Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời

Ngoài Ý Muốn

Tước Minh

2024-09-08 08:16:40

Từ Khải Chính cân nhắc một lúc, Lục Trăn Trăn nói cũng có đạo lý. “Mẹ kế cháu nói, thứ bảy sẽ mang cháuđi tỉnh thành đi tìm thân thích mượn học phí?”

“Vâng.” Lục Trăn Trăn gật gật đầu.

“Vậy được, vừa lúc ngày đó cậu nhỏ cùng Cao Minh, tiểu Đậu Tử cũng phải đi tỉnh thành làm việc, cháu cứ đi cùng mẹ kế đi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ để ý.”

“Cậu cùng bọn Cao ca cũng đi?” Lục Trăn Trăn nhịn không được hỏi.

“Ừ, việc này vốn dĩ cậu định mấy ngày tới mới nói với cháu, tiểu Đậu Tử năm nay mới vừa mười chín tuổi, hắn bị trường học đuổi học nên mới lăn lộn theo bang bọn cậu. Bà nội nó bị bệnh, nói trước khi chết chỉ hy vọng nhìn thấy cháu trai có công việc đàng hoàng.

Tiểu Đậu Tử chỉ có bà nội là người thân duy nhất, thật sự không muốn để bà thất vọng. Chỉ là, hắn cái gì cũng không biết làm. Cậu ngĩ dứt khoát để hắn cùng chúng ta bán bánh rán đi. Cao Minh nói, tiểu huyện thành chỉ lớn ngần đó, không bằng đi tỉnh thành xem. Trăn Trăn, cháu nói chúng ta đi tỉnh thành thử xem thế nào?” Nói tới đây, cặp mắt Từ Khải Chính toát ra một ánh sáng chói mắt.

Giờ khắc này, lần đầu tiên Từ Khải Chính để lộ dã tâm ở trước mặt Lục Trăn Trăn.

Từ Khải Chính ở trong xã hội lăn lộn rất nhiều năm, có gì chua ngọt đắng cay mà chưa ăn qua, có gì ủy khuất mà chưa chịu qua. Không có biện pháp chỉ có thể chịu đựng, sống một ngày thêm một ngày.

Lục Trăn Trăn lại đột nhiên mở ra cho hắn một cánh cửa.

Chỉ có người chân chính từng bán bánh rán, mới biết được cái này lợi nhuận lớn bao nhiêu. Tựa như Lục Trăn Trăn nói vậy, chỉ cần chịu khổ được, tiền lương tuyệt đối không thấp. Làm mấy năm, mua cửa hàng làm ông chủ không thành vấn đề.

Nhưng Từ Khải Chính hiển nhiên cũng không thỏa mãn việc làm một ông chủ nhỏ. Mấy năm nay, hắn chịu ủy khuất quá nhiều, trong lòng có quá nhiều chuyện không phục, dựa vào cái gì cuộc sống của hắn bị ấn định như vậy? Dựa vào cái gì hắn phải làm người ở tầng đáy xã hội?

Hiện tại có cơ hội, Từ Khải Chính liền muốn thay đổi vận mệnh.

“Cậu nhỏ, ý cậu nói, chúng ta đi tỉnh thành bán bánh rán? Còn muốn mang theo những người khác đi cùng?” Lục Trăn Trăn nhịn không được trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Từ Khải Chính.

“Trăn Trăn, ý nghĩ của cậu còn có chỗ không đúng, hiện tại mới là ý tưởng mơ hồ thôi, cậu nói một chút với cháu. Cậu nghĩ chúng ta đi tới địa phương lớn hơn nữa, bán càng nhiều bánh rán, kiếm càng nhiều tiền. Cậu đi sờ soạng, thăm dò trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trăn Trăn nha, cháu có từng nghĩ tới, bánh rán này của chúng ta có thể gia công thành bán thành phẩm rồi đi bán lại?”

Từ Khải Chính thốt ra lời này, Lục Trăn Trănthực sự cả kinh.

Tới lúc này, cô mới phát hiện cô và cậu nhỏ của cô không phải cùng một kiểu người.

Đời trước, Lục Trăn Trăn nghĩ lớn như thế nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện mở chuỗi cửa hàng, Từ Khải Chính đã nghĩ đến chuyện mở xưởng gia công rồi? Lục Trăn Trăn nhớ tới những hãng thức ăn nhanh của nước ngoài, bọn họ cũng đều có xưởng gia công, chỉ là bánh rán cũng có thể bán như vậy sao?!

Suy nghĩ kỳ quái, đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Lục Trăn Trăn, cô thậm chí không dám tưởng tượng.

Lục Trăn Trăn cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, nói với Từ Khải Chính: “Cậu nhỏ, bánh rán không để được lâu, loại thời tiết này không đến nửa ngày sẽ bị hỏng!”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta mới cần tìm hiểu trước. Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta đi tỉnh thành thử xem trước, nói không chừng sẽ có cơ hội gì đó!” Từ Khải Chính đầy cõi lòng hy vọng mà nói.

“Được ạ! Cậu nhỏ đi chỗ nào, cháu liền đi chỗ nào!” Lục Trăn Trăn cười tủm tỉm mà nói với cậu nhỏ của mình.

“Đến lúc đó, không chỉ chúng ta phỏng chừng còn có vài người anh em sẽ đi cùng chúng ta!”

Từ Khải Chính khác Lục Trăn Trăn ở điểm, Lục Trăn Trăn không quá thích kết giao cùng người khác, Từ Khải Chính trời sinh lại am hiểu giao tiếp cùng đủ loại người. Hắn biết làm việc, xem người cũng chuẩn. Người quen Từ Khải Chính đều cảm thấy hắn làm người không tồi, rất nghĩa khí.

Sáng ngày thứ sáu, Lục Trăn Trăn liền nói chuyện không bày quán buổi sáng thứ bảy cùng tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia còn khá tò mò, Lục Trăn Trăn cũng không nói chuyện mẹ kế muốn mang theo cô tới thăm thân thích vay tiền, chỉ nói cô muốn đi tỉnh thành thăm thân thích.

“Nguyên lai, cô còn có thân thích khác nha?” Tiểu thiếu gia ý vị thâm trường mà nhìn cô một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời

Số ký tự: 0