Trọng Sinh Đứa Con Riêng Như Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Trở lại
Ran Yuri
2024-11-08 01:58:25
Sau khi anh mất 1 tháng cậu đã khôi phục lại tinh thần,phấn chấn hơn 1 chút nhưng ánh mắt lại vô hồn lạnh lùng đến cùng cực.Cậu dùng số tiền còn lại thuê người tìm thông tin kẻ đã hại cậu.Và cuối cùng cũng trả thù được cho anh,tuy nhiên khiến cậu phải đánh đổi nhiều thứ.
Trên cầu,cậu đứng nhìn xuống dòng sông đục ngầu đang chảy xiết dữ dội
- Anh,em xin lỗi vì đã khiến anh thành như vậy.Suy cho cùng đều do em mù quáng,không phân rõ được thật giả.Khiến anh chịu khổ rồi em xin lỗi
- Còn về vấn đề giữ lời hứa sống tốt với anh em xin lỗi,có vẻ như em thất hứa với anh rồi.Em không đủ mạnh mẽ để sống tiếp khi thiếu anh.
Cậu bước chân qua thành ngăn cách gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo ngày đông,những giọt nước bắn lên rồi biến mất cũng như người con trai ấy biến mất giữa dòng đời.Cậu đã chịu quá đủ rồi mong kiếp sau sẽ không phải như vậy nữa.Xác cậu cũng nổi lên ngay sau đó ở dưới thượng nguồn,gia đình cậu khi hay tin cũng rất ngỡ ngàng.Mới có mấy tháng vậy mà cậu đã đi rồi,có vẻ như họ đã quá vô tâm,suy cho cùng cậu vẫn là đứa con họ nuôi những 18 năm.Dùng chút tình nghĩa cuối cùng họ cũng đem cậu về chôn cất.Nhưng cũng chỉ một thời gian sau,tất cả đi vào quên lãng,họ cũng quên đi cậu.Trên nấm mồ xanh cỏ một bóng hình hiện ra:
- Mong kiếp sau không còn phải chịu khổ đau nữa/nụ cười tỏa nắng rồi sau đó bóng hình ấy biến mất/
*bừng tỉnh*
- Ha,sao trần nhà nhìn quen vậy.Không phải mình đã chết rồi hay sao./mồ hôi nhễ nhại/
- *véo má* Đ-đau,vậy là thiệt.Mình sống lại rồi.
*hức* cảm xúc trào dâng cậu bật khóc như một đứa trẻ.Cậu vậy mà quay trở lại rồi,quay lại từ đầu.Có phải ông trời thương cậu hay không cho cậu trở lại để làm lại nỗi lầm của quá khứ,chuộc lại những gì cậu gây ra và những gì cậu đánh mất.Cậu cứ nằm trên giường khóc đến sưng đỏ cả mắt,có lẽ cậu cảm thấy bản thân được cứu rỗi,được thanh thản một cách nhẹ nhàng.
Mãi cho đến khi bình ổn được cảm xúc cậu mới rút điện thoại ra xem:
- 23h59p ngày**/**/20**, mình vậy mà quay trở về 3 năm trước.Ha,vẫn kịp để thay đổi mọi thứ.Lần này nhất định sẽ hạnh phúc,anh đợi em nha em sẽ tìm đến anh sớm thôi./cười hạnh phúc/
Sáng ngày hôm sau,dưới phòng khách Dương gia ba mẹ cậu đang ngồi đọc sách,uống trà,khung cảnh thật ấm áp.
- "Vẫn giống y hệt như trước,chỉ khác cái đó không phải dành cho mình nữa thôi"
- Ba mẹ buổi sáng tốt lành.
- Sáng an con trai.Hai người họ ngồi cười nhìn đứa con trai đang lon ton đến gần họ
- Ba mẹ con xin lỗi.
- Vì điều gì?Con không khỏe ở đâu hả
- Ưm ưm,không phải ạ.Con xin lỗi vì trước giờ ngỗ nghịch làm phiền ba mẹ.
- Anh hai,xin lỗi vì đã khiến anh chịu khổ thời gian qua.
- Anh sẽ sớm không thấy em trong nhà này nữa đâu,em trả lại cho anh mọi tình yêu của ba mẹ trong những năm qua em vô tình lấy đi của anh/nói nhỏ/
- Mày bị điên hả thằng kia."Nó nói vậy là sao,cái vì mà trả lại tình yêu của ba mẹ?"
- Em bình thường mà./cười/
- "Mày là bị chạm mạch rồi,ngày thường kiêu căng toàn nước mắt cá xấu.Sau 1 đêm vậy mà đổi tính rồi"
- "Không đâu chắc chắn nó lại đóng kịch thôi,đừng để bị mờ mắt"/lắc đầu/
- Anh không khỏe ở đâu hả?/sờ trán anh/
- Đâu có sốt đâu?
- M-mày làm cái gì vậy?/đỏ mặt/
- Em xem anh có khỏe không đó/ngây thơ/
Trên cầu,cậu đứng nhìn xuống dòng sông đục ngầu đang chảy xiết dữ dội
- Anh,em xin lỗi vì đã khiến anh thành như vậy.Suy cho cùng đều do em mù quáng,không phân rõ được thật giả.Khiến anh chịu khổ rồi em xin lỗi
- Còn về vấn đề giữ lời hứa sống tốt với anh em xin lỗi,có vẻ như em thất hứa với anh rồi.Em không đủ mạnh mẽ để sống tiếp khi thiếu anh.
Cậu bước chân qua thành ngăn cách gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo ngày đông,những giọt nước bắn lên rồi biến mất cũng như người con trai ấy biến mất giữa dòng đời.Cậu đã chịu quá đủ rồi mong kiếp sau sẽ không phải như vậy nữa.Xác cậu cũng nổi lên ngay sau đó ở dưới thượng nguồn,gia đình cậu khi hay tin cũng rất ngỡ ngàng.Mới có mấy tháng vậy mà cậu đã đi rồi,có vẻ như họ đã quá vô tâm,suy cho cùng cậu vẫn là đứa con họ nuôi những 18 năm.Dùng chút tình nghĩa cuối cùng họ cũng đem cậu về chôn cất.Nhưng cũng chỉ một thời gian sau,tất cả đi vào quên lãng,họ cũng quên đi cậu.Trên nấm mồ xanh cỏ một bóng hình hiện ra:
- Mong kiếp sau không còn phải chịu khổ đau nữa/nụ cười tỏa nắng rồi sau đó bóng hình ấy biến mất/
*bừng tỉnh*
- Ha,sao trần nhà nhìn quen vậy.Không phải mình đã chết rồi hay sao./mồ hôi nhễ nhại/
- *véo má* Đ-đau,vậy là thiệt.Mình sống lại rồi.
*hức* cảm xúc trào dâng cậu bật khóc như một đứa trẻ.Cậu vậy mà quay trở lại rồi,quay lại từ đầu.Có phải ông trời thương cậu hay không cho cậu trở lại để làm lại nỗi lầm của quá khứ,chuộc lại những gì cậu gây ra và những gì cậu đánh mất.Cậu cứ nằm trên giường khóc đến sưng đỏ cả mắt,có lẽ cậu cảm thấy bản thân được cứu rỗi,được thanh thản một cách nhẹ nhàng.
Mãi cho đến khi bình ổn được cảm xúc cậu mới rút điện thoại ra xem:
- 23h59p ngày**/**/20**, mình vậy mà quay trở về 3 năm trước.Ha,vẫn kịp để thay đổi mọi thứ.Lần này nhất định sẽ hạnh phúc,anh đợi em nha em sẽ tìm đến anh sớm thôi./cười hạnh phúc/
Sáng ngày hôm sau,dưới phòng khách Dương gia ba mẹ cậu đang ngồi đọc sách,uống trà,khung cảnh thật ấm áp.
- "Vẫn giống y hệt như trước,chỉ khác cái đó không phải dành cho mình nữa thôi"
- Ba mẹ buổi sáng tốt lành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sáng an con trai.Hai người họ ngồi cười nhìn đứa con trai đang lon ton đến gần họ
- Ba mẹ con xin lỗi.
- Vì điều gì?Con không khỏe ở đâu hả
- Ưm ưm,không phải ạ.Con xin lỗi vì trước giờ ngỗ nghịch làm phiền ba mẹ.
- Anh hai,xin lỗi vì đã khiến anh chịu khổ thời gian qua.
- Anh sẽ sớm không thấy em trong nhà này nữa đâu,em trả lại cho anh mọi tình yêu của ba mẹ trong những năm qua em vô tình lấy đi của anh/nói nhỏ/
- Mày bị điên hả thằng kia."Nó nói vậy là sao,cái vì mà trả lại tình yêu của ba mẹ?"
- Em bình thường mà./cười/
- "Mày là bị chạm mạch rồi,ngày thường kiêu căng toàn nước mắt cá xấu.Sau 1 đêm vậy mà đổi tính rồi"
- "Không đâu chắc chắn nó lại đóng kịch thôi,đừng để bị mờ mắt"/lắc đầu/
- Anh không khỏe ở đâu hả?/sờ trán anh/
- Đâu có sốt đâu?
- M-mày làm cái gì vậy?/đỏ mặt/
- Em xem anh có khỏe không đó/ngây thơ/
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro