Chương 14
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
Khi còn nhỏ sức khỏe Thiệu Quỳnh không tốt, Trịnh thị và Anh Quốc công đều bảo bọc nàng ta vô cùng kỹ lưỡng, chiều chuộng đến mức nàng ta có phần bướng bỉnh, sau này lớn lên số lần vào cung cũng không itts, thường ngày Trịnh thị ân cần dạy dỗ nàng ta những chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung, nàng ta đều coi như gió thổi bên tai, thế nên có rất nhiều chuyện đều cảm thấy mới lạ.
Thiệu Quỳnh chớp chớp mắt: “Bạn của tỷ tỷ nhất định rất tốt, ta cũng muốn nói chuyện với công chúa, không biết tỷ tỷ có đồng ý hay không.”
Thiệu Tuần liếc nhìn nàng ta, nghe Thục phi bên cạnh nói: “Nhị Công chúa tính tình dịu dàng, cũng không khó giao thiệp, con có thể tự kết bạn với nàng ta. Nhưng nếu gặp Khác Kính Công chúa thì nhất định phải nhớ thận trọng một chút.”
Khác Kính Công chúa tên là Nhược Trinh, là con gái duy nhất của Hoàng hậu cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng đế.
Nói lời không nói tường tận, đây chính là thực tiễn trong cung, mục đích để tránh gây phiền hà, Thục phi đã nói đến đây thì không thể nói thêm tiếp, thế nhưng Thiệu Quỳnh lại vô cùng tò mò, muốn truy hỏi bằng được. Nàng ta còn chưa kịp thốt nên lời, Thiệu Tuần đã đưa mắt ra hiệu cho nàng ta, khẽ lắc đầu.
Thiệu Quỳnh cũng không phải kẻ ngốc, nàng ta ngẩn người rồi cố “nuốt trôi” những thắc mắc của mình vào lòng.
Yến tiệc sinh nhật lần này được tổ chức tại Y Xuân Các bên cạnh Ngự Hoa Viên, ở đó có sân khấu, có thể sắp xếp diễn hí khúc ca vũ mua vui cho mọi người. Ở hậu cung nếu muốn mở tiệc rượu, chỉ cần không phải là dịp trang trọng thì đều sẽ tổ chức ở đó. Yến tiệc sắp bắt đầu, Trịnh thị cáo từ Thục phi, tới Y Xuân Các trước.
Đến khi ra khỏi Duyên Gia Cung, Thiệu Quỳnh hạ giọng thì thầm bên tai Thiệu Tuần: “Tỷ tỷ, chuyện của Khác Kính Công chúa là như thế nào?”
Thiệu Tuần dùng âm lượng người khác chắc chắn không thể nghe được, nói: “Hoàng hậu nương nương vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh, không mấy ai tới gặp người, bệ hạ cũng không tới thăm. Trong hậu cung này ai ở trên cao thì được cung phụng, ai ở dưới thấp thì bị giẫm đạp, thế nên mọi người đều không mấy kính sợ Hoàng hậu nương nương.
Đại Công chúa là trưởng nữ của nương nương và bệ hạ, năm kia đã được hạ chiếu gả cho Vĩnh Hưng Bá thế tử. Công chúa là do chính cung* sinh ra, được bệ hạ cưng chiều nên đương nhiên đối với chuyện trung cung* thất sủng vẫn luôn có khúc mắc trong lòng, tính cách nàng ta lại kiêu ngạo, luôn chướng mắt những phi tần khác. Chúng ta là người nhà của Duyên Gia Cung, có thể ‘nước sông không phạm nước giếng’ là tốt nhất.”
* Chú thích: “Chính cung” và “Trung cung” đều chỉ Hoàng hậu.
Thiệu Quỳnh nghe xong sợ hãi nhưng đồng thời cũng càng thêm tỏ mò: “Vậy Hoàng hậu vì sao lại thất sủng?”
Thiệu Tuần đặt ngón tay lên miệng, ra dấu cho muội muội đừng hỏi thêm: “Tâm ý của bệ hạ khó dò, hẳn người có lý lẽ riêng của người, chúng ta sao có thể đoán được.”
Thiệu Quỳnh bĩu môi, bất mãn dừng câu chuyện ở đây.
Sinh nhật của phi tử không giống Vạn Thọ Tiết của Hoàng đế hay Thiên Thu Tiết của Hoàng hậu, đương nhiên không quá trịnh trọng hay quy củ. Những người tới tham dự đều là mệnh phụ phu nhân và tiểu thư thường ngày hay qua lại với Thục phi, nếu không cũng là phu nhân và nữ nhi của những đại thân kết giao với Tam Hoàng tử, tổng cộng có mười mấy người.
Trịnh thị dẫn Thiệu Tuần và Thiệu Quỳnh về chỗ ngồi, trò chuyện với những nữ quyến ngồi xung quanh. Các phi tần cũng lục tục tới, Thiệu Tuần nhận ra phần lớn trong số họ.
Huệ phi là người lớn tuổi nhất trong hậu cung, Lưu Tu nghi từng sinh được một công chúa, đáng tiếc đã qua đời, Nghi Tần có con trai, Lệ Tần là người được sủng ái nhất trong mấy năm gần đây thế nhưng mãi vẫn không thấy có thai…
Còn có mấy người mà Thiệu Tuần không nhận ra. Có khá đông người tới, hoặc cho dù không tới như Đức phi, Đồng phi cũng sẽ sai người dâng lễ vật mừng thọ, bầu không khí trong Các dần dần náo nhiệt.
Thời gian qua một chén trà nhỏ, Cung phi dẫn theo Nhị Công chúa cũng tới. Nàng ta là người có thân phận cao nhất trong số những khách mời tới ngày hôm nay, thế nên mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Nhị Công chúa ngồi xuống chưa bao lâu đã chú tới Thiệu Tuần. Nàng ta ngẩng đầu khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi Thiệu Tuần.
Thiệu Tuần cũng mỉm cười đáp lại.
Thiệu Quỳnh ngồi một bên thấy vậy, nghiêng đầu nói: “Tỷ tỷ và Nhị Công chúa quan hệ tốt như vậy, lát nữa dẫn theo muội đi gặp nàng ấy được không?”
Thiệu Tuần chưa kịp đáp lại, thái giám đã hô vang: “Thục phi nương nương tới…”
Thục phi khoác trên người trang phục lộng lẫy ngồi vào bàn. Khi nàng ta đã yên vị, mọi người đồng thành chúc nàng ta “thọ như núi Nam, mãi mãi thanh xuân”.
Thục phi có vẻ rất vui, cũng không vội vàng thưởng thức ca múa mà tìm đề tài hàn huyên cùng mọi người một lúc, đương nhiên có không ít người lên tiếng phụ họa.
“A Tuần, con đến bên bổn cung nào.”
Thiệu Tuần lắp bắp kinh hãi. Thường ngày Thục phi đối xử với nàng khá rộng lượng, thoải mái nhưng trên thực tế vẫn có sự phân biệt về tôn ti. Nàng cùng Thục phi ở cạnh nhau nhìn qua tưởng chừng như hòa thuận, kỳ thực Thục phi vẫn có lòng riêng. Trong lòng Thiệu Tuần hiểu rõ người kia chỉ là muốn mượn nàng để lôi kéo quan hệ với phủ Anh Quốc công, đối với người cháu gái là nàng ta, có lẽ cũng có yêu thương nhưng lại không quá thân mật. Lần này sao lại…
Trong đầu Thiệu Tuần không ngừng suy nghĩ, trên mặt lại không đổi sắc, vâng lệnh đứng dậy đi tới, bị Thục phi kéo tay để nàng ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
Thục phi ngắm nhìn Thiệu Tuần. Y phục nàng mặc hôm nay rất quy củ, là một bộ xiêm y màu đỏ nhạt, váy ngắn bên trên, vạt váy dài bên dưới, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo cổ tròn tay lửng màu nhạt hơn chiếc áo ngắn mặc bên trong, được ôm trọn bởi một đai lưng bên eo, ngực đã lộ đường cong, eo thon nhỏ, tóc mái chải lên để lộ vầng trán đầy đặn mượt mà. Nàng cụp mi, không nhìn rõ đôi mắt nàng nhưng hàng mi kia tựa như chiếc quạt lông, làn da trắng nõn như phát ra hào quang mờ ảo, khiến người ta vừa thấy đã choáng ngợp.
Bản thân Thục phi cũng sững người một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, nói với mọi người: “Các ngươi nhìn đứa cháu gái này của bổn cung mà xem, trời sinh có bao nhiêu ưu điểm. Trong số các ngươi ai có thể tìm ra người tốt hơn nàng, bổn cung mới phục.”
Khi còn nhỏ sức khỏe Thiệu Quỳnh không tốt, Trịnh thị và Anh Quốc công đều bảo bọc nàng ta vô cùng kỹ lưỡng, chiều chuộng đến mức nàng ta có phần bướng bỉnh, sau này lớn lên số lần vào cung cũng không itts, thường ngày Trịnh thị ân cần dạy dỗ nàng ta những chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung, nàng ta đều coi như gió thổi bên tai, thế nên có rất nhiều chuyện đều cảm thấy mới lạ.
Thiệu Quỳnh chớp chớp mắt: “Bạn của tỷ tỷ nhất định rất tốt, ta cũng muốn nói chuyện với công chúa, không biết tỷ tỷ có đồng ý hay không.”
Thiệu Tuần liếc nhìn nàng ta, nghe Thục phi bên cạnh nói: “Nhị Công chúa tính tình dịu dàng, cũng không khó giao thiệp, con có thể tự kết bạn với nàng ta. Nhưng nếu gặp Khác Kính Công chúa thì nhất định phải nhớ thận trọng một chút.”
Khác Kính Công chúa tên là Nhược Trinh, là con gái duy nhất của Hoàng hậu cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng đế.
Nói lời không nói tường tận, đây chính là thực tiễn trong cung, mục đích để tránh gây phiền hà, Thục phi đã nói đến đây thì không thể nói thêm tiếp, thế nhưng Thiệu Quỳnh lại vô cùng tò mò, muốn truy hỏi bằng được. Nàng ta còn chưa kịp thốt nên lời, Thiệu Tuần đã đưa mắt ra hiệu cho nàng ta, khẽ lắc đầu.
Thiệu Quỳnh cũng không phải kẻ ngốc, nàng ta ngẩn người rồi cố “nuốt trôi” những thắc mắc của mình vào lòng.
Yến tiệc sinh nhật lần này được tổ chức tại Y Xuân Các bên cạnh Ngự Hoa Viên, ở đó có sân khấu, có thể sắp xếp diễn hí khúc ca vũ mua vui cho mọi người. Ở hậu cung nếu muốn mở tiệc rượu, chỉ cần không phải là dịp trang trọng thì đều sẽ tổ chức ở đó. Yến tiệc sắp bắt đầu, Trịnh thị cáo từ Thục phi, tới Y Xuân Các trước.
Đến khi ra khỏi Duyên Gia Cung, Thiệu Quỳnh hạ giọng thì thầm bên tai Thiệu Tuần: “Tỷ tỷ, chuyện của Khác Kính Công chúa là như thế nào?”
Thiệu Tuần dùng âm lượng người khác chắc chắn không thể nghe được, nói: “Hoàng hậu nương nương vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh, không mấy ai tới gặp người, bệ hạ cũng không tới thăm. Trong hậu cung này ai ở trên cao thì được cung phụng, ai ở dưới thấp thì bị giẫm đạp, thế nên mọi người đều không mấy kính sợ Hoàng hậu nương nương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Công chúa là trưởng nữ của nương nương và bệ hạ, năm kia đã được hạ chiếu gả cho Vĩnh Hưng Bá thế tử. Công chúa là do chính cung* sinh ra, được bệ hạ cưng chiều nên đương nhiên đối với chuyện trung cung* thất sủng vẫn luôn có khúc mắc trong lòng, tính cách nàng ta lại kiêu ngạo, luôn chướng mắt những phi tần khác. Chúng ta là người nhà của Duyên Gia Cung, có thể ‘nước sông không phạm nước giếng’ là tốt nhất.”
* Chú thích: “Chính cung” và “Trung cung” đều chỉ Hoàng hậu.
Thiệu Quỳnh nghe xong sợ hãi nhưng đồng thời cũng càng thêm tỏ mò: “Vậy Hoàng hậu vì sao lại thất sủng?”
Thiệu Tuần đặt ngón tay lên miệng, ra dấu cho muội muội đừng hỏi thêm: “Tâm ý của bệ hạ khó dò, hẳn người có lý lẽ riêng của người, chúng ta sao có thể đoán được.”
Thiệu Quỳnh bĩu môi, bất mãn dừng câu chuyện ở đây.
Sinh nhật của phi tử không giống Vạn Thọ Tiết của Hoàng đế hay Thiên Thu Tiết của Hoàng hậu, đương nhiên không quá trịnh trọng hay quy củ. Những người tới tham dự đều là mệnh phụ phu nhân và tiểu thư thường ngày hay qua lại với Thục phi, nếu không cũng là phu nhân và nữ nhi của những đại thân kết giao với Tam Hoàng tử, tổng cộng có mười mấy người.
Trịnh thị dẫn Thiệu Tuần và Thiệu Quỳnh về chỗ ngồi, trò chuyện với những nữ quyến ngồi xung quanh. Các phi tần cũng lục tục tới, Thiệu Tuần nhận ra phần lớn trong số họ.
Huệ phi là người lớn tuổi nhất trong hậu cung, Lưu Tu nghi từng sinh được một công chúa, đáng tiếc đã qua đời, Nghi Tần có con trai, Lệ Tần là người được sủng ái nhất trong mấy năm gần đây thế nhưng mãi vẫn không thấy có thai…
Còn có mấy người mà Thiệu Tuần không nhận ra. Có khá đông người tới, hoặc cho dù không tới như Đức phi, Đồng phi cũng sẽ sai người dâng lễ vật mừng thọ, bầu không khí trong Các dần dần náo nhiệt.
Thời gian qua một chén trà nhỏ, Cung phi dẫn theo Nhị Công chúa cũng tới. Nàng ta là người có thân phận cao nhất trong số những khách mời tới ngày hôm nay, thế nên mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Nhị Công chúa ngồi xuống chưa bao lâu đã chú tới Thiệu Tuần. Nàng ta ngẩng đầu khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi Thiệu Tuần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Tuần cũng mỉm cười đáp lại.
Thiệu Quỳnh ngồi một bên thấy vậy, nghiêng đầu nói: “Tỷ tỷ và Nhị Công chúa quan hệ tốt như vậy, lát nữa dẫn theo muội đi gặp nàng ấy được không?”
Thiệu Tuần chưa kịp đáp lại, thái giám đã hô vang: “Thục phi nương nương tới…”
Thục phi khoác trên người trang phục lộng lẫy ngồi vào bàn. Khi nàng ta đã yên vị, mọi người đồng thành chúc nàng ta “thọ như núi Nam, mãi mãi thanh xuân”.
Thục phi có vẻ rất vui, cũng không vội vàng thưởng thức ca múa mà tìm đề tài hàn huyên cùng mọi người một lúc, đương nhiên có không ít người lên tiếng phụ họa.
“A Tuần, con đến bên bổn cung nào.”
Thiệu Tuần lắp bắp kinh hãi. Thường ngày Thục phi đối xử với nàng khá rộng lượng, thoải mái nhưng trên thực tế vẫn có sự phân biệt về tôn ti. Nàng cùng Thục phi ở cạnh nhau nhìn qua tưởng chừng như hòa thuận, kỳ thực Thục phi vẫn có lòng riêng. Trong lòng Thiệu Tuần hiểu rõ người kia chỉ là muốn mượn nàng để lôi kéo quan hệ với phủ Anh Quốc công, đối với người cháu gái là nàng ta, có lẽ cũng có yêu thương nhưng lại không quá thân mật. Lần này sao lại…
Trong đầu Thiệu Tuần không ngừng suy nghĩ, trên mặt lại không đổi sắc, vâng lệnh đứng dậy đi tới, bị Thục phi kéo tay để nàng ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
Thục phi ngắm nhìn Thiệu Tuần. Y phục nàng mặc hôm nay rất quy củ, là một bộ xiêm y màu đỏ nhạt, váy ngắn bên trên, vạt váy dài bên dưới, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo cổ tròn tay lửng màu nhạt hơn chiếc áo ngắn mặc bên trong, được ôm trọn bởi một đai lưng bên eo, ngực đã lộ đường cong, eo thon nhỏ, tóc mái chải lên để lộ vầng trán đầy đặn mượt mà. Nàng cụp mi, không nhìn rõ đôi mắt nàng nhưng hàng mi kia tựa như chiếc quạt lông, làn da trắng nõn như phát ra hào quang mờ ảo, khiến người ta vừa thấy đã choáng ngợp.
Bản thân Thục phi cũng sững người một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, nói với mọi người: “Các ngươi nhìn đứa cháu gái này của bổn cung mà xem, trời sinh có bao nhiêu ưu điểm. Trong số các ngươi ai có thể tìm ra người tốt hơn nàng, bổn cung mới phục.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro