Trọng Sinh Hào Môn: Tay Trái Xé Tra Nam, Tay Phải Trêu Ghẹo Boss
.1 Người Đẹp Điềm Đạm Động Lòng Người
Tử Hồn
2024-07-01 03:09:13
Mãi đến lúc này, Diệp Vũ cuối cùng cũng đã có thể xác định, bản thân thật sự đã quay về 10 năm trước rồi, quay về lúc bị tai nạn xe vhoom diễn ra hôn lễ.
Nghĩ đến cái gọi là ‘tai nạn xe’ này, Diệp Vũ không khỏi kéo kéo khóe môi, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo và sắc bén, giống như hận không thể bóp chết người chủ mưu phía sau vậy...
“Diệp Vũ, em không sao chứ?” Một giọng nói điềm đạm đúng lúc vang lên bên ngoài cửa xe, mang theo vài phần mềm mại, vừa nghe đã thích, khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Chân mày Diệp Vũ giật giật một cái, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, một bóng dáng mảnh mai trong bộ váy màu hồng đang đứng trước cửa xe.
Đó là một tiểu mỹ nhân điềm đạm động lòng người, dung mạo thanh thuần đáng yêu, lớp trang điểm trên gương mặt hết sức tinh xảo, lông mi dài cong vút, làm nổi bật lên đôi mắt long lanh đáng thương, càng lộ ra một vẻ đẹp khiến người ta thương hại, gương mặt trái xoan tinh xảo trông khá ngọt ngào, đôi môi mỏng hồng hồng hơi vểnh lên, giống như lúc nào cũng có thể nở một nụ cười ngây thơ không rảnh thế sự vậy.
Diệp Vũ của kiếp trước, vừa vặn bị gương mặt ngây thơ vô tội lại điềm đạm động lòng người này mê hoặc, mãi đến sau này mới biết được, kéo xuống lớp da tràn đầy tính mê hoặc kia, ở bên trong chỉ toàn là đen tối!
Cố nén sự kích động muốn xông lên phía trước để bóp chết cô ta, Diệp Vũ cong cong khóe môi, lộ ra nụ cười cực kỳ khó coi, nhịn không được mà cất tiếng mỉa mai, “Chị thấy tôi có giống như không sao không? Tô Tình?”
Tô Tình, thiên kim tiểu thư nhà họ Tô, cũng coi như là chị bà con xa với Diệp Vũ, từ nhỏ đã lớn lên cùng Diệp Vũ, dưới sự trợ giúp của một số người nào đó, cô ta đã trở thành tâm phúc của Diệp Vũ, khiến cho mối quan hệ của hai người càng thân thiết giống chị em.
Kiếp trước, người chị họ Tô này đối xử ‘tốt’ với Diệp Vũ đến tận xương tủy, năm lần bảy lượt hạ độc thủ với Diệp Vũ, nếu không phải kiếp trước Tô Tình chính miệng thừa nhân tất cả âm mưu tai nạn xe lần này và tất cả những gì cô ta đã làm trong những lần sau đó, Diệp Vũ như thế nào cũng không ngờ, một người chị họ lớn lên cũng mình...sớm đã tính kế với nhà họ Diệp!
Bị câu nói của Diệp Vũ làm cho nghẹn, sắc mặt Tô Tình có chút khó coi, trong đôi mắt long lanh kia nhanh chóng được bao phủ bởi một tầng sương mù nồng đậm, hít hít mũi, giống như sắp khóc, nghẹn ngào nói, “Diệp Vũ, xin lỗi, chị biết chị lại chọc giận em ở đâu đó rồi, nếu em giận thì cứ việc trút giận với chị là được, không cần bận tâm...”
“Tô Tình, cô nói vậy là thế nào? Là nói Diệp Vũ đang nổi giận lung tung sao?!” Một giọng nữ hào hùng bức người vang lên cách đó không xa, còn mang theo sự tức giận bất bình.
Diệp Vũ lại một lần nữa nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một cô gái xinh đẹp đang mặc một bộ sườn xám màu bạc, thân hình cao gầy, bước đi hùng hổ, 1m85 cộng thêm đôi giày cao gót 7cm, cho dù là đàn ông cũng không dễ dàng gì mà dám đến trước mặt cô ấy, thân hình trước sau lồi lõm thì không nói, đôi chân thon dài thẳng tắp gần như khiến cho tất cả phụ nữ phải ghen tỵ đến phát cuồng, thân hình nóng bỏng có thể so với siêu mẫu nổi tiếng ở nước ngoài, trong nháy mắt thu hút vô số ánh mắt của đàn ông...Người đẹp cao gầy nóng bỏng này, trong cử chỉ hành động còn mang theo sự lưu loát già giặn của quân nhân, mạnh mẽ hiên ngang, chỉ là trên gương mặt trắng như tuyết kia là tràn đầy lửa giận, ánh mắt như dao găm như đang lóc từng miếng thịt của Tô Tình.
Là cậu ấy? Diệp Vũ không nhịn được mà đỏ mắt, dốc sức nở một nụ cười...
Cậu ấy vẫn còn sống, thật tốt.
Người đẹp nóng bỏng như hoa hồng đen này là một người bạn khác của Diệp Vũ ở thời học sinh, tên Tả Vịnh Nhi, lai lịch thần bí, là quả phụ tiếng tăm lừng lẫy, trong một năm đính hôn 3 lần, nhưng mỗi một người chồng chưa cưới lại chết oan uổng, từ đó không ai dám hái cành hoa hồng đen này của thành phố Bắc Ninh nữa.
Diệp Vũ khẽ khép mắt lại, che giấu nước mắt bên trong, lập tức đẩy cửa xe ra, túm túm làn váy cưới, bước ra, “Tiểu Tả!”
“Không sao chứ?” Tả Vịnh Nhi quan sát trên dưới toàn thân Diệp Vũ, phát hiện cô chỉ bị đụng đầu, lúc này mới yên tâm hơn một chút, một lần nữa chỉa mũi nhọn về hướng Tô Tình điềm đạm đáng thương đang đứng một ên, khinh thường bĩu môi, “Tô Tình, ngoài trừ cô giả bộ đáng thương, rơi nước mắt, có thể có chiêu gì mới mới chút không?”
Một người có tính tình cởi mở lại nóng nảy như Tả Vịnh Nhi, trước nay luôn luôn xem thường Tô Tình giả tạo lại nhu nhược, Tô Tình cũng oán giận chuyện Tả Vịnh Nhi luôn xem vào chuyện người khác, cho nên hai người này như nước với lửa.
Nghĩ đến cái gọi là ‘tai nạn xe’ này, Diệp Vũ không khỏi kéo kéo khóe môi, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo và sắc bén, giống như hận không thể bóp chết người chủ mưu phía sau vậy...
“Diệp Vũ, em không sao chứ?” Một giọng nói điềm đạm đúng lúc vang lên bên ngoài cửa xe, mang theo vài phần mềm mại, vừa nghe đã thích, khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Chân mày Diệp Vũ giật giật một cái, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, một bóng dáng mảnh mai trong bộ váy màu hồng đang đứng trước cửa xe.
Đó là một tiểu mỹ nhân điềm đạm động lòng người, dung mạo thanh thuần đáng yêu, lớp trang điểm trên gương mặt hết sức tinh xảo, lông mi dài cong vút, làm nổi bật lên đôi mắt long lanh đáng thương, càng lộ ra một vẻ đẹp khiến người ta thương hại, gương mặt trái xoan tinh xảo trông khá ngọt ngào, đôi môi mỏng hồng hồng hơi vểnh lên, giống như lúc nào cũng có thể nở một nụ cười ngây thơ không rảnh thế sự vậy.
Diệp Vũ của kiếp trước, vừa vặn bị gương mặt ngây thơ vô tội lại điềm đạm động lòng người này mê hoặc, mãi đến sau này mới biết được, kéo xuống lớp da tràn đầy tính mê hoặc kia, ở bên trong chỉ toàn là đen tối!
Cố nén sự kích động muốn xông lên phía trước để bóp chết cô ta, Diệp Vũ cong cong khóe môi, lộ ra nụ cười cực kỳ khó coi, nhịn không được mà cất tiếng mỉa mai, “Chị thấy tôi có giống như không sao không? Tô Tình?”
Tô Tình, thiên kim tiểu thư nhà họ Tô, cũng coi như là chị bà con xa với Diệp Vũ, từ nhỏ đã lớn lên cùng Diệp Vũ, dưới sự trợ giúp của một số người nào đó, cô ta đã trở thành tâm phúc của Diệp Vũ, khiến cho mối quan hệ của hai người càng thân thiết giống chị em.
Kiếp trước, người chị họ Tô này đối xử ‘tốt’ với Diệp Vũ đến tận xương tủy, năm lần bảy lượt hạ độc thủ với Diệp Vũ, nếu không phải kiếp trước Tô Tình chính miệng thừa nhân tất cả âm mưu tai nạn xe lần này và tất cả những gì cô ta đã làm trong những lần sau đó, Diệp Vũ như thế nào cũng không ngờ, một người chị họ lớn lên cũng mình...sớm đã tính kế với nhà họ Diệp!
Bị câu nói của Diệp Vũ làm cho nghẹn, sắc mặt Tô Tình có chút khó coi, trong đôi mắt long lanh kia nhanh chóng được bao phủ bởi một tầng sương mù nồng đậm, hít hít mũi, giống như sắp khóc, nghẹn ngào nói, “Diệp Vũ, xin lỗi, chị biết chị lại chọc giận em ở đâu đó rồi, nếu em giận thì cứ việc trút giận với chị là được, không cần bận tâm...”
“Tô Tình, cô nói vậy là thế nào? Là nói Diệp Vũ đang nổi giận lung tung sao?!” Một giọng nữ hào hùng bức người vang lên cách đó không xa, còn mang theo sự tức giận bất bình.
Diệp Vũ lại một lần nữa nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một cô gái xinh đẹp đang mặc một bộ sườn xám màu bạc, thân hình cao gầy, bước đi hùng hổ, 1m85 cộng thêm đôi giày cao gót 7cm, cho dù là đàn ông cũng không dễ dàng gì mà dám đến trước mặt cô ấy, thân hình trước sau lồi lõm thì không nói, đôi chân thon dài thẳng tắp gần như khiến cho tất cả phụ nữ phải ghen tỵ đến phát cuồng, thân hình nóng bỏng có thể so với siêu mẫu nổi tiếng ở nước ngoài, trong nháy mắt thu hút vô số ánh mắt của đàn ông...Người đẹp cao gầy nóng bỏng này, trong cử chỉ hành động còn mang theo sự lưu loát già giặn của quân nhân, mạnh mẽ hiên ngang, chỉ là trên gương mặt trắng như tuyết kia là tràn đầy lửa giận, ánh mắt như dao găm như đang lóc từng miếng thịt của Tô Tình.
Là cậu ấy? Diệp Vũ không nhịn được mà đỏ mắt, dốc sức nở một nụ cười...
Cậu ấy vẫn còn sống, thật tốt.
Người đẹp nóng bỏng như hoa hồng đen này là một người bạn khác của Diệp Vũ ở thời học sinh, tên Tả Vịnh Nhi, lai lịch thần bí, là quả phụ tiếng tăm lừng lẫy, trong một năm đính hôn 3 lần, nhưng mỗi một người chồng chưa cưới lại chết oan uổng, từ đó không ai dám hái cành hoa hồng đen này của thành phố Bắc Ninh nữa.
Diệp Vũ khẽ khép mắt lại, che giấu nước mắt bên trong, lập tức đẩy cửa xe ra, túm túm làn váy cưới, bước ra, “Tiểu Tả!”
“Không sao chứ?” Tả Vịnh Nhi quan sát trên dưới toàn thân Diệp Vũ, phát hiện cô chỉ bị đụng đầu, lúc này mới yên tâm hơn một chút, một lần nữa chỉa mũi nhọn về hướng Tô Tình điềm đạm đáng thương đang đứng một ên, khinh thường bĩu môi, “Tô Tình, ngoài trừ cô giả bộ đáng thương, rơi nước mắt, có thể có chiêu gì mới mới chút không?”
Một người có tính tình cởi mở lại nóng nảy như Tả Vịnh Nhi, trước nay luôn luôn xem thường Tô Tình giả tạo lại nhu nhược, Tô Tình cũng oán giận chuyện Tả Vịnh Nhi luôn xem vào chuyện người khác, cho nên hai người này như nước với lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro