Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Uy hiếp
Kiều Uyển Ninh
2024-06-26 01:56:19
Sáng hôm sau khi Lãnh Vân Hy mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy mình nằm trong vòng tay của người đàn ông nào đó. Ánh nắng chiếu qua mắt làm Lãnh Vân Hy khó chịu nhíu mày, cô đưa tay dụi dụi mắt mình rồi theo phản xạ tự nhiên tìm một nơi để tránh ánh nắng. Tất nhiên nơi tránh nắng ấy còn chỗ nào khác ngoài lồng ngực của người đàn ông trước mặt.
Lãnh Vân Hy đưa tay chạm nhẹ vào ngực Phó Thiên Hàn rồi úp thẳng mặt vào cơ ngực phập phồng kia để tránh ánh nắng sáng. Lồng ngực Phó Thiên Hàn rắn chắt và ấm áp lạ thường, không những thế cơ thể anh còn có mùi hương bạc hà the mát làm Lãnh Vân Hy không cách nào dứt ra được. Cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng đang ngọ nguậy, biết cô sợ nắng nên Phó Thiên Hàn liền dùng tay che chắn cho cô.
Lãnh Vân Hy từ nhỏ đã có thói quen như thế, bình thường cô có thể chơi đùa dưới ánh nắng cả ngày thế nhưng mỗi khi thức dậy ánh nắng kia lại đột nhiên biến thành kẻ thù số một. Cô ghét cảm giác bị nắng chiếu chói mắt nên thường kéo chăn che đầu hoặc rút vào người Phó Thiên Hàn để trốn. Những chuyện ấy đã từ rất lâu thế nhưng thói quen thì không thể thay đổi. Nhìn Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn tự hỏi rằng những ngày không có anh cô đã sống thế nào?
Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn cúi đầu hôn lên mái tóc thơm mềm của cô gái nhỏ, Lãnh Vân Hy cũng thuận thế mà dụi dụi đầu vào lòng anh nũng nịu. Trông họ cứ như trở về thời niên thiếu! Nằm khoảng được tầm thêm 10 phút thì Phó Thiên Hàn trở dậy, anh đi đến cạnh chiếc cửa sổ lớn kéo rèm che đi ánh nắng sớm. Sau đó lại từ từ chậm rãi tiến lại gần Lãnh Vân Hy, vừa xoa đầu cô anh vừa nói:
- Vân Hy, anh ra ngoài mua chút đồ ăn sáng cho em. Em ở đây ngủ thêm một lát, khi nào về anh sẽ gọi em dậy ăn.
- Vâng ạ!
Lãnh Vân Hy trong cơn mơ màng thốt ra lời đồng ý, Phó Thiên Hàn thấy vậy liền bật cười. Suy cho cùng cô gái nhỏ của anh vẫn là chú mèo lười biếng. Cơ mà như vậy cũng tốt! Nói đi nói lại thế nào thì Lãnh Vân Hy cũng vừa trãi qua chuyện đau buồn. Để cô ngủ nhiều, ăn nhiều, chơi nhiều rồi quên đi chuyện đau lòng ấy cũng tốt. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn kéo chiếc chăn dưới chân lên đắp ngang người Lãnh Vân Hy sau đó ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Phó Thiên Hàn vừa rời đi chưa được bao lâu đã có người đến, ngoài hành lang xuất hiện một vài vệ sĩ. Đi trước họ là cha con Kiều gia, Kiều An Hựu mặc trên người bộ vest sang trọng, vẫn phong thái ung dung và thong thả. Đi cạnh ông ta là Kiều Ân, hôm nay cô ta diện một chiếc váy dài màu đỏ. Môi son má phấn lòe loẹt, nước hoa trên người nồng nặc, nhìn cha con Kiều thị không có chút nào là dáng vẻ đi thăm bệnh. Ngược lại giống như đang đi hát bội!
Đứng trước cửa phòng bệnh của Lãnh Vân Hy, Kiều Ân đưa tay gõ cửa. Nghe tiếng gõ cửa Lãnh Vân Hy dù đang say nghe vẫn buộc phải mở mắt. Cô xuống giường đi đến cạnh chiếc cửa ra vào, xoay tay nắm cửa rồi mở ra. Nhìn thấy người đứng bên ngoài vẻ mặt Lãnh Vân Hy lập tức thay đổi, cô nhíu mày nhìn sơ một lược rồi lên tiếng:
- Các người tới đây làm gì?
- Tôi đến để thăm bệnh cô! - Kiều An Hựu nói.
- Thăm bệnh? Tôi thấy các người giống đến xem trò vui hơn!
- Ý cô là sao?
- Ý tôi là nhìn các người sao cũng không có chút nào gọi là thành ý đi thăm bệnh. Các người xem làm gì có ai vào bệnh viện mà khoa trương như vậy? Sợ người khác không biết các người đi thăm bệnh sao?
- Cô đừng có mà quá đáng! Tôi và ba tôi đã có lòng tốt đến thăm cô thế mà cô còn giở cái giọng đó.
- Thăm tôi? Nếu cô không nói tôi còn tưởng cô đến đây là có mục đích khác đấy!
- Nói vậy là ý gì?
- Ý gì sao? Kiều tiểu thư, lẽ nào con tôi mất đi không phải do cô gián tiếp hại? Cô nói cô không làm đi!
- Tôi... tôi không biết! Người đẩy cô, đánh cô cũng đâu phải tôi, sao lại là lỗi của tôi kia chứ?
- Nếu cô đã không muốn nhận vậy tôi cũng lười nói với cô, tôi không thích cứ đôi co với người khác mãi. Được rồi, các người hôm nay đến là có chuyện gì?
- Tôi...
- Không nói à? Vậy để tôi đoán nhé! Tôi đoán các người đến đây là để tìm Phó Thiên Hàn chồng tôi đúng chứ?
- Không phải đâu, cô đừng hiểu nhầm!
- Tôi không hiểu nhầm! Ngược lại tôi thấy mình đang hiểu đúng đấy chứ! Các người chắc là do không nhận được sự tha thứ của chồng tôi nên mới đến đây tìm tôi có đúng không? Muốn tôi cầu xin giúp?
- Tôi...
- Kiều tổng, chúng ta đều là người làm ăn. Những việc này tôi đều hiểu rất rõ, tôi biết Kiều thị là tâm huyết cả đời của ông nên hẳn ông không muốn từ bỏ. Nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi không thể giúp được!
- Tôi xin cô!
- Chồng tôi vốn là người rất quyết đoán và cứng đầu, khó có khi nào anh ấy thay đổi quyết định. Con gái ông đã gián tiếp hại chúng tôi mất đi đứa con đầu lòng, việc này thật sự rất khó để tha thứ. Các người về đi!
- Cô thật sự không giúp tôi sao?
- Tôi không giúp được!
- Nếu cô không giúp tôi thì đừng trách tôi tàn nhẫn.
- Ông định giết tôi sao? Hay bắt cóc uy hiếp? Kiều tổng, con gái ông có thể trẻ người non dạ. Nhưng còn ông thì nên suy nghĩ thật kỹ rồi hẳn làm.
Lãnh Vân Hy đưa tay chạm nhẹ vào ngực Phó Thiên Hàn rồi úp thẳng mặt vào cơ ngực phập phồng kia để tránh ánh nắng sáng. Lồng ngực Phó Thiên Hàn rắn chắt và ấm áp lạ thường, không những thế cơ thể anh còn có mùi hương bạc hà the mát làm Lãnh Vân Hy không cách nào dứt ra được. Cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng đang ngọ nguậy, biết cô sợ nắng nên Phó Thiên Hàn liền dùng tay che chắn cho cô.
Lãnh Vân Hy từ nhỏ đã có thói quen như thế, bình thường cô có thể chơi đùa dưới ánh nắng cả ngày thế nhưng mỗi khi thức dậy ánh nắng kia lại đột nhiên biến thành kẻ thù số một. Cô ghét cảm giác bị nắng chiếu chói mắt nên thường kéo chăn che đầu hoặc rút vào người Phó Thiên Hàn để trốn. Những chuyện ấy đã từ rất lâu thế nhưng thói quen thì không thể thay đổi. Nhìn Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn tự hỏi rằng những ngày không có anh cô đã sống thế nào?
Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn cúi đầu hôn lên mái tóc thơm mềm của cô gái nhỏ, Lãnh Vân Hy cũng thuận thế mà dụi dụi đầu vào lòng anh nũng nịu. Trông họ cứ như trở về thời niên thiếu! Nằm khoảng được tầm thêm 10 phút thì Phó Thiên Hàn trở dậy, anh đi đến cạnh chiếc cửa sổ lớn kéo rèm che đi ánh nắng sớm. Sau đó lại từ từ chậm rãi tiến lại gần Lãnh Vân Hy, vừa xoa đầu cô anh vừa nói:
- Vân Hy, anh ra ngoài mua chút đồ ăn sáng cho em. Em ở đây ngủ thêm một lát, khi nào về anh sẽ gọi em dậy ăn.
- Vâng ạ!
Lãnh Vân Hy trong cơn mơ màng thốt ra lời đồng ý, Phó Thiên Hàn thấy vậy liền bật cười. Suy cho cùng cô gái nhỏ của anh vẫn là chú mèo lười biếng. Cơ mà như vậy cũng tốt! Nói đi nói lại thế nào thì Lãnh Vân Hy cũng vừa trãi qua chuyện đau buồn. Để cô ngủ nhiều, ăn nhiều, chơi nhiều rồi quên đi chuyện đau lòng ấy cũng tốt. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn kéo chiếc chăn dưới chân lên đắp ngang người Lãnh Vân Hy sau đó ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Phó Thiên Hàn vừa rời đi chưa được bao lâu đã có người đến, ngoài hành lang xuất hiện một vài vệ sĩ. Đi trước họ là cha con Kiều gia, Kiều An Hựu mặc trên người bộ vest sang trọng, vẫn phong thái ung dung và thong thả. Đi cạnh ông ta là Kiều Ân, hôm nay cô ta diện một chiếc váy dài màu đỏ. Môi son má phấn lòe loẹt, nước hoa trên người nồng nặc, nhìn cha con Kiều thị không có chút nào là dáng vẻ đi thăm bệnh. Ngược lại giống như đang đi hát bội!
Đứng trước cửa phòng bệnh của Lãnh Vân Hy, Kiều Ân đưa tay gõ cửa. Nghe tiếng gõ cửa Lãnh Vân Hy dù đang say nghe vẫn buộc phải mở mắt. Cô xuống giường đi đến cạnh chiếc cửa ra vào, xoay tay nắm cửa rồi mở ra. Nhìn thấy người đứng bên ngoài vẻ mặt Lãnh Vân Hy lập tức thay đổi, cô nhíu mày nhìn sơ một lược rồi lên tiếng:
- Các người tới đây làm gì?
- Tôi đến để thăm bệnh cô! - Kiều An Hựu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thăm bệnh? Tôi thấy các người giống đến xem trò vui hơn!
- Ý cô là sao?
- Ý tôi là nhìn các người sao cũng không có chút nào gọi là thành ý đi thăm bệnh. Các người xem làm gì có ai vào bệnh viện mà khoa trương như vậy? Sợ người khác không biết các người đi thăm bệnh sao?
- Cô đừng có mà quá đáng! Tôi và ba tôi đã có lòng tốt đến thăm cô thế mà cô còn giở cái giọng đó.
- Thăm tôi? Nếu cô không nói tôi còn tưởng cô đến đây là có mục đích khác đấy!
- Nói vậy là ý gì?
- Ý gì sao? Kiều tiểu thư, lẽ nào con tôi mất đi không phải do cô gián tiếp hại? Cô nói cô không làm đi!
- Tôi... tôi không biết! Người đẩy cô, đánh cô cũng đâu phải tôi, sao lại là lỗi của tôi kia chứ?
- Nếu cô đã không muốn nhận vậy tôi cũng lười nói với cô, tôi không thích cứ đôi co với người khác mãi. Được rồi, các người hôm nay đến là có chuyện gì?
- Tôi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không nói à? Vậy để tôi đoán nhé! Tôi đoán các người đến đây là để tìm Phó Thiên Hàn chồng tôi đúng chứ?
- Không phải đâu, cô đừng hiểu nhầm!
- Tôi không hiểu nhầm! Ngược lại tôi thấy mình đang hiểu đúng đấy chứ! Các người chắc là do không nhận được sự tha thứ của chồng tôi nên mới đến đây tìm tôi có đúng không? Muốn tôi cầu xin giúp?
- Tôi...
- Kiều tổng, chúng ta đều là người làm ăn. Những việc này tôi đều hiểu rất rõ, tôi biết Kiều thị là tâm huyết cả đời của ông nên hẳn ông không muốn từ bỏ. Nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi không thể giúp được!
- Tôi xin cô!
- Chồng tôi vốn là người rất quyết đoán và cứng đầu, khó có khi nào anh ấy thay đổi quyết định. Con gái ông đã gián tiếp hại chúng tôi mất đi đứa con đầu lòng, việc này thật sự rất khó để tha thứ. Các người về đi!
- Cô thật sự không giúp tôi sao?
- Tôi không giúp được!
- Nếu cô không giúp tôi thì đừng trách tôi tàn nhẫn.
- Ông định giết tôi sao? Hay bắt cóc uy hiếp? Kiều tổng, con gái ông có thể trẻ người non dạ. Nhưng còn ông thì nên suy nghĩ thật kỹ rồi hẳn làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro