Chương 42
2024-09-16 10:05:18
Ôn Hạ cởi cặp sách xuống, đặt lên trên bàn học, sau đó lại nằm trên giường Khương Nhan, nghiêm túc chớp chớp mắt: “Nhưng mà mình có chồng rồi.”
Khương Nhan và Liễu An An cười thẳng thừng không chút khách khí, cho rằng cô đang bị ma ám, Liễu An An cười hì hì, tiến đến gần cô: “Nói mau, là Long Thiếu Thiên hay là Tần Tam Thiếu?"
Cả hai đều là nam chính trong truyện thanh xuân vườn trường đang rất hot gần đây.
Ôn Hạ: “...”
Là học sinh giỏi Tần.
Ngay sau đó cô nghe thấy Liễu An An nói tiếp: “Nếu mà Hạ Hạ có chồng rồi, thì mình đây liền có ba anh chồng, một Long Thiếu Thiên giặt giũ nấu ăn, một Tần Tam Thiếu kiếm tiền nuôi gia đình, và còn có một Lãnh Cảnh Hàn cùng mình đi dạo phố.”
Ôn Hạ: “...”
Cô nghiêm túc đấy, không có nói giỡn mà.
Khương Nhan vươn một bàn tay ra, làm như thầy bói nói: “Mình bấm tay tính toán, chồng của Hạ Hạ còn ở...”
Dừng một chút, cô ấy cười “Hì hì”: “Còn ở trong bụng mẹ, ha ha ha ha...”
Liễu An An cười đến mức nghiêng trái ngã phải.
Ôn Hạ: “...”
“Mình nghiêm túc đấy, mình...”
“Hạ Hạ cậu đủ rồi nha, ha ha ha ha...” Liễu An An duỗi tay lắc lắc cánh tay của cô, không chút lưu tình cười nhạo cô.
Khương Nhan cười đến đau cả bụng, nói một câu: “Hạ Hạ, sao cậu không nói chồng cậu là anh họ luôn đi, ha ha ha ha...”
Ôn Hạ: “...”
Hai chữ “Tần Mặc” vừa tới miệng lại bị nghẹn trở về.
Liễu An An nháy mắt trêu chọc cô: “Hạ Hạ, chồng cậu có đẹp trai như anh họ không?”
Ôn Hạ: “...”
“Cũng đẹp trai như nhau.”
Liễu An An và Khương Nhan cười đến mức lăn lộn ở trên giường, Khương Nhan nói: “Hạ Hạ, gần đây cậu càng ngày càng hài hước.”
...
5 giờ 40 phút, ba người đi vào phòng học.
Trên bàn Ôn Hạ có hai ly trà sữa, là của cửa hàng trong ảnh chụp ngày hôm qua, cô nhìn về phía Từ Mẫn: “Từ Mẫn, là ai đưa vậy?”
Từ Mẫn luôn đến lớp sớm vào ngày chủ nhật.
Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn trà sữa: “Tưởng Húc, Tề Vũ.”
Liễu An An và Khương Nhan một trái một phải đẩy nhẹ cánh tay Ôn Hạ, Liễu An An nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, ‘diễm phúc không cạn’* nha.”
(*) Diễm phúc không cạn: chỉ những người có số đào hoa
Ôn Hạ nhéo cánh tay của cô ấy: “Cậu thôi đi, có còn muốn chép bài tập nữa không hả?”
Chờ Liễu An An và Khương Nhan đi rồi, Ôn Hạ đưa trà sữa cho bạn học phía sau, nhờ bọn họ giúp trả trở về cho Tưởng Húc và Tề Vũ.
Sau đó bắt đầu nhỏ giọng học bài văn cổ: “Túng nhất vĩ chi sở như, lăng vạn khoảnh chi mang nhiên. Hạo hạo hồ như bằng hư ngự phong, nhi bất tri kỳ sở chỉ; phiêu phiêu hồ như di thế độc lập, vũ hóa nhi đăng tiên…”*
(*) Thả buông một lá thuyền chơi,
Sấn đè làn sóng khoan bơi giữa dòng.
Phơi phới như trên không cưỡi gió,
Xênh xang như cánh vỗ lên tiên.
Tiền Xích Bích phú của Tô Thức, Bản dịch của Phạm Sĩ Vy
Tề Vũ nằm ngủ ở trên bàn, bị người khác đánh thức, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn lướt qua trà sữa: “Đem trả lại đi.” Nói xong lại nằm bò ra bàn.
Hai ly trà sữa đều bị trả trở về, Ôn Hạ không thể lại làm phiền bạn học trả lại nữa, cô cầm lấy trà sữa, đi ra ngoài từ chỗ của Hạ Sinh ở bên cạnh.
Cô trả lại cho Tưởng Húc ở gần nhất trước, Tưởng Húc gãi gãi đầu: “Cậu không thích à?”
“Buổi chiều tôi đã uống rồi, cảm ơn.” Ôn Hạ đặt trà sữa ở trên bàn cậu ta, sau đó đi đến chỗ Tề Vũ, cậu ta còn đang ngủ.
Cô cũng không có quấy rầy cậu ta, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi rời đi.
Lúc 6 giờ năm phút, Tào Quân từ cửa sau đi vào phòng học, ông đánh thức học sinh đang ngủ gật ở hàng phía sau, sau đó đứng ở trên bục giảng, nói về cuộc họp phụ huynh vào cuối tuần.
Cuối cùng ông còn nói một câu: “Có bạn học nào trở về bị ăn trúc hoa* xào thịt nạc hay không?”
(*) Trúc hoa: loại trúc thân có cán nâu dùng để làm cán bút
Các bạn học trong lớp đều cười to “Ha ha”, có một bạn học nam lắm lời nói: “Ăn không nổi.”
Ngay lập tức lại vang lên một tràng cười.
Tào Quân cười nói: “Ăn không nổi thì phải cố gắng mà học tập, kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, cố gắng đạt được điểm cao trong kỳ thi.”
“Lát nữa hai tiết tự học buổi tối sẽ giảng bài tập vật lý.”
Vừa rồi học sinh còn cười ha hả, lúc này tất cả đều không tình nguyện “A” một tiếng.
Tào Quân tự động xem nhẹ, chắp tay ra sau lưng đi xuống: “Nhanh chóng học cho xong văn cổ đi, thầy Vương của các em nói ngày mai sẽ trả bài đấy, nếu ai bị gọi trả bài mà không thuộc, thì tôi sẽ cho người đó đến văn phòng chép phạt một trăm lần.”
Lúc này không còn ai dám kêu than, cầm lấy sách ngữ văn ra học bài.
Sau tiết tự học buổi tối, Khương Nhan lắp bắp nói muốn đi đến căn tin một mình.
Liễu An An và Ôn Hạ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt như muốn nói có chuyện gì đó không bình thường, sau đó mỗi người lôi kéo một cánh tay của Khương Nhan.
Liễu An An tinh nghịch cười khúc khích nói: “Nhan Nhan, có phải cậu có người khác ở bên ngoài hay không?”
Mặt Khương Nhan đột nhiên đỏ lên: “Đợi lát nữa… Đợi lát nữa trở về sẽ nói với các cậu.”
Liễu An An và Ôn Hạ buông cô ấy ra, chờ Khương Nhan đi rồi, Liễu An An kéo tay Ôn Hạ, buôn chuyện: “Hạ Hạ, mình cảm thấy Nhan Nhan khẳng định là đang yêu đương, buổi chiều mình nghe thấy anh Chu Thanh gọi điện thoại cho cậu ấy, hừ! Lát nữa phải xử “Đẹp” cậu ấy mới được.”
“Hạ Hạ, đợi lát nữa cậu và mình cùng nhau tra khảo Nhan Nhan.”
Ôn Hạ chột dạ gật đầu.
Lúc sắp tắt đèn, Khương Nhan mới trở về, đưa cho Ôn Hạ và Liễu An An mỗi người một hộp sữa bò, sau đó liền vội vàng đi rửa mặt.
Sau khi cô ấy rửa mặt xong, ba người trùm mền bắt đầu chế độ trò chuyện nhóm.
Nhóm Tiểu tiên nữ.
Liễu An An đã gấp không chờ nổi mà gửi tin nhắn đầu tiên: Nhanh chóng thẳng thắn đi!!
Khương Nhan: Mình và Chu Thanh ở bên nhau.
Liễu An An: A a a!!!
Ôn Hạ: ...
An An đừng lên tiếng, trong phòng còn có người đang học.
Liễu An An: Kích động quá rồi, không nghĩ tới Nhan Nhan là người đầu tiên trong ba chúng ta có bạn trai.
Chúc mừng chúc mừng!
Ôn Hạ trong ổ chăn chột dạ sờ sờ mũi, theo sau cùng nhau chúc mừng.
Khương Nhan: Chu Thanh nói ngày mai muốn mời các cậu ăn cơm.
Liễu An An: Yeah yeah yeah, sắp có sườn heo ăn rồi.
Ôn Hạ đang chuẩn bị trả lời tin nhắn, thì nhìn thấy Tần Mặc đăng trạng thái, The one you love most is around, kèm theo một bức ảnh, chính là bức ảnh ngày hôm qua cô nhìn thấy ở trong bài đăng của Liễu Bác Nghĩa.
Bên dưới có một vài bình luận.
Tôi là anh Triệu của cậu: Wow wow
Anh trai hít vào sự cô đơn: Giới thiệu cho tôi với, nữ sinh kia cười lên thật xinh đẹp!!! Xin giới thiệu!!
Cục cưng Hạ Hạ trả lời Anh trai hít vào sự cô đơn: Cảm ơn, ra cửa quẹo trái.
Anh trai hít vào sự cô đơn:????
Tôi là anh Triệu của cậu trả lời Anh trai hít vào sự cô đơn: Đồ con lợn, học sinh giỏi kêu cậu cút đi.
Anh trai hít vào sự cô đơn trả lời Tôi là anh Triệu của cậu: ... Triệu Tử Xuyên có phải cậu muốn chết hay không!
Tôi là anh Triệu của cậu: Ai sợ ai!!! Đồ con lợn!!
Ôn Hạ yên lặng thả like.
Nhóm Tiểu tiên nữ bùng nổ.
Liễu An An nói: Anh họ nói vậy là có ý gì? Mình xem không hiểu, nếu tách ra từng chữ thì mình còn biết, nhưng ghép lại với nhau thì không hiểu gì cả, một người yêu cái gì?
Hạ Hạ cậu phiên dịch chút đi.
Ôn Hạ: ...
Khương Nhan: Chậm hiểu! Ý muốn nói là ‘người mà tôi yêu nhất đang ở bên cạnh tôi’.
Liễu An An: A? Cảm giác cứ sao sao ấy, anh họ nói Hạ Hạ là người anh ấy yêu nhất sao?
Hạ Hạ, hình như anh họ rất thích cậu.
Khương Nhan: Mình cũng thấy vậy!!! Ánh mắt anh họ nhìn Hạ Hạ quá ngọt ngào.
Anh họ nhà người khác là anh họ, anh họ nhà mình thì đáng chém ngàn đao, lần trước hỏi mượn mình năm tệ còn chưa trả cho mình nữa.
Liễu An An: Hạ Hạ, hay là cậu và anh họ cứ dứt khoát làm nên một cuộc tình cấm kỵ đi, thứ mình viết khẳng định có người xem.
Ký túc xá lập tức truyền đến tiếng Ôn Hạ ho khan, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị những lời mà Liễu An An và Khương Nhan nói ra làm cho kinh sợ chết.
Lúc này, Tần Mặc gửi tin nhắn QQ đến: Vợ ơi, viết lại công thức lượng giác một lần đi.
Ôn Hạ: ...
Sau đó cô nghiêm túc nhắn công thức lượng giác qua.
Tần Mặc: Đúng rồi, vợ anh giỏi quá.
Khương Nhan và Liễu An An cười thẳng thừng không chút khách khí, cho rằng cô đang bị ma ám, Liễu An An cười hì hì, tiến đến gần cô: “Nói mau, là Long Thiếu Thiên hay là Tần Tam Thiếu?"
Cả hai đều là nam chính trong truyện thanh xuân vườn trường đang rất hot gần đây.
Ôn Hạ: “...”
Là học sinh giỏi Tần.
Ngay sau đó cô nghe thấy Liễu An An nói tiếp: “Nếu mà Hạ Hạ có chồng rồi, thì mình đây liền có ba anh chồng, một Long Thiếu Thiên giặt giũ nấu ăn, một Tần Tam Thiếu kiếm tiền nuôi gia đình, và còn có một Lãnh Cảnh Hàn cùng mình đi dạo phố.”
Ôn Hạ: “...”
Cô nghiêm túc đấy, không có nói giỡn mà.
Khương Nhan vươn một bàn tay ra, làm như thầy bói nói: “Mình bấm tay tính toán, chồng của Hạ Hạ còn ở...”
Dừng một chút, cô ấy cười “Hì hì”: “Còn ở trong bụng mẹ, ha ha ha ha...”
Liễu An An cười đến mức nghiêng trái ngã phải.
Ôn Hạ: “...”
“Mình nghiêm túc đấy, mình...”
“Hạ Hạ cậu đủ rồi nha, ha ha ha ha...” Liễu An An duỗi tay lắc lắc cánh tay của cô, không chút lưu tình cười nhạo cô.
Khương Nhan cười đến đau cả bụng, nói một câu: “Hạ Hạ, sao cậu không nói chồng cậu là anh họ luôn đi, ha ha ha ha...”
Ôn Hạ: “...”
Hai chữ “Tần Mặc” vừa tới miệng lại bị nghẹn trở về.
Liễu An An nháy mắt trêu chọc cô: “Hạ Hạ, chồng cậu có đẹp trai như anh họ không?”
Ôn Hạ: “...”
“Cũng đẹp trai như nhau.”
Liễu An An và Khương Nhan cười đến mức lăn lộn ở trên giường, Khương Nhan nói: “Hạ Hạ, gần đây cậu càng ngày càng hài hước.”
...
5 giờ 40 phút, ba người đi vào phòng học.
Trên bàn Ôn Hạ có hai ly trà sữa, là của cửa hàng trong ảnh chụp ngày hôm qua, cô nhìn về phía Từ Mẫn: “Từ Mẫn, là ai đưa vậy?”
Từ Mẫn luôn đến lớp sớm vào ngày chủ nhật.
Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn trà sữa: “Tưởng Húc, Tề Vũ.”
Liễu An An và Khương Nhan một trái một phải đẩy nhẹ cánh tay Ôn Hạ, Liễu An An nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, ‘diễm phúc không cạn’* nha.”
(*) Diễm phúc không cạn: chỉ những người có số đào hoa
Ôn Hạ nhéo cánh tay của cô ấy: “Cậu thôi đi, có còn muốn chép bài tập nữa không hả?”
Chờ Liễu An An và Khương Nhan đi rồi, Ôn Hạ đưa trà sữa cho bạn học phía sau, nhờ bọn họ giúp trả trở về cho Tưởng Húc và Tề Vũ.
Sau đó bắt đầu nhỏ giọng học bài văn cổ: “Túng nhất vĩ chi sở như, lăng vạn khoảnh chi mang nhiên. Hạo hạo hồ như bằng hư ngự phong, nhi bất tri kỳ sở chỉ; phiêu phiêu hồ như di thế độc lập, vũ hóa nhi đăng tiên…”*
(*) Thả buông một lá thuyền chơi,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sấn đè làn sóng khoan bơi giữa dòng.
Phơi phới như trên không cưỡi gió,
Xênh xang như cánh vỗ lên tiên.
Tiền Xích Bích phú của Tô Thức, Bản dịch của Phạm Sĩ Vy
Tề Vũ nằm ngủ ở trên bàn, bị người khác đánh thức, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn lướt qua trà sữa: “Đem trả lại đi.” Nói xong lại nằm bò ra bàn.
Hai ly trà sữa đều bị trả trở về, Ôn Hạ không thể lại làm phiền bạn học trả lại nữa, cô cầm lấy trà sữa, đi ra ngoài từ chỗ của Hạ Sinh ở bên cạnh.
Cô trả lại cho Tưởng Húc ở gần nhất trước, Tưởng Húc gãi gãi đầu: “Cậu không thích à?”
“Buổi chiều tôi đã uống rồi, cảm ơn.” Ôn Hạ đặt trà sữa ở trên bàn cậu ta, sau đó đi đến chỗ Tề Vũ, cậu ta còn đang ngủ.
Cô cũng không có quấy rầy cậu ta, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi rời đi.
Lúc 6 giờ năm phút, Tào Quân từ cửa sau đi vào phòng học, ông đánh thức học sinh đang ngủ gật ở hàng phía sau, sau đó đứng ở trên bục giảng, nói về cuộc họp phụ huynh vào cuối tuần.
Cuối cùng ông còn nói một câu: “Có bạn học nào trở về bị ăn trúc hoa* xào thịt nạc hay không?”
(*) Trúc hoa: loại trúc thân có cán nâu dùng để làm cán bút
Các bạn học trong lớp đều cười to “Ha ha”, có một bạn học nam lắm lời nói: “Ăn không nổi.”
Ngay lập tức lại vang lên một tràng cười.
Tào Quân cười nói: “Ăn không nổi thì phải cố gắng mà học tập, kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, cố gắng đạt được điểm cao trong kỳ thi.”
“Lát nữa hai tiết tự học buổi tối sẽ giảng bài tập vật lý.”
Vừa rồi học sinh còn cười ha hả, lúc này tất cả đều không tình nguyện “A” một tiếng.
Tào Quân tự động xem nhẹ, chắp tay ra sau lưng đi xuống: “Nhanh chóng học cho xong văn cổ đi, thầy Vương của các em nói ngày mai sẽ trả bài đấy, nếu ai bị gọi trả bài mà không thuộc, thì tôi sẽ cho người đó đến văn phòng chép phạt một trăm lần.”
Lúc này không còn ai dám kêu than, cầm lấy sách ngữ văn ra học bài.
Sau tiết tự học buổi tối, Khương Nhan lắp bắp nói muốn đi đến căn tin một mình.
Liễu An An và Ôn Hạ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt như muốn nói có chuyện gì đó không bình thường, sau đó mỗi người lôi kéo một cánh tay của Khương Nhan.
Liễu An An tinh nghịch cười khúc khích nói: “Nhan Nhan, có phải cậu có người khác ở bên ngoài hay không?”
Mặt Khương Nhan đột nhiên đỏ lên: “Đợi lát nữa… Đợi lát nữa trở về sẽ nói với các cậu.”
Liễu An An và Ôn Hạ buông cô ấy ra, chờ Khương Nhan đi rồi, Liễu An An kéo tay Ôn Hạ, buôn chuyện: “Hạ Hạ, mình cảm thấy Nhan Nhan khẳng định là đang yêu đương, buổi chiều mình nghe thấy anh Chu Thanh gọi điện thoại cho cậu ấy, hừ! Lát nữa phải xử “Đẹp” cậu ấy mới được.”
“Hạ Hạ, đợi lát nữa cậu và mình cùng nhau tra khảo Nhan Nhan.”
Ôn Hạ chột dạ gật đầu.
Lúc sắp tắt đèn, Khương Nhan mới trở về, đưa cho Ôn Hạ và Liễu An An mỗi người một hộp sữa bò, sau đó liền vội vàng đi rửa mặt.
Sau khi cô ấy rửa mặt xong, ba người trùm mền bắt đầu chế độ trò chuyện nhóm.
Nhóm Tiểu tiên nữ.
Liễu An An đã gấp không chờ nổi mà gửi tin nhắn đầu tiên: Nhanh chóng thẳng thắn đi!!
Khương Nhan: Mình và Chu Thanh ở bên nhau.
Liễu An An: A a a!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ: ...
An An đừng lên tiếng, trong phòng còn có người đang học.
Liễu An An: Kích động quá rồi, không nghĩ tới Nhan Nhan là người đầu tiên trong ba chúng ta có bạn trai.
Chúc mừng chúc mừng!
Ôn Hạ trong ổ chăn chột dạ sờ sờ mũi, theo sau cùng nhau chúc mừng.
Khương Nhan: Chu Thanh nói ngày mai muốn mời các cậu ăn cơm.
Liễu An An: Yeah yeah yeah, sắp có sườn heo ăn rồi.
Ôn Hạ đang chuẩn bị trả lời tin nhắn, thì nhìn thấy Tần Mặc đăng trạng thái, The one you love most is around, kèm theo một bức ảnh, chính là bức ảnh ngày hôm qua cô nhìn thấy ở trong bài đăng của Liễu Bác Nghĩa.
Bên dưới có một vài bình luận.
Tôi là anh Triệu của cậu: Wow wow
Anh trai hít vào sự cô đơn: Giới thiệu cho tôi với, nữ sinh kia cười lên thật xinh đẹp!!! Xin giới thiệu!!
Cục cưng Hạ Hạ trả lời Anh trai hít vào sự cô đơn: Cảm ơn, ra cửa quẹo trái.
Anh trai hít vào sự cô đơn:????
Tôi là anh Triệu của cậu trả lời Anh trai hít vào sự cô đơn: Đồ con lợn, học sinh giỏi kêu cậu cút đi.
Anh trai hít vào sự cô đơn trả lời Tôi là anh Triệu của cậu: ... Triệu Tử Xuyên có phải cậu muốn chết hay không!
Tôi là anh Triệu của cậu: Ai sợ ai!!! Đồ con lợn!!
Ôn Hạ yên lặng thả like.
Nhóm Tiểu tiên nữ bùng nổ.
Liễu An An nói: Anh họ nói vậy là có ý gì? Mình xem không hiểu, nếu tách ra từng chữ thì mình còn biết, nhưng ghép lại với nhau thì không hiểu gì cả, một người yêu cái gì?
Hạ Hạ cậu phiên dịch chút đi.
Ôn Hạ: ...
Khương Nhan: Chậm hiểu! Ý muốn nói là ‘người mà tôi yêu nhất đang ở bên cạnh tôi’.
Liễu An An: A? Cảm giác cứ sao sao ấy, anh họ nói Hạ Hạ là người anh ấy yêu nhất sao?
Hạ Hạ, hình như anh họ rất thích cậu.
Khương Nhan: Mình cũng thấy vậy!!! Ánh mắt anh họ nhìn Hạ Hạ quá ngọt ngào.
Anh họ nhà người khác là anh họ, anh họ nhà mình thì đáng chém ngàn đao, lần trước hỏi mượn mình năm tệ còn chưa trả cho mình nữa.
Liễu An An: Hạ Hạ, hay là cậu và anh họ cứ dứt khoát làm nên một cuộc tình cấm kỵ đi, thứ mình viết khẳng định có người xem.
Ký túc xá lập tức truyền đến tiếng Ôn Hạ ho khan, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị những lời mà Liễu An An và Khương Nhan nói ra làm cho kinh sợ chết.
Lúc này, Tần Mặc gửi tin nhắn QQ đến: Vợ ơi, viết lại công thức lượng giác một lần đi.
Ôn Hạ: ...
Sau đó cô nghiêm túc nhắn công thức lượng giác qua.
Tần Mặc: Đúng rồi, vợ anh giỏi quá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro