cô buồn rầu nói: “Sai rồi.”
Tần Mặc nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu cô: “Bước thứ ba em tính sai rồi…”
Anh lấy bút ra, giảng tỉ mỉ công thức và ý tưởng giải bài toán cho cô, vài phút sau, anh hỏi “Hiểu chưa?”
Hai mắt Ôn Hạ sáng rực lên: “Ch…, anh họ, anh quá nghiêm…” Tầm mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy gì đó, ngay lập tức im bặt.
“…”
Cô đưa mắt liếc nhìn Liễu An An và Khương Nhan một cái, sao lại không úp mở nhắc cô một tiếng.
Liễu An An và Khương Nhan vô tội chớp chớp mắt, bọn học đã úp úp mở mở rồi, là hai ngươi quá chuyên chú.
Ôn Hạ chột dạ: “Thầy Tào.”
Sắc mặt Tào Quân rất hiền hoà: “Ừ, đang giảng bài thi à?”
Đây là dáng vẻ thường dùng để đối xử với học sinh giỏi.
Ôn Hạ gật đầu.
Tào Quân nhìn về phía Tần Mặc: “Bạn học Tần Mặc hôm nay không học tiết tự học buổi tối sao?”
“Hôm nay không học tiết tự học buổi tối ạ.”
Tần Mặc đứng dậy, cao hơn Tào Quân nửa cái đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ đã 5 giờ 50, sau đó nói: “Hạ Hạ, anh đi đây.”
Nghe anh nói không học tiết tự học buổi tối, Tào Quân hòa ái nói: “Còn chưa giảng bài xong mà, các em tiếp tục đi.”
Nói xong còn giải thích một câu: “Lớp chúng ta không học tiết tự học buổi tối.”
Ông muốn nhìn xem học sinh đứng đầu của Gia Trung có trình độ ra sao, khụ, hỏi thăm một ít chút phương pháp học tập.
Ôn Hạ: “…”
Cô tiếp tục giữ im lặng.
Cơ hội ở chung được đưa tới cửa, ánh mắt Tần Mặc hiện lên ý cười, bình tĩnh nói: “Có làm phiền thầy Tào không ạ?”
Tào Quân không thèm để ý cười nói: “Không phiền toái, các em tiếp tục giảng bài đi, thầy không quấy rầy nữa, Liễu An An và Khương Nhan ngồi gần một chút, không được ba hoa chích chòe.”
Sau này ông mới biết được, có một cặp đôi yêu sớm ngay dưới mí mắt của ông.
Chờ ông đi rồi, Tần Mặc lại ngồi xuống, chống một tay lên đầu, sau đó cười nói: “Hạ Hạ, tiếp tục.”
Kim đồng hồ rất nhanh đã chỉ tới 6 giờ, các bạn học trong lớp đều phát hiện trong lớp có thêm một người bạn học nam.
Lớp học trước đó còn ầm ĩ không thôi, giờ phút này ngoại trừ giọng nói trầm thấp giảng bài của thiếu niên ra thì không còn âm thanh nào nữa.
Bởi vì Tào Quân đang đứng nhìn ở bên cửa sổ sát ban công.
“An An, lát nữa mình sẽ khen thưởng cậu một túi khoai tây chiên.”
Ôn Hạ từ trong nhà vệ sinh đi ra, đặt điện thoại lên giường, sau đó nhào tới chỗ Khương Nhan, ấn cô ấy ở trên giường, rồi dùng hai tay cù lét cô ấy, nói: “Cái “Chết” của cậu đến rồi.”
Khương Nhan không ngừng giãy giụa vì nhột, cười đến mức thở không ra hơi: “Ha ha ha… Hạ Hạ, mình… sai rồi, An An… Cứu mạng… Ha ha ha…”
“Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy…”
Liễu An An cười “Hì hì”, lôi từ trong cặp sách ra một quả táo, vừa gặm vừa xem náo nhiệt, còn không chê lớn chuyện mà xúi giục Ôn Hạ “Hành hình”: “Hạ Hạ, cù sau eo cậu ấy, cậu ấy sợ nhột chỗ này nhất.”
“Liễu… Ha ha ha… An… Ha ha… An…” Khương Nhan cười không ngừng lại được, gương mặt bắt đầu đỏ lên.
Sau vài phút, Ôn Hạ mới buông Khương Nhan ra, nằm sang một bên thở hổn hển nói: “Nhan Nhan, lần sau cậu lại dám tác hợp mình với nam sinh khác, mình thật sự sẽ xử “Chết” cậu.”
Khương Nhan bị “Hành hình” xong, đã nhận thức được sai lầm của mình vô cùng sâu sắc: “Hạ Hạ, mình cũng không dám nữa.”
Cô ấy dừng lại một lát rồi quay đầu sang nhìn Ôn Hạ nói: “Hạ Hạ, cậu thật sự không thích Tưởng Húc sao? Mình cảm thấy cậu ta rất tốt với cậu.”
Liễu An An cũng đồng tình với lời này: “Mình cũng đồng ý.”
“Đúng là rất tốt, nhưng mà không vừa mắt.” Ôn Hạ lắc đầu.
Nghe cô nói như vậy, Khương Nhan ngồi dậy liếc mắt nhìn nhau với Liễu An An, không có đùa.
“Một chút cảm giác đều không có?” Liễu An An tò mò hỏi.
Thấy hai người nhìn cô với dáng vẻ phải hỏi cho đến cùng, Ôn Hạ ngồi dậy lần lượt đưa cho hai người một cái “Kẹo mút”, lấy ra vũ khí cuối cùng _ Ôn Đức: “Không có, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay chú Ôn của các cậu còn mở chương trình Dõi theo thanh thiếu niên cho mình xem, nhắc nhở mình không được yêu sớm đấy.”
Nghe tới Ôn Đức, Khương Nhan và Liễu An An theo bản năng rụt cổ lại, Khương Nhan yếu ớt nói: “Hạ Hạ, cậu ngàn vạn lần đừng có cáo trạng với chú Ôn đấy, mình sợ chú Ôn sẽ băm mình ra.”
Ôn Hạ vừa muốn nói gì đó, một nữ sinh để tóc mái ngang đi đến, là nữ sinh ở ký túc xá tên là Chu Tình.
Quan hệ không tốt cũng không xấu, trên cơ bản không có giao lưu gì.
Người ở ký túc xá tới, ba người bọn Ôn Hạ cũng không nói chuyện nữa, lấy sách rồi khóa kỹ đồ vật quý trọng, sau đó đi đến lớp học.
Lúc này mới có 5 giờ hai mươi, trong lớp học chỉ có lác đác vài người, phần lớn học sinh đều nhất quyết muốn hưởng thụ đến cùng những phút cuối cùng của kỳ nghỉ.
“Ôn Hạ, lấy nước giúp tôi với.” Nam sinh vừa dứt lời, liền ném tới một chai nước.
Cũng may Ôn Hạ phản ứng mau duỗi tay bắt được, cô nhìn về phía nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, cậu ta ngồi ở trên bàn với phong thái khá là lưu manh, tóc hơi dài, khuôn mặt coi như còn tạm được.
Người này tên là Tề Vũ, nằm trong sổ đen của giáo viên bộ môn.
Trước khi chia ra lớp tự nhiên và xã hội thì cô, Tề Vũ, Liễu An An và Khương Nhan đều học chung một lớp với nhau, cô và Tề Vũ ngồi cùng bàn với nhau một học kỳ, Liễu An An và Khương Nhan ngồi ở phía trước bọn họ.
“Tự lấy đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đặt chai ở trên bục giảng rồi đi về chỗ ngồi.
Tề Vũ đút một tay ở trong túi quần, cậu ta đi tới với dáng vẻ lưu manh, nhướng mày nói với Ôn Hạ: “Đã mấy tuần tôi không có đi học, cậu đối xử với tôi vậy sao? Cũng nhẫn tâm quá rồi.” Nói xong liền tự mình đi lấy nước, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Thấy Ôn Hạ không để ý tới mình, cậu ta ngồi xuống trước mặt cô, thấy cô đang làm bài thi toán thì huýt sáo: “Quào, hôm nay ngọn gió ở đâu thổi thế?”
Khương Nhan và Liễu An An nhìn nhau, không vui chút nào.
“Tề Vũ đừng quấy rầy tôi làm bài tập.” Ôn Hạ lấy sách đập bả vai cậu ta một cái, ý bảo cậu ta rời đi nhanh lên.
Cô định làm lại bài thi toán thêm lần nữa.
“Cậu làm của cậu đi.” Tề Vũ không hề có định muốn đi.
“Hạ Hạ.”
Đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn đầy sức hút của thiếu niên.
Thiếu niên có mái tóc dập xù đứng ở cửa, nhìn lướt qua nam sinh ngồi phía trước Ôn Hạ, đôi mắt hẹp dài híp lại, lộ ra một tia nguy hiểm.
Liễu An An còn vui vẻ hơn cả Ôn Hạ, vẫy vẫy tay: “Anh họ đẹp trai, mau vào đi.”
“Ánh mắt chữ A của anh họ giống như đang phát nổ, có đúng không!!” Khương Nhan nhìn về phía Liễu An An.
Ôn Hạ: “…”
A cái rắm, đó là ánh mắt chết chóc có được không.
Trong lúc cô còn đang ngây người, Tần Mặc đã bước nhanh đến, trong tay mang theo hai túi đồ đi tới, Liễu An An vội vàng nhường chỗ, sau đó ngồi vào chỗ bạn cùng bàn của Khương Nhan.
Tề Vũ liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, chậm chạp đứng dậy, cầm chai nước trở về chỗ ngồi.
“Anh họ, sao lại mua nhiều đồ vậy?” Ôn Hạ nhìn hai túi đồ vật chiếm hết không gian ở giữa.
“Mua ba phần giống nhau.”
Tần Mặc giải thích một câu, ánh mắt dừng trên bài thi toán của cô, sau đó nói: “Làm lại một lần nữa à?”
Ôn Hạ gật đầu.
“Vậy em làm đi, anh ở bên cạnh xem.” Tần Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại 5 giờ rưỡi, còn có thể ngồi hai mươi mấy phút.
Giọng nói quá cuốn hút.
Gương mặt Ôn Hạ có chút nóng lên, cô cầm bút bắt đầu làm bài, thời gian trôi qua năm sáu phút.
Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào câu trắc nghiệm số 9 trên bài thi: “Sai rồi, em thế đáp án vào đề bài tính lại một lần đi.”
Ôn Hạ thế đáp án vào, quả nhiên không đúng, cô buồn rầu nói: “Sai rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Mặc nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu cô: “Bước thứ ba em tính sai rồi…”
Anh lấy bút ra, giảng tỉ mỉ công thức và ý tưởng giải bài toán cho cô, vài phút sau, anh hỏi “Hiểu chưa?”
Hai mắt Ôn Hạ sáng rực lên: “Ch…, anh họ, anh quá nghiêm…” Tầm mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy gì đó, ngay lập tức im bặt.
“…”
Cô đưa mắt liếc nhìn Liễu An An và Khương Nhan một cái, sao lại không úp mở nhắc cô một tiếng.
Liễu An An và Khương Nhan vô tội chớp chớp mắt, bọn học đã úp úp mở mở rồi, là hai ngươi quá chuyên chú.
Ôn Hạ chột dạ: “Thầy Tào.”
Sắc mặt Tào Quân rất hiền hoà: “Ừ, đang giảng bài thi à?”
Đây là dáng vẻ thường dùng để đối xử với học sinh giỏi.
Ôn Hạ gật đầu.
Tào Quân nhìn về phía Tần Mặc: “Bạn học Tần Mặc hôm nay không học tiết tự học buổi tối sao?”
“Hôm nay không học tiết tự học buổi tối ạ.”
Tần Mặc đứng dậy, cao hơn Tào Quân nửa cái đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ đã 5 giờ 50, sau đó nói: “Hạ Hạ, anh đi đây.”
Nghe anh nói không học tiết tự học buổi tối, Tào Quân hòa ái nói: “Còn chưa giảng bài xong mà, các em tiếp tục đi.”
Nói xong còn giải thích một câu: “Lớp chúng ta không học tiết tự học buổi tối.”
Ông muốn nhìn xem học sinh đứng đầu của Gia Trung có trình độ ra sao, khụ, hỏi thăm một ít chút phương pháp học tập.
Ôn Hạ: “…”
Cô tiếp tục giữ im lặng.
Cơ hội ở chung được đưa tới cửa, ánh mắt Tần Mặc hiện lên ý cười, bình tĩnh nói: “Có làm phiền thầy Tào không ạ?”
Tào Quân không thèm để ý cười nói: “Không phiền toái, các em tiếp tục giảng bài đi, thầy không quấy rầy nữa, Liễu An An và Khương Nhan ngồi gần một chút, không được ba hoa chích chòe.”
Sau này ông mới biết được, có một cặp đôi yêu sớm ngay dưới mí mắt của ông.
Chờ ông đi rồi, Tần Mặc lại ngồi xuống, chống một tay lên đầu, sau đó cười nói: “Hạ Hạ, tiếp tục.”
Kim đồng hồ rất nhanh đã chỉ tới 6 giờ, các bạn học trong lớp đều phát hiện trong lớp có thêm một người bạn học nam.
Lớp học trước đó còn ầm ĩ không thôi, giờ phút này ngoại trừ giọng nói trầm thấp giảng bài của thiếu niên ra thì không còn âm thanh nào nữa.
Bởi vì Tào Quân đang đứng nhìn ở bên cửa sổ sát ban công.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro