Chương 20
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
Cảm giác nóng rực lan khắp người, từng tấc da thịt đều khát vọng được giải thoát, Thiệu Tuần trong cơn thống khổ cùng cực cuối cùng cũng chạm đến một thứ gì đó mát lạnh.
Nàng gần như vui sướng đến phát khóc, trong cơn mê theo bản năng cuốn lấy “thứ” kia như dây leo, muốn hấp thụ sự mát lạnh khiến nàng được giải thoát.
Thế nhưng ngay sau đó nàng bị ai đó mạnh mẽ kéo ra. Thiệu Tuần vốn đã đứng không vững, cả người lảo đảo nghiêng ngả, lập tức ngã vào cánh tay của ai đó.
Thiệu Tuần vừa thở hổn hển vừa cố mở mắt ra, lại chỉ thấy trước mặt có một bóng người mờ mờ.
Nàng không kìm được vươn tay ra, ôm lấy mặt người kia, theo bản năng sờ sọang, lần theo từng đường nét trên khuôn mặt người đó, từ trong miệng thốt ra những lời rời rạc lộn xộn:
“Ai…? Giúp… giúp ta với… Ngươi giúp…”
Thiệu Tuần bám lên người kia gượng đứng lên, hai tay cũng thuận thế ôm chặt lấy, khuôn mặt nóng rực áp lên cổ người kia, tận hưởng xúc cảm mát lạnh. Nàng cảm giác được cơn nóng trên người giảm bớt nhưng lại không thỏa mãn mà ngẩng đầu, áp môi lại gần, động tác lung tung lộn xộn.
Cánh tay sau lưng ban đầu không nhúc nhích, đến khi Thiệu Tuần cuối cùng cũng kiệt sức, không khống chế được mà ngã ngửa ra sau, người kia mới từ từ ôm chặt lấy nàng.
Thiệu Tuần tỉnh lại vì nóng.
Không phải là cái nóng của dục vọng mất khống chế lúc trước mà là “nóng” theo đúng nghĩa đen.
Khi nàng mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng, việc đầu tiên nàng làm chính là hất chăn trên người ra, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Mình đang…”
Thiệu Tuần xoa đầu ngồi dậy, theo bản năng nhìn xuống phía dưới, vừa nhìn đã hoảng sợ tới mức tim như thể lỡ mất một nhịp đập…
Đai lưng vốn thắt quanh eo nàng giờ không thấy đâu, cánh tay áo lửng bị xé rách tả tơi vứt bên gối, vạt áo ngắn mặc bên trong bị cởi ra, xộc xệch lỏng lẻo trên người, để lộ ra vùng da ở ngực đỏ ửng lên, nơi đường cong mềm mại trắng nõn kia thấp thoáng như ẩn như hiện dưới vạt áo, cực kỳ kiều diễm.
Bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ có những liên tưởng đầy màu sắc quyến rũ.
Thiệu Tuần sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng chỉnh lại cổ áo, không kịp tìm lại đai lưng, xốc chăn còn đang đắp dưới chân sang một bên.
Vẫn còn may… Tuy rằng vạt váy bị nhàu nhưng dù sao vẫn còn mặc trên người.
Đầu nàng đau như muốn vỡ ra, tác dụng còn lại của thuốc dù không rõ ràng nhưng vẫn còn đọng lại trên người. Nàng chỉ nhớ lúc cuối cùng mình chui vào tủ quần áo để trốn, chuyện sau đó…
Nàng còn chưa kịp nhớ lại thì một tiếng ho khan có dụng ý vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh, lập tức khiến Thiệu Tuần sợ tới mức lông tơ dựng ngược, suýt chút nữa lăn xuống giường.
Nàng nhắm mắt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tự nhủ dù cho bản thân phải một lần nữa trải qua sự mất mặt trong mơ hay phải nhịu nhục nhã thì đều có thể chấp nhận, lúc này mới từ từ mở mắt.
Trước khi lết được tới Phụng Lân Hiên nàng thực ra đã không còn được tỉnh táo nhưng ít nhất cũng còn giữ được chút ý thức, bởi vậy nàng có thể nhận ra mình vẫn đang ở trong căn phòng trốn vào lúc trước. Đây là một gian phòng nhỏ dành cho người trong cung sau khi đọc sách có thể nghỉ ngơi, trừ nàng ở đây cũng không có ai khác mà bên ngoài kia chính là mấy thư phòng của Phụng Lân Hiên.
Nàng hướng về phía phát ra âm thanh, đưa mắt nhìn thoáng qua còn tưởng rằng không có người, nhưng sau khi nhìn kỹ mới thấy cách cánh cửa của gian ngoài một khoảng không xa có người đàn ông trung niên đang đứng.
Người nọ khoác trên mình phục sức màu xanh ngọc của quan nội thị trong cung, vóc người hơi thấp, nhìn về ngoài có vẻ là một nội quan có phẩm cấp rất cao, thế nhưng hắn lại không mang mũ thể hiện cấp bậc cụ thể. Tiếng ho khan nhắc nhở lúc trước có lẽ do chính hắn phát ra.
Vị quan nội thị ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Tuần, không nói gì, chỉ vươn bàn tay vẫy vẫy rất khẽ, ra hiệu cho nàng lại gần.
Thiệu Tuần cắn môi, nàng còn không nhớ ra lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng lại hiểu rất rõ hậu quả tệ hại nhất của chuyện lần này sẽ ra sao. Tệ lắm cũng chỉ như những việc đã hiện ra trong giấc mơ thôi, mà tình hình trước mắt còn lâu mới tệ đến mức đó… Ít nhất, ít nhất lần này không làm to chuyện khiến mọi người đều biết…
Thiệu Tuần không do dự quá lâu, xỏ chân vào đôi giày để bên giường, bất chấp tay chân còn đang nhũn ra, đi thẳng về phía quan nội thị kia.
Khoảng cách càng kéo lại gần, linh cảm mơ hồ trong lòng nàng cũng càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Vị thái giám này tuy đang nghiêng đầu, không thể nhìn rõ cả khuôn mặt nhưng từ góc nghiêng lộ ra này, Thiệu Tuần lại có cảm giác kha thân quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó trước đây.
Đến khi nàng lại gần, cố nén nỗi bất an trong lòng thì vị quan nội thị kia lại làm động tác tay rất kín đáo chỉ về phía trước, sau đó lùi một bước ra sau nhường chỗ cho nàng.
Đây cũng là một thư phòng, không rộng hơn những phòng khác bao nhiêu, thoạt nhìn còn có vẻ hơi đơn sơ, phần lớn diện tích đã bị một tủ sách lớn chiếm cứ, cửa sổ rất to nhưng lúc này ánh mặt trời rất chói chang, khi rọi thẳng vào phòng lại bị một màn trúc chắn lại, không chiếu đến người sau màn.
Bóng người ngồi sau màn trúc thấp thoáng như ẩn như hiện, khiến người ta nhìn không rõ, chỉ biết người đó đang ngồi trên giường, tựa nửa người vào chiếc bàn để giường, có vẻ đang xem sách.
Có điều. Đó chắc chắn là một người đàn ông không cần bàn cãi.
Quan nội thị bên cạnh hạ giọng nhắc nhở: “Còn không mau hành lễ!”
Phản ứng của Thiệu Tuần lúc này khá chậm chạp, không đợi nàng kịp hiểu ra, người sau màn trúc đã thính tai nghe được động tĩnh, quyển sách trên tay hơi hạ xuống, đẩu ngẩng lên nhìn về phía này.
Trong lòng Thiệu Tuần vừa thấp thỏm vừa hoang mang, chỉ có thể đứng đờ tại chỗ, ngây người, cảm giác có một ánh mắt đang từ từ hướng lên người mình.
Người nọ chỉ hơi nâng cằm một chút.
Quan nội thị kia thấy vậy liền tiến lên một bước cuốn màn trúc lên, để lộ người ngồi phía sau.
Màn trúc từ từ được vén lên, thứ lộ ra đầu tiên chính là góc áo màu vàng thêu hình nhị long đoạt châu.
Trong nháy mắt Thiệu Tuần cảm giác như sét đánh giữa trời quang, thậm chí còn cho rằng mình vẫn đang nằm mơ, đồng thời cũng hiểu ra vì sao vị quan nội thị kia lại nhắc nhở mình hành lễ… không chỉ vì thân phận của người này mà con vì lúc này nàng đã sợ tới mức nhũn cả chân, nếu trước đó quỳ xuống có lẽ sẽ không phải trải qua cảm giác đứng còn không vững này.
Nàng nhắm mắt, lập tức quỳ xuống hành đại lễ.
Cảm giác nóng rực lan khắp người, từng tấc da thịt đều khát vọng được giải thoát, Thiệu Tuần trong cơn thống khổ cùng cực cuối cùng cũng chạm đến một thứ gì đó mát lạnh.
Nàng gần như vui sướng đến phát khóc, trong cơn mê theo bản năng cuốn lấy “thứ” kia như dây leo, muốn hấp thụ sự mát lạnh khiến nàng được giải thoát.
Thế nhưng ngay sau đó nàng bị ai đó mạnh mẽ kéo ra. Thiệu Tuần vốn đã đứng không vững, cả người lảo đảo nghiêng ngả, lập tức ngã vào cánh tay của ai đó.
Thiệu Tuần vừa thở hổn hển vừa cố mở mắt ra, lại chỉ thấy trước mặt có một bóng người mờ mờ.
Nàng không kìm được vươn tay ra, ôm lấy mặt người kia, theo bản năng sờ sọang, lần theo từng đường nét trên khuôn mặt người đó, từ trong miệng thốt ra những lời rời rạc lộn xộn:
“Ai…? Giúp… giúp ta với… Ngươi giúp…”
Thiệu Tuần bám lên người kia gượng đứng lên, hai tay cũng thuận thế ôm chặt lấy, khuôn mặt nóng rực áp lên cổ người kia, tận hưởng xúc cảm mát lạnh. Nàng cảm giác được cơn nóng trên người giảm bớt nhưng lại không thỏa mãn mà ngẩng đầu, áp môi lại gần, động tác lung tung lộn xộn.
Cánh tay sau lưng ban đầu không nhúc nhích, đến khi Thiệu Tuần cuối cùng cũng kiệt sức, không khống chế được mà ngã ngửa ra sau, người kia mới từ từ ôm chặt lấy nàng.
Thiệu Tuần tỉnh lại vì nóng.
Không phải là cái nóng của dục vọng mất khống chế lúc trước mà là “nóng” theo đúng nghĩa đen.
Khi nàng mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng, việc đầu tiên nàng làm chính là hất chăn trên người ra, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Mình đang…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Tuần xoa đầu ngồi dậy, theo bản năng nhìn xuống phía dưới, vừa nhìn đã hoảng sợ tới mức tim như thể lỡ mất một nhịp đập…
Đai lưng vốn thắt quanh eo nàng giờ không thấy đâu, cánh tay áo lửng bị xé rách tả tơi vứt bên gối, vạt áo ngắn mặc bên trong bị cởi ra, xộc xệch lỏng lẻo trên người, để lộ ra vùng da ở ngực đỏ ửng lên, nơi đường cong mềm mại trắng nõn kia thấp thoáng như ẩn như hiện dưới vạt áo, cực kỳ kiều diễm.
Bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ có những liên tưởng đầy màu sắc quyến rũ.
Thiệu Tuần sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng chỉnh lại cổ áo, không kịp tìm lại đai lưng, xốc chăn còn đang đắp dưới chân sang một bên.
Vẫn còn may… Tuy rằng vạt váy bị nhàu nhưng dù sao vẫn còn mặc trên người.
Đầu nàng đau như muốn vỡ ra, tác dụng còn lại của thuốc dù không rõ ràng nhưng vẫn còn đọng lại trên người. Nàng chỉ nhớ lúc cuối cùng mình chui vào tủ quần áo để trốn, chuyện sau đó…
Nàng còn chưa kịp nhớ lại thì một tiếng ho khan có dụng ý vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh, lập tức khiến Thiệu Tuần sợ tới mức lông tơ dựng ngược, suýt chút nữa lăn xuống giường.
Nàng nhắm mắt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tự nhủ dù cho bản thân phải một lần nữa trải qua sự mất mặt trong mơ hay phải nhịu nhục nhã thì đều có thể chấp nhận, lúc này mới từ từ mở mắt.
Trước khi lết được tới Phụng Lân Hiên nàng thực ra đã không còn được tỉnh táo nhưng ít nhất cũng còn giữ được chút ý thức, bởi vậy nàng có thể nhận ra mình vẫn đang ở trong căn phòng trốn vào lúc trước. Đây là một gian phòng nhỏ dành cho người trong cung sau khi đọc sách có thể nghỉ ngơi, trừ nàng ở đây cũng không có ai khác mà bên ngoài kia chính là mấy thư phòng của Phụng Lân Hiên.
Nàng hướng về phía phát ra âm thanh, đưa mắt nhìn thoáng qua còn tưởng rằng không có người, nhưng sau khi nhìn kỹ mới thấy cách cánh cửa của gian ngoài một khoảng không xa có người đàn ông trung niên đang đứng.
Người nọ khoác trên mình phục sức màu xanh ngọc của quan nội thị trong cung, vóc người hơi thấp, nhìn về ngoài có vẻ là một nội quan có phẩm cấp rất cao, thế nhưng hắn lại không mang mũ thể hiện cấp bậc cụ thể. Tiếng ho khan nhắc nhở lúc trước có lẽ do chính hắn phát ra.
Vị quan nội thị ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Tuần, không nói gì, chỉ vươn bàn tay vẫy vẫy rất khẽ, ra hiệu cho nàng lại gần.
Thiệu Tuần cắn môi, nàng còn không nhớ ra lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng lại hiểu rất rõ hậu quả tệ hại nhất của chuyện lần này sẽ ra sao. Tệ lắm cũng chỉ như những việc đã hiện ra trong giấc mơ thôi, mà tình hình trước mắt còn lâu mới tệ đến mức đó… Ít nhất, ít nhất lần này không làm to chuyện khiến mọi người đều biết…
Thiệu Tuần không do dự quá lâu, xỏ chân vào đôi giày để bên giường, bất chấp tay chân còn đang nhũn ra, đi thẳng về phía quan nội thị kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng cách càng kéo lại gần, linh cảm mơ hồ trong lòng nàng cũng càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Vị thái giám này tuy đang nghiêng đầu, không thể nhìn rõ cả khuôn mặt nhưng từ góc nghiêng lộ ra này, Thiệu Tuần lại có cảm giác kha thân quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó trước đây.
Đến khi nàng lại gần, cố nén nỗi bất an trong lòng thì vị quan nội thị kia lại làm động tác tay rất kín đáo chỉ về phía trước, sau đó lùi một bước ra sau nhường chỗ cho nàng.
Đây cũng là một thư phòng, không rộng hơn những phòng khác bao nhiêu, thoạt nhìn còn có vẻ hơi đơn sơ, phần lớn diện tích đã bị một tủ sách lớn chiếm cứ, cửa sổ rất to nhưng lúc này ánh mặt trời rất chói chang, khi rọi thẳng vào phòng lại bị một màn trúc chắn lại, không chiếu đến người sau màn.
Bóng người ngồi sau màn trúc thấp thoáng như ẩn như hiện, khiến người ta nhìn không rõ, chỉ biết người đó đang ngồi trên giường, tựa nửa người vào chiếc bàn để giường, có vẻ đang xem sách.
Có điều. Đó chắc chắn là một người đàn ông không cần bàn cãi.
Quan nội thị bên cạnh hạ giọng nhắc nhở: “Còn không mau hành lễ!”
Phản ứng của Thiệu Tuần lúc này khá chậm chạp, không đợi nàng kịp hiểu ra, người sau màn trúc đã thính tai nghe được động tĩnh, quyển sách trên tay hơi hạ xuống, đẩu ngẩng lên nhìn về phía này.
Trong lòng Thiệu Tuần vừa thấp thỏm vừa hoang mang, chỉ có thể đứng đờ tại chỗ, ngây người, cảm giác có một ánh mắt đang từ từ hướng lên người mình.
Người nọ chỉ hơi nâng cằm một chút.
Quan nội thị kia thấy vậy liền tiến lên một bước cuốn màn trúc lên, để lộ người ngồi phía sau.
Màn trúc từ từ được vén lên, thứ lộ ra đầu tiên chính là góc áo màu vàng thêu hình nhị long đoạt châu.
Trong nháy mắt Thiệu Tuần cảm giác như sét đánh giữa trời quang, thậm chí còn cho rằng mình vẫn đang nằm mơ, đồng thời cũng hiểu ra vì sao vị quan nội thị kia lại nhắc nhở mình hành lễ… không chỉ vì thân phận của người này mà con vì lúc này nàng đã sợ tới mức nhũn cả chân, nếu trước đó quỳ xuống có lẽ sẽ không phải trải qua cảm giác đứng còn không vững này.
Nàng nhắm mắt, lập tức quỳ xuống hành đại lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro