Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Vân Hy tỉnh lại
Kiều Uyển Ninh
2024-06-26 01:56:19
Phó Thiên Hàn vốn không phải người thích nói dông dài, từng câu từng chữ anh nói ra đều như mệnh lệnh. Tất nhiên, Mạc Tuyết Anh và Kiều An Hựu biết rất rõ việc đó. Chính vì thế khi nghe Phó Thiên Hàn nói đến việc Kiều thị phá sản, Kiều An Hựu lập tức tái xanh mặt mày. Ông ta quỳ rạp xuống đất vắt đầu dập đầu cầu xin Phó Thiên Hàn thương xót:
- Phó thiếu, Kiều thị là tâm huyết cả đời của tôi. Xin ngài! Xin ngài đừng đạp đổ đi tâm huyết cả đời đó.
Nhìn cảnh Kiều An Hựu quỳ gối dưới chân mình Phó Thiên Hàn vẫn không một chút niệm tình hay thương xót. Ngược lại vẻ mặt anh bình thản đến lạ, nhếch mép nói:
- Kiều An Hựu, vì con gái ông là người đã tiếp tay gián tiếp khiến vợ tôi xảy thai. Vậy theo ông tôi có nên thương xót?
- Phó thiếu, là tiểu nữ nhà tôi trẻ người non dạ. Mong ngài giơ cao đánh khẽ!
- Trẻ người non dạ? Cô ta năm nay đã gần 30 tuổi vẫn có thể mở miệng nói đến 4 chữ ấy. Thật không biết xấu hổ! Con gái ông thì ông xin tha vậy sao lúc đó cô ta không nghĩ đến việc sẽ tha cho vợ tôi? Chỉ một câu trẻ người non dạ mà muốn phủi sạch tất cả? Ông nói tôi nên giơ cao đánh khẽ thế nào?
Bị Phó Thiên Hàn nói trúng tim đen cơ thể Kiều An Hựu liền run lên bần bật, ông ta không ngừng dập đầu nhưng cũng chỉ là tốn công vô ích. Bỏ qua Kiều An Hựu, Phó Thiên Hàn lại đưa mắt nhìn Mạc Tuyết Anh. Bà ta nãy giờ vẫn ngồi im lặng trên ghế, thấy vậy Phó Thiên Hàn nhẹ nhàng đứng dậy, trước khi xoay lưng rời đi không quên nói:
- Mạc Tuyết Anh, tôi muốn sáng mai sau khi thức dậy phải nhìn thấy được bản tin bà công khai xin lỗi Vân Hy. Nếu không bà đừng trách tôi không nể mặt ba mình! Nếu bà sáng mai tôi không thấy tin tức hoặc nhận được cuộc gọi của ba thì tôi nhất định sẽ khiến bà phải trả giá một cách đau đớn đấy. Bà nên biết tôi như vậy là đã rất nhẫn nhịn các người rồi.
- Nhưng Thiên Hàn, Phó gia chúng ta dù sao cũng là gia tộc lớn. Con muốn ta công khai xin lỗi vậy còn đâu mặt mũi Phó gia?
- Đó là chuyện của bà, không liên quan đến tôi! Tôi nói cho bà biết, nếu bà muốn giữ mặt mũi thì xác suất cao là mất thứ quan trọng hơn đấy.
Dứt lời Phó Thiên Hàn xoay lưng rời đi mặc kệ Kiều An Hựu và Mạc Tuyết Anh ở đằng sau gào thét. Thật ra Phó Thiên Hàn vẫn chưa hài lòng với cách xử lý của mình. Chính vì anh còn phải nể mặt và lo sợ quá nhiều thứ nên mới để Lãnh Vân Hy chịu thiệt. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn khẽ thở dài, anh đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương rồi ngồi trong xe một mình ngẫm nghĩ.
Lấy điếu thuốc ra từ hộp thuốc lá, Phó Thiên Hàn châm lửa rồi đưa lên miệng. Rít một hơi thật sâu sau đó phóng ánh mắt ra nhìn xa xăm nơi cuối bầu trời tối đen như mực. Thật ra trong lòng Phó Thiên Hàn đang cảm thấy rất rối rắm, anh cảm giác tương lai của mình và Lãnh Vân Hy cứ như bầu trời đêm kia vậy, mờ mịt u ám. Sợi tơ hồng giữa hai người dường như càng ngày càng mỏng, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ là sẽ đứt.
Nhớ lại hình ảnh vợ mình nằm im lìm trên giường bệnh Phó Thiên Hàn liền cầm lòng không đậu. Anh nhớ đến những hôm vợ vẫn còn bình an khỏe mạnh chờ mình ở nhà. Nhớ từng món ăn hay tiếng gọi thân thương của cô mỗi buổi sáng. Đáng tiếc bây giờ điều ấy thật xa vời! Nói đi cũng phải nói lại, những thứ ấy lúc trước anh không biết trân trọng. Bây giờ còn có thể trách ai?
Ngồi trầm lặng hồi lâu sau khi hút xong điếu thuốc Phó Thiên Hàn liền lệnh cho Lưu Dịch lái xe về bệnh viện. Bước chân vào căn phòng nơi Lãnh Vân Hy đang nằm, Phó Thiên Hàn mong sẽ được nhìn thấy cô mở mắt. Thế nhưng tất cả đều là anh mơ mộng! Vân Hy vẫn nằm đó, hơi thở yếu ớt, cơ thể gầy gò và gương mặt tái nhợt. Nhẹ nhàng cẩn thân vuốt ve gương mặt không chút huyết sắc kia Phó Thiên Hàn khẽ thủ thỉ:
- Vợ à, em giận anh có đúng không? Cho nên mới không muốn tỉnh dậy! Vân Hy, anh thật sự mệt mỏi lắm! Một ngày không có em cứ dài như 3 năm vậy, em mở mắt ra có được không? Anh hứa sẽ bù đắp cho em tất cả! Anh nhất định sẽ nghe em nói, sẽ quan tâm chăm sóc em như ngày xưa. Anh hứa sẽ không tiệc tùng đến tận tối muộn, sẽ không bắt em chờ cơm mỗi buổi tối, sẽ ăn hết thức ăn sáng em đã làm. Chỉ cần... em tỉnh lại!
Vừa nói Phó Thiên Hàn vừa gục đầu lên giường bệnh, anh nắm chặt tay cô như thể chỉ cần buông ra Lãnh Vân Hy sẽ biến mất. Giây phút Phó Thiên Hàn tưởng rằng các cố gắng của bản thân vẫn vô vọng thì bỗng ngón tay của Lãnh Vân Hy động đậy. Cô cử động, cô rơi nước mắt như thể tất cả lời xin lỗi của anh cô đều nghe được.
Thấy vậy Phó Thiên Hàn rất vui mừng, anh lập tức nhấn vào chiếc chuông màu đỏ trên đầu giường bệnh. Các bác sĩ y tá lập tức chạy tới, sau khi kiểm tra một hồi bác sĩ nói:
- Chúc mừng ngài, phu nhân của ngài đã có dấu hiệu tỉnh lại! Đây là một tín hiệu tốt, khoảng chừng tối nay hoặc chậm nhất là sáng mai cô ấy sẽ tỉnh. Tuy nhiên bệnh nhân vẫn còn rất yếu và cần được điều trị nhiều. Ngài nhớ theo sát cô ấy!
- Vâng! Cảm ơn bác sĩ nhiều!
- Phó thiếu, Kiều thị là tâm huyết cả đời của tôi. Xin ngài! Xin ngài đừng đạp đổ đi tâm huyết cả đời đó.
Nhìn cảnh Kiều An Hựu quỳ gối dưới chân mình Phó Thiên Hàn vẫn không một chút niệm tình hay thương xót. Ngược lại vẻ mặt anh bình thản đến lạ, nhếch mép nói:
- Kiều An Hựu, vì con gái ông là người đã tiếp tay gián tiếp khiến vợ tôi xảy thai. Vậy theo ông tôi có nên thương xót?
- Phó thiếu, là tiểu nữ nhà tôi trẻ người non dạ. Mong ngài giơ cao đánh khẽ!
- Trẻ người non dạ? Cô ta năm nay đã gần 30 tuổi vẫn có thể mở miệng nói đến 4 chữ ấy. Thật không biết xấu hổ! Con gái ông thì ông xin tha vậy sao lúc đó cô ta không nghĩ đến việc sẽ tha cho vợ tôi? Chỉ một câu trẻ người non dạ mà muốn phủi sạch tất cả? Ông nói tôi nên giơ cao đánh khẽ thế nào?
Bị Phó Thiên Hàn nói trúng tim đen cơ thể Kiều An Hựu liền run lên bần bật, ông ta không ngừng dập đầu nhưng cũng chỉ là tốn công vô ích. Bỏ qua Kiều An Hựu, Phó Thiên Hàn lại đưa mắt nhìn Mạc Tuyết Anh. Bà ta nãy giờ vẫn ngồi im lặng trên ghế, thấy vậy Phó Thiên Hàn nhẹ nhàng đứng dậy, trước khi xoay lưng rời đi không quên nói:
- Mạc Tuyết Anh, tôi muốn sáng mai sau khi thức dậy phải nhìn thấy được bản tin bà công khai xin lỗi Vân Hy. Nếu không bà đừng trách tôi không nể mặt ba mình! Nếu bà sáng mai tôi không thấy tin tức hoặc nhận được cuộc gọi của ba thì tôi nhất định sẽ khiến bà phải trả giá một cách đau đớn đấy. Bà nên biết tôi như vậy là đã rất nhẫn nhịn các người rồi.
- Nhưng Thiên Hàn, Phó gia chúng ta dù sao cũng là gia tộc lớn. Con muốn ta công khai xin lỗi vậy còn đâu mặt mũi Phó gia?
- Đó là chuyện của bà, không liên quan đến tôi! Tôi nói cho bà biết, nếu bà muốn giữ mặt mũi thì xác suất cao là mất thứ quan trọng hơn đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời Phó Thiên Hàn xoay lưng rời đi mặc kệ Kiều An Hựu và Mạc Tuyết Anh ở đằng sau gào thét. Thật ra Phó Thiên Hàn vẫn chưa hài lòng với cách xử lý của mình. Chính vì anh còn phải nể mặt và lo sợ quá nhiều thứ nên mới để Lãnh Vân Hy chịu thiệt. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn khẽ thở dài, anh đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương rồi ngồi trong xe một mình ngẫm nghĩ.
Lấy điếu thuốc ra từ hộp thuốc lá, Phó Thiên Hàn châm lửa rồi đưa lên miệng. Rít một hơi thật sâu sau đó phóng ánh mắt ra nhìn xa xăm nơi cuối bầu trời tối đen như mực. Thật ra trong lòng Phó Thiên Hàn đang cảm thấy rất rối rắm, anh cảm giác tương lai của mình và Lãnh Vân Hy cứ như bầu trời đêm kia vậy, mờ mịt u ám. Sợi tơ hồng giữa hai người dường như càng ngày càng mỏng, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ là sẽ đứt.
Nhớ lại hình ảnh vợ mình nằm im lìm trên giường bệnh Phó Thiên Hàn liền cầm lòng không đậu. Anh nhớ đến những hôm vợ vẫn còn bình an khỏe mạnh chờ mình ở nhà. Nhớ từng món ăn hay tiếng gọi thân thương của cô mỗi buổi sáng. Đáng tiếc bây giờ điều ấy thật xa vời! Nói đi cũng phải nói lại, những thứ ấy lúc trước anh không biết trân trọng. Bây giờ còn có thể trách ai?
Ngồi trầm lặng hồi lâu sau khi hút xong điếu thuốc Phó Thiên Hàn liền lệnh cho Lưu Dịch lái xe về bệnh viện. Bước chân vào căn phòng nơi Lãnh Vân Hy đang nằm, Phó Thiên Hàn mong sẽ được nhìn thấy cô mở mắt. Thế nhưng tất cả đều là anh mơ mộng! Vân Hy vẫn nằm đó, hơi thở yếu ớt, cơ thể gầy gò và gương mặt tái nhợt. Nhẹ nhàng cẩn thân vuốt ve gương mặt không chút huyết sắc kia Phó Thiên Hàn khẽ thủ thỉ:
- Vợ à, em giận anh có đúng không? Cho nên mới không muốn tỉnh dậy! Vân Hy, anh thật sự mệt mỏi lắm! Một ngày không có em cứ dài như 3 năm vậy, em mở mắt ra có được không? Anh hứa sẽ bù đắp cho em tất cả! Anh nhất định sẽ nghe em nói, sẽ quan tâm chăm sóc em như ngày xưa. Anh hứa sẽ không tiệc tùng đến tận tối muộn, sẽ không bắt em chờ cơm mỗi buổi tối, sẽ ăn hết thức ăn sáng em đã làm. Chỉ cần... em tỉnh lại!
Vừa nói Phó Thiên Hàn vừa gục đầu lên giường bệnh, anh nắm chặt tay cô như thể chỉ cần buông ra Lãnh Vân Hy sẽ biến mất. Giây phút Phó Thiên Hàn tưởng rằng các cố gắng của bản thân vẫn vô vọng thì bỗng ngón tay của Lãnh Vân Hy động đậy. Cô cử động, cô rơi nước mắt như thể tất cả lời xin lỗi của anh cô đều nghe được.
Thấy vậy Phó Thiên Hàn rất vui mừng, anh lập tức nhấn vào chiếc chuông màu đỏ trên đầu giường bệnh. Các bác sĩ y tá lập tức chạy tới, sau khi kiểm tra một hồi bác sĩ nói:
- Chúc mừng ngài, phu nhân của ngài đã có dấu hiệu tỉnh lại! Đây là một tín hiệu tốt, khoảng chừng tối nay hoặc chậm nhất là sáng mai cô ấy sẽ tỉnh. Tuy nhiên bệnh nhân vẫn còn rất yếu và cần được điều trị nhiều. Ngài nhớ theo sát cô ấy!
- Vâng! Cảm ơn bác sĩ nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro