Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời
Giao Phong
Tước Minh
2024-09-08 08:16:40
Trên thực tế, khi hai vợ chồng kế toán thôn về đến Từ gia thôn, trong thôn liền nổ tung.
Vợ kế toán thôn, Vương Mỹ Lệ lớn giọng nói chuyện, Từ gia thôn mọi người liền đều biết, Lục Trăn Trăn đáng thương ở huyện thành đẩy xe con bán bánh rán!
Mấy ngày nay, đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng. Trong thôn ai cũng biết Lưu quả phụ ăn hết tiền đền mạng của Lục Tam Thủy, lại không cho Lục Trăn Trăn một phân, còn lừa Từ Khải Chính tiền nha!
Hình tượng đứa nhỏ Lục Trăn Trăn đáng thương lại hiểu chuyện đã in sâu trong lòng mọi người. Đứa nhỏ tốt như vậy lại bị mẹ kế bắt nạt đến thế?
Trong lúc nhất thời, già trẻ lớn bé Từ gia thôn đều phẫn nộ.
“Trời nắng nóng như này, nếu không phải không có biện pháp, đứa nhỏ nào mà chịu đi làm chuyện này chứ?”
“Lục Trăn Trăn học tập giỏi như vậy, khẳng định có thể thi đậu đại học? Nào có sinh viên đi bán hàng rong?”
“Ai bảo không phải chứ, Lưu quả phụ đây là thấy đứa nhỏ không có thân nhân! Mới dám sai sử Lục Trăn Trăn như vậy nha? Rốt cuộc là con của người khác, Lưu quả phụ bà ta không đau lòng!”
“Kết quả Lưu quả phụ vẫn không muốn cho Lục Trăn Trăn tiền học phí? Có phải bà ta đang muốn tích cóp tiền cưới vợ cho con trai ruột Lưu Căn Nhi?”
“Theo tôi, Lưu quả phụ chính là cẩu xốc rèm cửa, chỉ biết nói miệng! Nói tiếng người nhưng không làm chuyện người làm! Cứ như vậy, nào có cô gái nào nguyện ý gả đến nhà bọn họ!”
“Mặc kệ nói như thế nào, Lục Trăn Trăn cũng là con cháu Từ gia thôn chúng ta, chúng ta cũng không thể trơ mắt mà nhìn con bé bị người ngoài thôn đạp hư như vậy!”
Phía trước Lục Trăn Trăn một câu giải thích cũng không nói, vẫn luôn yếu thế cam chịu. Thôn dân liền chậm rãi hướng về phái Lục Trăn Trăn đáng thương.
Hơn nữa, Lưu quả phụ 2 ngày 3 bữa nói xấu Lục Trăn Trăn, bàn lộng thị phi, lại luôn bị vạch trần. Các thôn dân đối với bà ta sinh ra bất mãn.
Sự tình đều là từng bước một, Lưu quả phụ rất biết diễn trò, mỗi lần đều nói mấy câu dễ nghe, xong việc lại luôn có thôn dân phát hiện chân tướng đánh mặt bà ta.
Tới hiện tại, ở Từ gia thôn cơ bản đã không có người tin tưởng lời bà ta nói. Ngắn ngủn mấy ngày, hình tượng mẹ hiền của Lưu quả phụ đã rách nát.
Có người chạy đi tìm thôn trưởng, để thôn trưởng nghĩ cách giải trừ quan hệ của Lưu quả phụ cùng Lục Trăn Trăn.
“Cứ như thế, đứa nhỏ Lục Trăn Trăn kia sớm muộn gì sẽ bị Lưu quả phụ hại mất tương lai!”
“Lưu quả phụ không chịu nuôi Lục Trăn Trăn, người Từ gia thôn chúng ta không nuôi được chắc? Lưu quả phụ không chịu ccho đứa nhỏ đi học, chúng ta góp tiền vào?”
Thôn trưởng đối với chuyện này cũng bắt đầu chần chờ, Lục Trăn Trăn hình như thật sự không thích hợp ở cùng Lưu quả phụ nữa.
Lưu quả phụ vừa thấy sự tình nháo lớn như vậy, làm trò trước mặt toàn thôn, khóc lóc. “Tôi thật sự không biết Trăn Trăn nhà tôi chụi tội như vậy. Tôi đi huyện thành tìm Trăn Trăn, nhưng mà tôi không tìm được chỗ con bé ở! Quan hệ của tôi và Từ Khải Chính cũng không tốt, Trăn Trăn lại không gọi điện thoại trở về, tôi thật sự không có biện pháp nói chuyện với con bé, tôi phải đập nồi bán sắt cũng sẽ góp đủ tiền học phí cho con bé!”
Lưu quả phụ đều khóc lóc nhận sai, các thôn dân lại tràn ngập không tín nhiệm.
Không có biện pháp, Lưu quả phụ dứt khoát liền nhờ thôn tới huyện thành đón Lục Trăn Trăn cùng bà. Thôn dân lúc này mới không mắng bà nữa.
Khoản bồi thường của Lục Tam Thủy là miếng thịt trong miệng Lưu, mười lăm vạn tiền bồi thường, bà để trong ngân hàng 5 năm, tiền lãi một năm tới vài ngàn đồng. Bà ta sao có thể bỏ ra để trả tiền học phí cho Lục Trăn Trăn chứ?
Con bé chết tiệt Lục Trăn Trăn kia hiện tại chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt bà. Chẳng lẽ còn muốn cho bà vác mặt già, vay tiền nuôi Lục Trăn Trăn đi học?
Lưu quả phụ vì chuyện này cả đêm không ngủ. Vừa đến nhà ga huyện, cách thật xa, bà liền thấy Lục Trăn Trăn ái muội ghé vào một thanh niên khác.
Lục Trăn Trăn đang yêu đương? Nhìn qua thì thanh niên kia cùng một loại người với Từ Khải Chính, khẳng định không phải thứ gì tốt!
Lưu quả phụ cảm thấy đây quả thực là cơ hội trời ban cho bà ta. Nếu Lục Trăn Trăn tự mình học hư, không muốn trở về với bà, vậy mọi chuyện sẽ khác.
Vì thế, liền có một màn Lưu quả phụ đứng bên đường mắng Lục Trăn Trăn.
Vợ kế toán thôn, Vương Mỹ Lệ lớn giọng nói chuyện, Từ gia thôn mọi người liền đều biết, Lục Trăn Trăn đáng thương ở huyện thành đẩy xe con bán bánh rán!
Mấy ngày nay, đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng. Trong thôn ai cũng biết Lưu quả phụ ăn hết tiền đền mạng của Lục Tam Thủy, lại không cho Lục Trăn Trăn một phân, còn lừa Từ Khải Chính tiền nha!
Hình tượng đứa nhỏ Lục Trăn Trăn đáng thương lại hiểu chuyện đã in sâu trong lòng mọi người. Đứa nhỏ tốt như vậy lại bị mẹ kế bắt nạt đến thế?
Trong lúc nhất thời, già trẻ lớn bé Từ gia thôn đều phẫn nộ.
“Trời nắng nóng như này, nếu không phải không có biện pháp, đứa nhỏ nào mà chịu đi làm chuyện này chứ?”
“Lục Trăn Trăn học tập giỏi như vậy, khẳng định có thể thi đậu đại học? Nào có sinh viên đi bán hàng rong?”
“Ai bảo không phải chứ, Lưu quả phụ đây là thấy đứa nhỏ không có thân nhân! Mới dám sai sử Lục Trăn Trăn như vậy nha? Rốt cuộc là con của người khác, Lưu quả phụ bà ta không đau lòng!”
“Kết quả Lưu quả phụ vẫn không muốn cho Lục Trăn Trăn tiền học phí? Có phải bà ta đang muốn tích cóp tiền cưới vợ cho con trai ruột Lưu Căn Nhi?”
“Theo tôi, Lưu quả phụ chính là cẩu xốc rèm cửa, chỉ biết nói miệng! Nói tiếng người nhưng không làm chuyện người làm! Cứ như vậy, nào có cô gái nào nguyện ý gả đến nhà bọn họ!”
“Mặc kệ nói như thế nào, Lục Trăn Trăn cũng là con cháu Từ gia thôn chúng ta, chúng ta cũng không thể trơ mắt mà nhìn con bé bị người ngoài thôn đạp hư như vậy!”
Phía trước Lục Trăn Trăn một câu giải thích cũng không nói, vẫn luôn yếu thế cam chịu. Thôn dân liền chậm rãi hướng về phái Lục Trăn Trăn đáng thương.
Hơn nữa, Lưu quả phụ 2 ngày 3 bữa nói xấu Lục Trăn Trăn, bàn lộng thị phi, lại luôn bị vạch trần. Các thôn dân đối với bà ta sinh ra bất mãn.
Sự tình đều là từng bước một, Lưu quả phụ rất biết diễn trò, mỗi lần đều nói mấy câu dễ nghe, xong việc lại luôn có thôn dân phát hiện chân tướng đánh mặt bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tới hiện tại, ở Từ gia thôn cơ bản đã không có người tin tưởng lời bà ta nói. Ngắn ngủn mấy ngày, hình tượng mẹ hiền của Lưu quả phụ đã rách nát.
Có người chạy đi tìm thôn trưởng, để thôn trưởng nghĩ cách giải trừ quan hệ của Lưu quả phụ cùng Lục Trăn Trăn.
“Cứ như thế, đứa nhỏ Lục Trăn Trăn kia sớm muộn gì sẽ bị Lưu quả phụ hại mất tương lai!”
“Lưu quả phụ không chịu nuôi Lục Trăn Trăn, người Từ gia thôn chúng ta không nuôi được chắc? Lưu quả phụ không chịu ccho đứa nhỏ đi học, chúng ta góp tiền vào?”
Thôn trưởng đối với chuyện này cũng bắt đầu chần chờ, Lục Trăn Trăn hình như thật sự không thích hợp ở cùng Lưu quả phụ nữa.
Lưu quả phụ vừa thấy sự tình nháo lớn như vậy, làm trò trước mặt toàn thôn, khóc lóc. “Tôi thật sự không biết Trăn Trăn nhà tôi chụi tội như vậy. Tôi đi huyện thành tìm Trăn Trăn, nhưng mà tôi không tìm được chỗ con bé ở! Quan hệ của tôi và Từ Khải Chính cũng không tốt, Trăn Trăn lại không gọi điện thoại trở về, tôi thật sự không có biện pháp nói chuyện với con bé, tôi phải đập nồi bán sắt cũng sẽ góp đủ tiền học phí cho con bé!”
Lưu quả phụ đều khóc lóc nhận sai, các thôn dân lại tràn ngập không tín nhiệm.
Không có biện pháp, Lưu quả phụ dứt khoát liền nhờ thôn tới huyện thành đón Lục Trăn Trăn cùng bà. Thôn dân lúc này mới không mắng bà nữa.
Khoản bồi thường của Lục Tam Thủy là miếng thịt trong miệng Lưu, mười lăm vạn tiền bồi thường, bà để trong ngân hàng 5 năm, tiền lãi một năm tới vài ngàn đồng. Bà ta sao có thể bỏ ra để trả tiền học phí cho Lục Trăn Trăn chứ?
Con bé chết tiệt Lục Trăn Trăn kia hiện tại chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt bà. Chẳng lẽ còn muốn cho bà vác mặt già, vay tiền nuôi Lục Trăn Trăn đi học?
Lưu quả phụ vì chuyện này cả đêm không ngủ. Vừa đến nhà ga huyện, cách thật xa, bà liền thấy Lục Trăn Trăn ái muội ghé vào một thanh niên khác.
Lục Trăn Trăn đang yêu đương? Nhìn qua thì thanh niên kia cùng một loại người với Từ Khải Chính, khẳng định không phải thứ gì tốt!
Lưu quả phụ cảm thấy đây quả thực là cơ hội trời ban cho bà ta. Nếu Lục Trăn Trăn tự mình học hư, không muốn trở về với bà, vậy mọi chuyện sẽ khác.
Vì thế, liền có một màn Lưu quả phụ đứng bên đường mắng Lục Trăn Trăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro