Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời
Giả Ngu
Tước Minh
2024-09-08 08:16:40
“Gặp ở đâu ạ?” Lục Trăn Trăn hơi không thích ứng loại thân mật này, cô muốn rút tay ra. Bà lão lại nắm chặt không bỏ.
“Hơn nửa tháng trước, dì về huyện thành thăm người thân, cũng không đi xe trong nhà. Dì nghĩ cả đời đều sống ở đây, không cần chú ý nhiều. Nhưng ngày đó trời quá nóng, người trên xe lại quá nhiều, vừa tới nhà ga huyện thành, dì liền hôn mê. Lúc ấy ít nhiều cũng nhờ đứa nhỏ Trăn Trăn này.”
Bà lão vừa nói vừa nhìn về phía Lưu quả phụ.
Lưu quả phụ khiêm tốn mà cười nói: “Từ nhỏ tâm địa Trăn Trăn nhà tôi đã rất tốt!”
“Là bà nuôi được đứa con gái ngoan. Đứa bé này bán bánh rán ở nhà ga bên kia, vừa nhìn thấy tôi không ổn, lập tức đưa tôi tới chỗ mát mẻ ngồi nghỉ ngơi, lại lấy nước lạnh cho tôi uống, lúc này tôi mới chậm rãi tỉnh lại. Nếu không phải đcó ứa nhỏ này, một mình bà lão tôi ở bên ngoài, không biết sẽ như thế nào nữa!” Bà lão một bên nói, một bên vuốt ve tay Lục Trăn Trăn.
Lục Trăn Trăn mơ hồ nhớ lại hình như có việc này. Chỉ là khi đó, bà lão mặc quần áo rất cũ, không khác gì bà lão nông thôn bình thường. Hiện tại bà mặc một bộ đường trang xa hoa, trên cổ tay đeo vòng ngọc xanh biếc, toàn thân đều khí phái, Lục Trăn Trăn căn bản không liên tưởng hai người này là một.
“A, là ngài ạ!”
“Hô hô, hiện tại cháu mới nhớ ra, lão bà tử đây lại luôn nhớ tới cháu!”
“Là ngài quá khách khí, ai gặp việc này cũng đều sẽ hỗ trợ, cháu cũng chỉ làm ít chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngài không cần để ở trong lòng.”
Kỳ thật, khi đó, bà lão chỉ bị nóng quá, còn hơi bị cảm nắng. Lục Trăn Trăn liền mua cho bà bình nước khoáng uống. Nhìn bà tỉnh lại, cũng không có việc gì, Lục Trăn Trăn liền đi bán bánh rán.
Đời trước, Lục Trăn Trăn sống một mình nhiều năm bên ngoài, đã sớm có thói quen, khi thấy người khác gặp nạn, nếu có thể giúp đỡ thì giúp cũng không mong nhận được hồi báo, mọi người đều không dễ dàng. Chuyện này cô cũng không để ở trong lòng, lại không nghĩ rằng bà lão này lại đợi cô ở tỉnh thành.
“Nào có? Thời buổi này đâu còn ai nguyện ý xen vào việc người khác chứ? Đứa nhỏ này, cũng chỉ có người tốt bụng như cháu thôi.
Bà đã nghe rồi, không phải cháu không đủ tiền học phí nên mới phải đi bán bánh rán sao, thi đại học được bao nhiêu điểm? Số tiền kia bà sẽ trả cho cháu. Đứa nhỏ lương thiện lại có năng lực, cháu muốn học tới đâu bà giúp cháu học lên tới đó.”Bà lão cười tủm tỉm mà nói, rõ ràng chính là một bộ dạng không thiếu tiền.
Lục Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy bà lão này nói chuyện rất kỳ quái.
“Bà Vương.” Cô quýnh lên liền thay đổi xưng hô. “Thật sự ngài không cần như vậy, chsu tự mình làm công kiếm tiền cũng khá tốt, lại nói còn có cậu nhỏ giúp đỡ cháu. Hơn nữa cháu nghe nói, đến lúc đó còn có thể vay tiền của quỹ học tập. Tâm ý của bà cháu xin nhận, chỉ là chúng ta bèo nước gặp nhau, cháu thật sự không thể nhận quá của bà!”
Lục Trăn Trăn nói tới đây, bà lão cũng cảm thấy không quá thích hợp. Vẻ mặt bà hồ nghi mà ngẩng đầu liền nhìn về phía Lưu quả phụ cùng dì cả Lưu.
“Sao lại thế này? Hai người không nói rõ ràng với đứa nhỏ à? Dì cả của con bé, không phải cô nói với tôi, đứa nhỏ cũng đã đồng ý rồi sao?”
Nói tới đây, bà lão liền xụ mặt xuống. Dì cả Lưu vừa thấy bà lão không cao hứng, trong lòng liền có điểm hốt hoảng.
“Này…… Tôi cũng nghe người em cùng thôn nói lại.” Lưu quả phụ lập tức từ em họ biến thành em gái cùng thôn.
Không chỉ có như thế, dì cả Lưu còn giơ tay đẩy Lưu quả phụ một cái.
“Em cũng thật là, không phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao? Sao em chưa nói rõ ràng với Trăn Trăn trước? Điều kiện tốt như vậy, đứa nhỏ thông minh như thế sao có thể từ chối?” Dì cả Lưu nói chuyện đầy ẩn ý, nói xong còn có chút thâm ý mà nhìn Lục Trăn Trăn một cái.
Lưu quả phụ vừa thấy ba người đều đang nhìn mình, cũng không thể tiếp tục giả ngu.
“Khụ khụ, đứa nhỏ Trăn Trăn này vẫn luôn ở bên chỗ cậu nhỏ nó, em cũng chưa kịp nói với con bé. Vốn dĩ loại sự tình này ở thôn chúng ta đều để cha mẹ làm chủ.”
Mặc dù bà ta giải thích, sắc mặt bà Vương vẫn rất khó coi. Không có biện pháp, Lưu quả phụ lại quay đầu nhìn về phía Lục Trăn Trăn.
“Hơn nửa tháng trước, dì về huyện thành thăm người thân, cũng không đi xe trong nhà. Dì nghĩ cả đời đều sống ở đây, không cần chú ý nhiều. Nhưng ngày đó trời quá nóng, người trên xe lại quá nhiều, vừa tới nhà ga huyện thành, dì liền hôn mê. Lúc ấy ít nhiều cũng nhờ đứa nhỏ Trăn Trăn này.”
Bà lão vừa nói vừa nhìn về phía Lưu quả phụ.
Lưu quả phụ khiêm tốn mà cười nói: “Từ nhỏ tâm địa Trăn Trăn nhà tôi đã rất tốt!”
“Là bà nuôi được đứa con gái ngoan. Đứa bé này bán bánh rán ở nhà ga bên kia, vừa nhìn thấy tôi không ổn, lập tức đưa tôi tới chỗ mát mẻ ngồi nghỉ ngơi, lại lấy nước lạnh cho tôi uống, lúc này tôi mới chậm rãi tỉnh lại. Nếu không phải đcó ứa nhỏ này, một mình bà lão tôi ở bên ngoài, không biết sẽ như thế nào nữa!” Bà lão một bên nói, một bên vuốt ve tay Lục Trăn Trăn.
Lục Trăn Trăn mơ hồ nhớ lại hình như có việc này. Chỉ là khi đó, bà lão mặc quần áo rất cũ, không khác gì bà lão nông thôn bình thường. Hiện tại bà mặc một bộ đường trang xa hoa, trên cổ tay đeo vòng ngọc xanh biếc, toàn thân đều khí phái, Lục Trăn Trăn căn bản không liên tưởng hai người này là một.
“A, là ngài ạ!”
“Hô hô, hiện tại cháu mới nhớ ra, lão bà tử đây lại luôn nhớ tới cháu!”
“Là ngài quá khách khí, ai gặp việc này cũng đều sẽ hỗ trợ, cháu cũng chỉ làm ít chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngài không cần để ở trong lòng.”
Kỳ thật, khi đó, bà lão chỉ bị nóng quá, còn hơi bị cảm nắng. Lục Trăn Trăn liền mua cho bà bình nước khoáng uống. Nhìn bà tỉnh lại, cũng không có việc gì, Lục Trăn Trăn liền đi bán bánh rán.
Đời trước, Lục Trăn Trăn sống một mình nhiều năm bên ngoài, đã sớm có thói quen, khi thấy người khác gặp nạn, nếu có thể giúp đỡ thì giúp cũng không mong nhận được hồi báo, mọi người đều không dễ dàng. Chuyện này cô cũng không để ở trong lòng, lại không nghĩ rằng bà lão này lại đợi cô ở tỉnh thành.
“Nào có? Thời buổi này đâu còn ai nguyện ý xen vào việc người khác chứ? Đứa nhỏ này, cũng chỉ có người tốt bụng như cháu thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà đã nghe rồi, không phải cháu không đủ tiền học phí nên mới phải đi bán bánh rán sao, thi đại học được bao nhiêu điểm? Số tiền kia bà sẽ trả cho cháu. Đứa nhỏ lương thiện lại có năng lực, cháu muốn học tới đâu bà giúp cháu học lên tới đó.”Bà lão cười tủm tỉm mà nói, rõ ràng chính là một bộ dạng không thiếu tiền.
Lục Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy bà lão này nói chuyện rất kỳ quái.
“Bà Vương.” Cô quýnh lên liền thay đổi xưng hô. “Thật sự ngài không cần như vậy, chsu tự mình làm công kiếm tiền cũng khá tốt, lại nói còn có cậu nhỏ giúp đỡ cháu. Hơn nữa cháu nghe nói, đến lúc đó còn có thể vay tiền của quỹ học tập. Tâm ý của bà cháu xin nhận, chỉ là chúng ta bèo nước gặp nhau, cháu thật sự không thể nhận quá của bà!”
Lục Trăn Trăn nói tới đây, bà lão cũng cảm thấy không quá thích hợp. Vẻ mặt bà hồ nghi mà ngẩng đầu liền nhìn về phía Lưu quả phụ cùng dì cả Lưu.
“Sao lại thế này? Hai người không nói rõ ràng với đứa nhỏ à? Dì cả của con bé, không phải cô nói với tôi, đứa nhỏ cũng đã đồng ý rồi sao?”
Nói tới đây, bà lão liền xụ mặt xuống. Dì cả Lưu vừa thấy bà lão không cao hứng, trong lòng liền có điểm hốt hoảng.
“Này…… Tôi cũng nghe người em cùng thôn nói lại.” Lưu quả phụ lập tức từ em họ biến thành em gái cùng thôn.
Không chỉ có như thế, dì cả Lưu còn giơ tay đẩy Lưu quả phụ một cái.
“Em cũng thật là, không phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao? Sao em chưa nói rõ ràng với Trăn Trăn trước? Điều kiện tốt như vậy, đứa nhỏ thông minh như thế sao có thể từ chối?” Dì cả Lưu nói chuyện đầy ẩn ý, nói xong còn có chút thâm ý mà nhìn Lục Trăn Trăn một cái.
Lưu quả phụ vừa thấy ba người đều đang nhìn mình, cũng không thể tiếp tục giả ngu.
“Khụ khụ, đứa nhỏ Trăn Trăn này vẫn luôn ở bên chỗ cậu nhỏ nó, em cũng chưa kịp nói với con bé. Vốn dĩ loại sự tình này ở thôn chúng ta đều để cha mẹ làm chủ.”
Mặc dù bà ta giải thích, sắc mặt bà Vương vẫn rất khó coi. Không có biện pháp, Lưu quả phụ lại quay đầu nhìn về phía Lục Trăn Trăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro