Trọng Sinh Không Gian: Thành Cô Vợ Quân Y Của Thủ Trưởng
Chương 48
Bách Điểu Triều Phong
2024-10-27 22:35:22
Mấy tiểu chiến sĩ theo sát phía sau bọn họ, đem một màn hai người vừa mới cầm tay nhìn thấy rõ ràng , một đám trừng đến tròng mắt thiếu chút nữa rớt trên tuyết.
“Này đại đội trưởng cùng Tô thần y tuyệt đối có gian tình a!”
“Đây là mới vừa quen nhau sao?”
“Tay đều cầm rồi, chúng ta có phải sắp ăn kẹo mừng hay không?”
“Hắc hắc! Tôi dám cá, đại đội trưởng muốn động xuân tâm!”
Các chiến sĩ ở phía sau nhỏ giọng mà lẩm nhẩm lầm nhầm, còn thỉnh thoảng che miệng vụng trộm cười, chính là bọn họ đã quên, ngược gió thanh âm truyền đến xa hơn.
Ngụy Chấn Huy nghiêm túc làm biểu tình băng sơn, ít có chút buông lỏng.
Tô Miên nhĩ lực hơn người, đem lời bọn họ nói nghe một chữ cũng không bỏ sót.
Tuy nói cô kiếp trước sống hơn 50 tuổi, nhưng bị một đám tiểu chiến sĩ làm ầm ĩ, như vậy mặt xoát liền đỏ, vẫn luôn hồng đến tai.
Tô Miên muốn rút tay, nhưng kéo hai lần, cũng không kéo ra được.
Ngụy Chấn Huy biết Tô Miên thẹn thùng, anh không biết dỗ người, lời nói ra vẫn là lạnh như băng, “Đừng nghe đám nhãi ranh kia nói hươu nói vượn, đường núi khó đi, tôi buông ra, cô ngã xuống chính là tan xương nát thịt.”
Nghe vậy, Tô Miên nhìn thoáng qua đường núi bên cạnh, sợ tới mức chân run run. Bên cạnh cô chính là khe núi sâu không thấy đáy, cũng không phải là sườn núi nhà bọn họ kia.
“Cô xem.” Ngụy Chấn Huy tay trái chỉ chỉ, “Đường núi vừa hẹp vừa trơn, bọn họ cũng là hai người một tổ kéo nhau đi tới.”
Tô Miên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện xác thật giữa nhóm hai chiến sĩ lôi kéo một cây gậy gỗ.
Nguyên lai là như thế này, những người này cũng quá xấu rồi.
Tô Miên thè lưỡi, đi nhanh vài bước đuổi kịp Ngụy Chấn Huy, lúc này không cũng không ngại ngùng nữa.
“Cùng ai học trung y?” Ngụy Chấn Huy thình lình hỏi. Anh kỳ thật đã sớm sinh ra nghi ngờ, Tô gia vài đời đều là nông dân, cả toàn bộ thôn Hạnh nhiều năm như vậy cũng không có mấy vị trung y.
Tô Miên không nghĩ gạt anh, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm thích hợp, về sau có cơ hội cô sẽ nói cho anh hết thảy, nhưng bây giờ còn chưa được.
“Tôi chuẩn bị thi đại học Quân Y, cho nên đi thư viện mượn một ít sách y xem.” Tô Miên nói cũng là tình hình thực tế, chẳng qua cô không nói thời gian. Nếu mà Ngụy Chấn Huy biết cô chỉ nhìn sách y một tháng là có thể cho chẩn trị cho người ta, chắc sẽ không đem cô như quái vật đi.
Ngụy Chấn Huy lực chú ý quả nhiên bị dời đi, “Muốn thi đại học Quân Y, chuẩn bị tòng quân?”
“Ừ.” Tô Miên dùng sức gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Cô muốn cùng anh cùng nhau kề vai chiến đấu, đứng ở địa phương cách anh gần nhất, muốn nhìn thấy bộ dáng anh khí phách hăng hái, muốn ở thời điểm anh cần nhất xuất hiện ở bên người anh.
Ngụy Chấn Huy đứng yên, xoay người sờ sờ đầu cô, “Nha đầu, cố lên.” Không biết vì cái gì, nghe nói cô muốn tòng quân, sóng hồ nội tâm nhiều năm bình tĩnh không gợn thế nhưng nổi lên một tia gợn sóng.
Trước mắt là người ngày đêm tơ tưởng, đỉnh đầu ấm áp lòng bàn tay anh truyền đến, một câu nha đầu, làm Tô Miên thiếu chút nữa đỏ vành mắt.
Hối hận, kiếp trước, cô không nên hoài nghi tình cảm của anh với cô, không nên giận dỗi gả cho Tưởng Nghị, không nên đem anh càng đẩy càng xa.
“Ngụy Chấn Huy, em sẽ!” Tô Miên đôi mắt như hai mảnh trăng non, rực rỡ lấp lánh, làm một hành lễ kiểu quân đội.
Ngụy Chấn Huy!
Ngụy Chấn Huy!
Ngụy Chấn Huy!
Trong trí nhớ, giống như cũng từng có người gọi tên anh như vậy.
Chỉ cảm thấy chỗ ngực truyền đến một trận đau nhức, đau đến anh không thể không che ngực lại.
Ngụy Chấn Huy quay người đi, đến gió bắc thổi tan đáy mắt ướt át của anh.
“Anh như thế nào không đi?” Tô Miên lôi kéo tay anh đã vượt qua anh hai bước, đứng ở phía trước anh khom lưng nhìn xuống.
“Này đại đội trưởng cùng Tô thần y tuyệt đối có gian tình a!”
“Đây là mới vừa quen nhau sao?”
“Tay đều cầm rồi, chúng ta có phải sắp ăn kẹo mừng hay không?”
“Hắc hắc! Tôi dám cá, đại đội trưởng muốn động xuân tâm!”
Các chiến sĩ ở phía sau nhỏ giọng mà lẩm nhẩm lầm nhầm, còn thỉnh thoảng che miệng vụng trộm cười, chính là bọn họ đã quên, ngược gió thanh âm truyền đến xa hơn.
Ngụy Chấn Huy nghiêm túc làm biểu tình băng sơn, ít có chút buông lỏng.
Tô Miên nhĩ lực hơn người, đem lời bọn họ nói nghe một chữ cũng không bỏ sót.
Tuy nói cô kiếp trước sống hơn 50 tuổi, nhưng bị một đám tiểu chiến sĩ làm ầm ĩ, như vậy mặt xoát liền đỏ, vẫn luôn hồng đến tai.
Tô Miên muốn rút tay, nhưng kéo hai lần, cũng không kéo ra được.
Ngụy Chấn Huy biết Tô Miên thẹn thùng, anh không biết dỗ người, lời nói ra vẫn là lạnh như băng, “Đừng nghe đám nhãi ranh kia nói hươu nói vượn, đường núi khó đi, tôi buông ra, cô ngã xuống chính là tan xương nát thịt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Tô Miên nhìn thoáng qua đường núi bên cạnh, sợ tới mức chân run run. Bên cạnh cô chính là khe núi sâu không thấy đáy, cũng không phải là sườn núi nhà bọn họ kia.
“Cô xem.” Ngụy Chấn Huy tay trái chỉ chỉ, “Đường núi vừa hẹp vừa trơn, bọn họ cũng là hai người một tổ kéo nhau đi tới.”
Tô Miên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện xác thật giữa nhóm hai chiến sĩ lôi kéo một cây gậy gỗ.
Nguyên lai là như thế này, những người này cũng quá xấu rồi.
Tô Miên thè lưỡi, đi nhanh vài bước đuổi kịp Ngụy Chấn Huy, lúc này không cũng không ngại ngùng nữa.
“Cùng ai học trung y?” Ngụy Chấn Huy thình lình hỏi. Anh kỳ thật đã sớm sinh ra nghi ngờ, Tô gia vài đời đều là nông dân, cả toàn bộ thôn Hạnh nhiều năm như vậy cũng không có mấy vị trung y.
Tô Miên không nghĩ gạt anh, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm thích hợp, về sau có cơ hội cô sẽ nói cho anh hết thảy, nhưng bây giờ còn chưa được.
“Tôi chuẩn bị thi đại học Quân Y, cho nên đi thư viện mượn một ít sách y xem.” Tô Miên nói cũng là tình hình thực tế, chẳng qua cô không nói thời gian. Nếu mà Ngụy Chấn Huy biết cô chỉ nhìn sách y một tháng là có thể cho chẩn trị cho người ta, chắc sẽ không đem cô như quái vật đi.
Ngụy Chấn Huy lực chú ý quả nhiên bị dời đi, “Muốn thi đại học Quân Y, chuẩn bị tòng quân?”
“Ừ.” Tô Miên dùng sức gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Cô muốn cùng anh cùng nhau kề vai chiến đấu, đứng ở địa phương cách anh gần nhất, muốn nhìn thấy bộ dáng anh khí phách hăng hái, muốn ở thời điểm anh cần nhất xuất hiện ở bên người anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Chấn Huy đứng yên, xoay người sờ sờ đầu cô, “Nha đầu, cố lên.” Không biết vì cái gì, nghe nói cô muốn tòng quân, sóng hồ nội tâm nhiều năm bình tĩnh không gợn thế nhưng nổi lên một tia gợn sóng.
Trước mắt là người ngày đêm tơ tưởng, đỉnh đầu ấm áp lòng bàn tay anh truyền đến, một câu nha đầu, làm Tô Miên thiếu chút nữa đỏ vành mắt.
Hối hận, kiếp trước, cô không nên hoài nghi tình cảm của anh với cô, không nên giận dỗi gả cho Tưởng Nghị, không nên đem anh càng đẩy càng xa.
“Ngụy Chấn Huy, em sẽ!” Tô Miên đôi mắt như hai mảnh trăng non, rực rỡ lấp lánh, làm một hành lễ kiểu quân đội.
Ngụy Chấn Huy!
Ngụy Chấn Huy!
Ngụy Chấn Huy!
Trong trí nhớ, giống như cũng từng có người gọi tên anh như vậy.
Chỉ cảm thấy chỗ ngực truyền đến một trận đau nhức, đau đến anh không thể không che ngực lại.
Ngụy Chấn Huy quay người đi, đến gió bắc thổi tan đáy mắt ướt át của anh.
“Anh như thế nào không đi?” Tô Miên lôi kéo tay anh đã vượt qua anh hai bước, đứng ở phía trước anh khom lưng nhìn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro