Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu

Cá lớn cắn câu

Kiều Uyển Ninh

2024-06-26 01:56:19

Ăn cơm xong Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy bắt đầu kế hoạch, cô nàng đứng dậy cầm túi cơm trên tay đi ra cửa. Cô cố ý đi thật mạnh để tạo tiếng động làm người xung quanh chú ý. Phó Thiên Hàn cũng không vừa, anh chạy theo phía sau cô nói lớn:

- Lãnh Vân Hy, em đứng lại đấy cho tôi!

Lãnh Vân Hy xoay người nhìn Phó Thiên Hàn với ánh mắt đau đớn, chẳng biết bằng cách nào khóe mắt côn đỏ hoe lên làm Phó Thiên Hàn nhìn cũng phải giật mình. Lãnh Vân Hy đứng cách Phó Thiên Hàn một đoạn, giọng cô không lớn bằng anh nhưng vẫn đủ để người khác nghe được. Hít một hơi cố lấy lại bình tĩnh Lãnh Vân Hy nói:

- Phó Thiên Hàn, anh đừng có mà quá đáng!

- Tôi quá đáng? Tôi có chỗ nào quá đáng với em? Tôi còn chưa đủ tốt với em sao? Tôi yêu em như thế, vậy mà… em dám phản bội tôi!

Phó Thiên Hàn vừa nói vừa gằn giọng nhấn mạnh từng chữ, anh cố tình nghiến răng để người xung quanh nghe được tỏ ra thái độ bản thân đang rất tức giận. Thấy Phó Thiên Hàn tức giận nhân viên xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, nói ra nói vào về vô cùng rơm rả. Cảm nhận được ánh mắt dò xét Lãnh Vân Hy càng nhập tâm hơn:

- Phó Thiên Hàn, anh đừng ăn không nói có! Em đã nói rất nhiều lần là em chưa bao giờ làm bất cứ việc gì phản bội anh. Tại sao anh lại ngoan cố không chịu hiểu hả?

- Em muốn tôi hiểu thế nào? Tôi tận mắt nhìn thấy em vào khách sạn với người đàn ông khác, em nói tôi làm sao hiểu? Tôi chỉ muốn ly hôn trong hòa bình nên mới gọi em đến nói chuyện, chứ không phải gọi em đến đây để đôi co cãi nhau.

- Anh đừng có mà vô lý! Anh nói anh tận mắt thấy thì em liền phải tin sao? Rõ ràng hôm ấy em ở nhà chẳng hề ra ngoài dù chỉ một lát. Người về trễ là anh, vậy mà vừa về lại nổi giận với em.

- Lãnh Vân Hy, tôi không rảnh để đôi co với em. Tôi chỉ nói một lần, chúng ta li hôn đi!

- Phó Thiên Hàn, không có lý do rõ ràng anh đừng hòng em đồng ý. Cho dù có lý do rõ ràng chuyện ly hôn cũng nào phải chuyện đùa. Sao có thể nói ly hôn là ly hôn được?

- Vậy ý em là tôi phải sống trong sự lừa dối của em cả đời sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Phó Thiên Hàn, anh lấy cái gì dám chắc người anh nhìn thấy chính là em? Nếu em cũng nói em từng tận mấy thấy anh đi cùng người phụ nữ khác vậy anh có chịu không?

- Tôi không làm tại sao phải nhận?

- Em cũng đâu có làm tại sao anh cứ bắt em nhận?

- Lãnh Vân Hy, tôi chỉ tin vào mắt mình. Bất luận em có nhận hay không tôi đều mặc kệ. Ly hôn vẫn là phải ly hôn!

Dứt lời Phó Thiên Hàn đi xẹt qua người Lãnh Vân Hy dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đám nhân viên đang ăn dưa bàn tán. Ngay khi bắt gặp ánh mắt giận ấy đám nhân viên đang hóng hớt đều tự hiểu mà im lặng rời đi. Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy vẫn đứng đó, anh híp mắt nhìn chằm vào bức tường sau lưng vợ mình. Sau khi xác nhận người đứng đó đã rời đi anh mới kéo tay Lãnh Vân Hy đi thật nhanh trở vào phòng làm việc.

Phó Thiên Hàn mệt mỏi ngồi xuống ghế làm việc, anh nắm tay Lãnh Vân Hy rồi chỉ chỉ vào đùi ý muốn cô ngồi xuống. Thấy vậy Lãnh Vân Hy cũng ngồi xuống theo ý muốn của chồng, cô vòng tay qua ôm lấy cổ anh rồi nhẹ hôn lên má anh một cái. Phó Thiên Hàn được hôn thì thích lắm! Anh ôm chặt cô vào lòng thủ thỉ:

- Không ngờ em lại diễn giỏi như vậy!

- Anh mới diễn giỏi ấy! Biểu cảm gương mặt cứ y như thật làm em hết hồn.

- Vậy mới lừa được người cần lừa chứ!

- Người cần lừa?

- Đúng! Lúc nãy khi chúng ta cãi nhau ngoài nhân viên đứng đó còn có người khác.

- Người khác? Sao em không thấy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Người đó núp sau bức tường làm sao em thấy được. Cũng may anh kịp nhận ra nên mới không để bị lộ.

- Anh nói cũng phải! Nếu Phó Thiên Minh và mẹ cậu ta đã dám vu oan giá họa cho em nhiều năm như vậy. Vậy đâu lý nào dễ dàng tin vào lời đồn, chắc chắn phải đi xác nhận.

- Không sai! Mới đầu anh còn sợ nếu chỉ nghe lời đồn trong công ty Phó Thiên Minh sẽ không tin. Nhưng may thay, nếu đã để người của nó tận mắt chứng kiến vậy cũng xem như là hoàn hảo.

- Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?

- Tiếp theo chúng ta chỉ cần ngồi im thôi, cá sẽ tự động cắn câu.

- Em hiểu rồi!

Ở một phòng làm việc khác, Phó Thiên Minh đang ngồi đối diện với Bắc Huyền và Dương Liễu. Tay hắn ta cầm điếu xì gà, miệng vừa nhả khói vừa nói:

- Tin tức của cậu có đúng không? Họ thật sự muốn ly hôn?

- Phó nhị thiếu, tin tức của tôi chắc chắn chính xác. Lúc nãy tôi tận tai nghe thấy mà, nếu ngài không tin vậy cứ đợi vài ngày nữa công ty nhất định sẽ xuất hiện tin đồn.

Thì ra người đứng sau bức tường nghe lèn khi nãy là Bắc Huyền, anh ta sau khi nghe xong đã lập tức báo cho Phó Thiên Minh biết. Dương Liễu ngồi kế bên cũng cười lên khoái chí, cô ta nũng nịu vừa uốn éo vừa nói:

- Phó nhị thiếu, kế hoạch đã thành công rồi. Phần của chúng tôi anh đừng có mà quên đó.

- Hai người yên tâm, chỉ cần đại công cáo thành nhất định sẽ không thiếu phần của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu

Số ký tự: 0