Chương 34
2024-09-16 10:05:18
Đột nhiên nhìn thấy hai nam sinh ở hàng phía sau ghé đầu vào nhau, ông cả giận nói: “Tô Bột, Triệu Cường đang nói chuyện gì đó? Lần này thi tháng đạt điểm kém như vậy, còn có mặt mũi nói chuyện nữa hả!”
Triệu Cường và Tô Bột: “...”
Tô Bột là nghe thấy trọng điểm, nên muốn ghi chép, nhưng không có bút nên mới hỏi mượn Triệu Cường.
“Hai người các em tập trung nghe giảng cho tôi, lát nữa tôi sẽ kêu hai người các em lên nói lại một lần, nói không được thì chép phạt hai mươi lần.”
Tào Quân không cho bọn họ cơ hội giải thích, mà bắt đầu giảng bài.
Sau tiết vật lý, chính là tiết toán, ba tiết học này đều là tiết học mà rất nhiều học sinh kháng cự.
Hai tiết trước là tiết của giáo viên chủ nhiệm, học sinh không dám có bất kỳ động tác nhỏ nào, đến tiết học sau là của Lưu Chí Vĩ, ông ấy rất nghiêm khắc, động một chút là chép bài phạt.
Cho dù học sinh nghe không hiểu cũng phải ngẩng cao đầu nghe, không thể ngủ, không thể chơi di động, càng không thể nói chuyện.
Phần lớn học sinh đều vượt qua trong sự dày vò, năm phút cuối cùng ai cũng liên tục nhìn đồng hồ, đến một phút cuối cùng thì bắt đầu đếm giờ ở trong lòng.
Sau khi tan học, Lưu Chí Vĩ giao bài tập về nhà xong thì cầm sách giáo khoa đi về văn phòng, phản ánh lại với Tào Quân.
Tào Quân nghe xong, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Sau này mấy đứa nhỏ mới có thể hiểu được ý nghĩa của việc học tập, làm phiền thầy Lưu nghiêm khắc với chúng hơn.”
Lưu Chí Vĩ gật đầu.
Lúc này, chủ nhiệm giáo dục đi đến: “Thành tích thi tháng của Gia Trung thống kê ra tới rồi, vị trí thứ nhất thi được 743 điểm, 7 điểm còn lại đều bị mất điểm ở phần viết văn.”
Vị trí thứ nhất của trường trung học số hai chỉ thi được có hơn 530 điểm, chênh lệch hơn 200 điểm, trong kỳ thi đại học một điểm đã có thể kéo thứ hạng lên rất nhiều, đây lại hơn 200 điểm, không biết sẽ kéo thứ hạng đến mức nào.
Các giáo viên thầm than ở trong lòng, nếu để cho bọn họ đi thi, khỏi nghĩ cũng biết không có ai có thể thi được điểm cao như vậy.
Nếu như thi được điểm cao như vậy, ai lại dạy học trong ngôi trường “nát” này.
Tào Quân có chút hứng thú bừng bừng hỏi: “Chủ nhiệm Ngụy, là ai vậy?”
“Tần Mặc, học sinh của lớp chọn, trường học đang liên lạc với bên Gia Trung, muốn mời Tần Mặc tới trường trung học số hai giao lưu với học sinh lớp 10 và 11.”
Ngụy Đào nói đến Tần Mặc, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt cũng hiện lên ý cười, nhịn không được khen một câu: “Gia Huyện sắp sửa có một sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại rồi.”
Cũng không biết là bạn học nào nghe trộm được, lúc ăn cơm chiều mọi người đều đang thảo luận về việc này.
743 điểm.
Ôn Hạ cảm thấy hơn 480 điểm của mình một chút cũng không thơm.
Vốn dĩ cho rằng Tần Mặc nói 700 điểm đã đủ đả kích người, nhưng hóa ra anh nói như vậy đã là quan tâm đến tâm hồn “Yếu ớt” của cô lắm rồi.
Khương Nhan đã hoàn toàn phục sát đất anh họ “nhà mình”, chắp tay trước ngực: “Kỳ thì giữa kỳ lần sau mình sẽ cúng bái anh họ, chắc chắn sẽ có ích.”
“Thêm mình nữa.” Liễu An An giơ cái nĩa, nói phụ họa.
Khương Nhan tự động tính cả Ôn Hạ vào, vung tay lên: “Được, ba người chúng ta cùng nhau cúng bái, dưới sự phù hộ của anh họ, chắc chắn chúng ta sẽ tiến bước từng ngày đi lên đỉnh cao của cuộc sống.”
Ôn Hạ: “...”
Hình ảnh quỳ lạy học sinh giỏi Tần quá mức đẹp đẽ, cô không dám tưởng tượng.
Cô nhấc tay lên nói: “Mình xin kiên quyết rời khỏi tổ chức.”
Liễu An An và Khương Nhan trăm miệng một lời nói: “Tổ chức bác bỏ.”
Nói xong, ba người liền cùng nhau cười.
Mới nói đến học sinh giỏi Tần, điện thoại của học sinh giỏi Tần đã gọi đến, cô nghe máy: “Alo.”
“Yêu sớm bị người ta tố cáo?”
Đầu bên kia điện thoại, Tần Mặc đang dựa vào hành lang trên ban công.
Ôn Hạ nhìn thoáng qua Khương Nhan và Liễu An An, che điện thoại nhỏ giọng nói: “Sao anh biết được.”
“Vừa rồi thầy Tào gọi điện thoại cho anh, nhờ anh khuyên bảo em.” Tần Mặc nói.
Ôn Hạ: “...”
Sau này, nếu như thầy Tào biết được ông từng nhờ bạn trai của học sinh đi khuyên bảo học sinh, có khi nào thầy sẽ muốn sớm kết thúc sự nghiệp dạy học của mình hay không.
Giọng nói của Tần Mặc lại truyền đến: “Hạ Hạ, chồng của em là anh, sao lại không giải thích?”
Ôn Hạ: “...”
Cô biết giải thích như thế nào đây, trực tiếp nói với Tào Quân chồng của em là Tần Mặc, hơn nữa còn là loại chồng đã kết hôn và từng ngủ với nhau.
Nói không chừng Tào Quân sẽ cho rằng cô điên rồi.
“Không thể giải thích được.”
“Vậy để chồng tới giải thích.”
“???”
“Trường học tìm anh nói chuyện, muốn cho anh tới trường trung học số hai diễn thuyết, lúc ấy cả trường trung học số hai đều có mặt, rất thuận tiện để giải thích.”
Ôn Hạ: “...”
Thằng nhãi Tần Mặc này thật sự có thể làm được việc này, năm đó lúc còn học đại học, hai người bởi vì một số việc nhỏ nhặt mà cãi nhau.
Lúc đó cô đang học liên thông lên đại học, áp lực trong lòng rất lớn, hơn nữa cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Tần Mặc, nên đề nghị chia tay.
Ngày hôm sau, Tần Mặc liền từ trường học chạy tới, khụ, chính là ngày đó, cô bị người nào đó kéo đến Cục dân chính, đăng ký kết hôn.
Lúc chụp ảnh trên giấy hôn thú, cô khóc bù lu bù loa, còn anh thì cười tươi giống như một đứa trẻ.
Đến nỗi sau đó, cô từng nảy sinh xúc động muốn đi đăng ký kết hôn lại, nhưng mà cô chỉ liếc mắt xem qua giấy hôn thú một cái, đã bị Tần Mặc cất trong két sắt rồi khóa lại.
Anh đặc biệt mua riêng cho giấy hôn thú một cái két sắt mấy vạn tệ, chìa khóa của két sắt còn bị anh ném xuống sông ngay trước mặt cô.
Cô đứng dậy rồi chỉ vào điện thoại của mình với Liễu An An và Khương Nhan, sau đó đi đến cửa căn tin, nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Đừng có làm xằng bậy, đến lúc đó chủ nhiệm giáo dục lại tìm em nói chuyện.”
“Hạ Hạ, anh ghen.” Giọng nói của thiếu niên cố tình chậm lại.
Ôn Hạ hoàn toàn không có sức chống cự đối với Tần Mặc như vậy, giây tiếp theo cô liền đỏ mặt, nhìn lướt qua bạn học xung quanh, nhẹ giọng đáp lại người nào đó: “Em là của anh.”
Đầu bên kia điện thoại, nam sinh cong cong khóe môi, tâm trạng rất tốt: “Em muốn ăn gì, chồng mua cho em ăn.”
...
Vào lúc tập thể dục giữa giờ ngày thứ ba, nhà trường ra thông báo là học sinh giỏi Tần sẽ tới diễn thuyết vào ngày thứ tư, để nêu bật lên tinh thần của trường trung học số hai, nhà trường còn đặc biệt nhấn mạnh ngày mai lớp 10 và 11 phải mặc đồng phục đến trường.
Trường trung học số hai tương đối dân chủ, ngoại trừ những lúc trường học yêu cầu mặc đồng phục, những lúc khác đều có thể mặc theo ý thích cá nhân.
Đa số học sinh đều không muốn, đồng phục của trường trung học số hai quá xấu, vừa rộng lại còn rất lớn, kết hợp giữa màu trắng và màu vàng.
Vào giữa trưa, Tào Quân đến là để nói chuyện này.
“Người dẫn chương trình của đại hội ngày mai sẽ được chọn từ trong lớp chúng ta, một nam một nữ, có ai tự nguyện hay không?”
Từ đầu học kỳ này, mỗi tuần trường trung học số hai đều sẽ chọn ra học sinh ở mỗi lớp để tham gia diễn thuyết, thứ hai tuần này là lớp (7), vốn là tuần sau mới đến lớp (8), nhưng bây giờ lại có thêm một buổi đại hội, vậy nên mới chọn từ lớp (8).
Nghe thì có vẻ nở mày nở mặt, nhưng khi đối mặt với giáo viên và học sinh toàn trường, bọn học sinh đều sẽ rất căng thẳng, cho nên không có ai nguyện ý.
Cả lớp ngay lập tức im phăng phắc.
Tào Quân đã quen với cảnh tượng như thế này, một chút cũng không xấu hổ: “Các em không nói lời nào, thầy coi như tất cả các em đều nguyện ý, vậy chọn lớp trưởng và Ôn Hạ đi.”
Ôn Hạ: “...”
Hạ Sinh đẩy gọng mắt kính, vẻ mặt như thường, cậu ta đã quen với việc bị giáo viên chủ nhiệm gọi trúng.
“Thầy đưa kế hoạch tổ chức cho các em, thừa dịp buổi chiều có tiết tự học các em tập luyện một chút.” Tào Quân coi như không nhìn thấy sự kháng cự của Ôn Hạ, đi xuống đặt kế hoạch tổ chức lên trên bàn Hạ Sinh.
...
Chẳng mấy chốc đã đến tiết học thứ hai của ngày thứ tư, học sinh lớp 10 và 11 bắt đầu dọn ghế đi đến sân thể dục, thông thường thì việc dọn ghế sẽ làm tốn ít nhất nửa tiếng của đại hội.
Lớp 10 và 11 không phải bị căng thẳng vì sắp tới ngày thi đại học như lớp 12, biết tiết học tiếp theo sẽ phải bị chiếm, phần lớn học sinh đều rất vui vẻ, vừa đi vừa nói chuyện trong lúc dọn ghế.
Trực tiếp ném lời dặn dò không được nói chuyện của giáo viên chủ nhiệm ra sau đầu.
Triệu Cường và Tô Bột: “...”
Tô Bột là nghe thấy trọng điểm, nên muốn ghi chép, nhưng không có bút nên mới hỏi mượn Triệu Cường.
“Hai người các em tập trung nghe giảng cho tôi, lát nữa tôi sẽ kêu hai người các em lên nói lại một lần, nói không được thì chép phạt hai mươi lần.”
Tào Quân không cho bọn họ cơ hội giải thích, mà bắt đầu giảng bài.
Sau tiết vật lý, chính là tiết toán, ba tiết học này đều là tiết học mà rất nhiều học sinh kháng cự.
Hai tiết trước là tiết của giáo viên chủ nhiệm, học sinh không dám có bất kỳ động tác nhỏ nào, đến tiết học sau là của Lưu Chí Vĩ, ông ấy rất nghiêm khắc, động một chút là chép bài phạt.
Cho dù học sinh nghe không hiểu cũng phải ngẩng cao đầu nghe, không thể ngủ, không thể chơi di động, càng không thể nói chuyện.
Phần lớn học sinh đều vượt qua trong sự dày vò, năm phút cuối cùng ai cũng liên tục nhìn đồng hồ, đến một phút cuối cùng thì bắt đầu đếm giờ ở trong lòng.
Sau khi tan học, Lưu Chí Vĩ giao bài tập về nhà xong thì cầm sách giáo khoa đi về văn phòng, phản ánh lại với Tào Quân.
Tào Quân nghe xong, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Sau này mấy đứa nhỏ mới có thể hiểu được ý nghĩa của việc học tập, làm phiền thầy Lưu nghiêm khắc với chúng hơn.”
Lưu Chí Vĩ gật đầu.
Lúc này, chủ nhiệm giáo dục đi đến: “Thành tích thi tháng của Gia Trung thống kê ra tới rồi, vị trí thứ nhất thi được 743 điểm, 7 điểm còn lại đều bị mất điểm ở phần viết văn.”
Vị trí thứ nhất của trường trung học số hai chỉ thi được có hơn 530 điểm, chênh lệch hơn 200 điểm, trong kỳ thi đại học một điểm đã có thể kéo thứ hạng lên rất nhiều, đây lại hơn 200 điểm, không biết sẽ kéo thứ hạng đến mức nào.
Các giáo viên thầm than ở trong lòng, nếu để cho bọn họ đi thi, khỏi nghĩ cũng biết không có ai có thể thi được điểm cao như vậy.
Nếu như thi được điểm cao như vậy, ai lại dạy học trong ngôi trường “nát” này.
Tào Quân có chút hứng thú bừng bừng hỏi: “Chủ nhiệm Ngụy, là ai vậy?”
“Tần Mặc, học sinh của lớp chọn, trường học đang liên lạc với bên Gia Trung, muốn mời Tần Mặc tới trường trung học số hai giao lưu với học sinh lớp 10 và 11.”
Ngụy Đào nói đến Tần Mặc, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt cũng hiện lên ý cười, nhịn không được khen một câu: “Gia Huyện sắp sửa có một sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại rồi.”
Cũng không biết là bạn học nào nghe trộm được, lúc ăn cơm chiều mọi người đều đang thảo luận về việc này.
743 điểm.
Ôn Hạ cảm thấy hơn 480 điểm của mình một chút cũng không thơm.
Vốn dĩ cho rằng Tần Mặc nói 700 điểm đã đủ đả kích người, nhưng hóa ra anh nói như vậy đã là quan tâm đến tâm hồn “Yếu ớt” của cô lắm rồi.
Khương Nhan đã hoàn toàn phục sát đất anh họ “nhà mình”, chắp tay trước ngực: “Kỳ thì giữa kỳ lần sau mình sẽ cúng bái anh họ, chắc chắn sẽ có ích.”
“Thêm mình nữa.” Liễu An An giơ cái nĩa, nói phụ họa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Nhan tự động tính cả Ôn Hạ vào, vung tay lên: “Được, ba người chúng ta cùng nhau cúng bái, dưới sự phù hộ của anh họ, chắc chắn chúng ta sẽ tiến bước từng ngày đi lên đỉnh cao của cuộc sống.”
Ôn Hạ: “...”
Hình ảnh quỳ lạy học sinh giỏi Tần quá mức đẹp đẽ, cô không dám tưởng tượng.
Cô nhấc tay lên nói: “Mình xin kiên quyết rời khỏi tổ chức.”
Liễu An An và Khương Nhan trăm miệng một lời nói: “Tổ chức bác bỏ.”
Nói xong, ba người liền cùng nhau cười.
Mới nói đến học sinh giỏi Tần, điện thoại của học sinh giỏi Tần đã gọi đến, cô nghe máy: “Alo.”
“Yêu sớm bị người ta tố cáo?”
Đầu bên kia điện thoại, Tần Mặc đang dựa vào hành lang trên ban công.
Ôn Hạ nhìn thoáng qua Khương Nhan và Liễu An An, che điện thoại nhỏ giọng nói: “Sao anh biết được.”
“Vừa rồi thầy Tào gọi điện thoại cho anh, nhờ anh khuyên bảo em.” Tần Mặc nói.
Ôn Hạ: “...”
Sau này, nếu như thầy Tào biết được ông từng nhờ bạn trai của học sinh đi khuyên bảo học sinh, có khi nào thầy sẽ muốn sớm kết thúc sự nghiệp dạy học của mình hay không.
Giọng nói của Tần Mặc lại truyền đến: “Hạ Hạ, chồng của em là anh, sao lại không giải thích?”
Ôn Hạ: “...”
Cô biết giải thích như thế nào đây, trực tiếp nói với Tào Quân chồng của em là Tần Mặc, hơn nữa còn là loại chồng đã kết hôn và từng ngủ với nhau.
Nói không chừng Tào Quân sẽ cho rằng cô điên rồi.
“Không thể giải thích được.”
“Vậy để chồng tới giải thích.”
“???”
“Trường học tìm anh nói chuyện, muốn cho anh tới trường trung học số hai diễn thuyết, lúc ấy cả trường trung học số hai đều có mặt, rất thuận tiện để giải thích.”
Ôn Hạ: “...”
Thằng nhãi Tần Mặc này thật sự có thể làm được việc này, năm đó lúc còn học đại học, hai người bởi vì một số việc nhỏ nhặt mà cãi nhau.
Lúc đó cô đang học liên thông lên đại học, áp lực trong lòng rất lớn, hơn nữa cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Tần Mặc, nên đề nghị chia tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, Tần Mặc liền từ trường học chạy tới, khụ, chính là ngày đó, cô bị người nào đó kéo đến Cục dân chính, đăng ký kết hôn.
Lúc chụp ảnh trên giấy hôn thú, cô khóc bù lu bù loa, còn anh thì cười tươi giống như một đứa trẻ.
Đến nỗi sau đó, cô từng nảy sinh xúc động muốn đi đăng ký kết hôn lại, nhưng mà cô chỉ liếc mắt xem qua giấy hôn thú một cái, đã bị Tần Mặc cất trong két sắt rồi khóa lại.
Anh đặc biệt mua riêng cho giấy hôn thú một cái két sắt mấy vạn tệ, chìa khóa của két sắt còn bị anh ném xuống sông ngay trước mặt cô.
Cô đứng dậy rồi chỉ vào điện thoại của mình với Liễu An An và Khương Nhan, sau đó đi đến cửa căn tin, nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Đừng có làm xằng bậy, đến lúc đó chủ nhiệm giáo dục lại tìm em nói chuyện.”
“Hạ Hạ, anh ghen.” Giọng nói của thiếu niên cố tình chậm lại.
Ôn Hạ hoàn toàn không có sức chống cự đối với Tần Mặc như vậy, giây tiếp theo cô liền đỏ mặt, nhìn lướt qua bạn học xung quanh, nhẹ giọng đáp lại người nào đó: “Em là của anh.”
Đầu bên kia điện thoại, nam sinh cong cong khóe môi, tâm trạng rất tốt: “Em muốn ăn gì, chồng mua cho em ăn.”
...
Vào lúc tập thể dục giữa giờ ngày thứ ba, nhà trường ra thông báo là học sinh giỏi Tần sẽ tới diễn thuyết vào ngày thứ tư, để nêu bật lên tinh thần của trường trung học số hai, nhà trường còn đặc biệt nhấn mạnh ngày mai lớp 10 và 11 phải mặc đồng phục đến trường.
Trường trung học số hai tương đối dân chủ, ngoại trừ những lúc trường học yêu cầu mặc đồng phục, những lúc khác đều có thể mặc theo ý thích cá nhân.
Đa số học sinh đều không muốn, đồng phục của trường trung học số hai quá xấu, vừa rộng lại còn rất lớn, kết hợp giữa màu trắng và màu vàng.
Vào giữa trưa, Tào Quân đến là để nói chuyện này.
“Người dẫn chương trình của đại hội ngày mai sẽ được chọn từ trong lớp chúng ta, một nam một nữ, có ai tự nguyện hay không?”
Từ đầu học kỳ này, mỗi tuần trường trung học số hai đều sẽ chọn ra học sinh ở mỗi lớp để tham gia diễn thuyết, thứ hai tuần này là lớp (7), vốn là tuần sau mới đến lớp (8), nhưng bây giờ lại có thêm một buổi đại hội, vậy nên mới chọn từ lớp (8).
Nghe thì có vẻ nở mày nở mặt, nhưng khi đối mặt với giáo viên và học sinh toàn trường, bọn học sinh đều sẽ rất căng thẳng, cho nên không có ai nguyện ý.
Cả lớp ngay lập tức im phăng phắc.
Tào Quân đã quen với cảnh tượng như thế này, một chút cũng không xấu hổ: “Các em không nói lời nào, thầy coi như tất cả các em đều nguyện ý, vậy chọn lớp trưởng và Ôn Hạ đi.”
Ôn Hạ: “...”
Hạ Sinh đẩy gọng mắt kính, vẻ mặt như thường, cậu ta đã quen với việc bị giáo viên chủ nhiệm gọi trúng.
“Thầy đưa kế hoạch tổ chức cho các em, thừa dịp buổi chiều có tiết tự học các em tập luyện một chút.” Tào Quân coi như không nhìn thấy sự kháng cự của Ôn Hạ, đi xuống đặt kế hoạch tổ chức lên trên bàn Hạ Sinh.
...
Chẳng mấy chốc đã đến tiết học thứ hai của ngày thứ tư, học sinh lớp 10 và 11 bắt đầu dọn ghế đi đến sân thể dục, thông thường thì việc dọn ghế sẽ làm tốn ít nhất nửa tiếng của đại hội.
Lớp 10 và 11 không phải bị căng thẳng vì sắp tới ngày thi đại học như lớp 12, biết tiết học tiếp theo sẽ phải bị chiếm, phần lớn học sinh đều rất vui vẻ, vừa đi vừa nói chuyện trong lúc dọn ghế.
Trực tiếp ném lời dặn dò không được nói chuyện của giáo viên chủ nhiệm ra sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro