Chương 29
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
Đức phi liếc nhìn Thục phi, không tìm ra sơ hở gì trong những lời vừa nói, liền lạnh giọng tra hỏi: “Nói! Là ai sai khiến ngươi tiếp cận Đại Hoàng tử?”
Cung nữ kia nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào một hồi lâu mới nói nên lời: “Nô tỳ… nô tỳ tội đáng muôn chết…”
“Đừng nói những lời vô nghĩa!” Tề thị xen vào: “Nếu còn không khai thật ra, ta sẽ xé miệng ngươi ra, cho người đánh chết!”
Đức phi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Hồng Đào lại nức nở: “Đại điện hạ uống say, nô tỳ dẫn ngài ấy tới Noãn Hương Các nghỉ ngơi, kết quả lại thấy ngài ấy say đến bất tỉnh… Lúc này nô tỳ… Lúc này nô tỳ mới nảy sinh ý định… Nô tỳ không ngờ lại bị Thục phi nương nương bắt được…”
Thục phi không nói gì, chỉ nhìn Đức phi, khẽ nói: “Còn muốn tiếp tục điều tra không?”
Đức phi mím môi, đáp: “Ả đàn bà mưu toan này muốn trèo cao, đúng là đáng ghét. Đánh cho mấy gậy rồi quẳng tới Hoán Y Cục* đi.”
* Chú thích: Nơi phụ trách giặt quần áo trong cung.
Cũng không phải là nàng ta không muốn tiếp tục điều tra thêm mà là bởi thoạt nhìn Thục phi thực sự có vẻ kiên định, không thẹn với lương tâm, nếu tiếp tục điều tra mà không có gì mới, ngược lại còn bày ra trước mắt mọi người nhược điểm của Đại Hoàng tử là khi say rượu làm loạn, “bụng đói ăn quàng”, đến lúc đó mất sẽ nhiều hơn được. Còn về việc tiếp theo tiếp tục lặng lẽ điều tra như thế nào thì đó là chuyện về sau.
Tề thị nghiến răng, không hài lòng với cách xử trí này.
“Nhưng mà, ta nói muội muội nghe này, người trong cung của muội nên dạy dỗ cho tử tế. Cái loại bản tính thấy đàn ông là dính chặt lấy thế này… Thế mà muội cũng dám dùng.”
Lông mày Thục phi khẽ giật giật nhưng vẫn phải giải thích cho êm thấm: “Con nhãi này trước đây chỉ phụ trách vẩy nước, quét nhà trong viện thôi, chỉ là ta thấy ả cần mẫn nên mới đề bạt cho hầu hạ bên cạnh, ai ngờ…”
Đức phi liếc nhìn nàng ta, không nói thêm gì nữa.
*****
Trong tiệc mừng thọ xảy ra chuyện như thế này, tuy rằng cuối cùng vẫn gượng gạo giải quyết xong nhưng thực ra không ai có lòng dạ nào để uống trà. Được xem một màn kịch này còn “no” hơn ăn mười bữa yến tiệc .
Đến gần lúc kết thúc, mọi người đều chuẩn bị cáo lui rời cung, từ bên ngoài lại vang lên tiếng báo tin.
“Nương nương, Hà Công công của Lưỡng Nghi Điện tới.”
Thục phi còn đang cảm thấy tiệc mừng thọ này đúng là “lấy đá tự đập vào chân mình”, mất bao công sức tính toán bày mưu mà chẳng thu được gì đã đành, lại còn suýt chút nữa rước vạ vào thân. Hơn nữa, Đức phi ngồi xuống xong cũng không chịu rời đi, càng khiến người ta thêm khó chịu. Bởi thế, tuy rằng nàng ta vẫn giữ nét mặt như trước nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Lúc này lại nghe tin Hà Tấn Vinh tới đây, trong lòng nàng ta khẽ giật thon thót, sợ rằng sự việc đã nhanh chóng truyền đến Lưỡng Nghi Điện.
Đức phi cũng hoảng sợ. Tuy cuối cùng đã chứng minh được sự việc lần này không phải lỗi của Triệu Ngôn Tuân nhưng dù sao cũng chẳng hay ho gì,nếu lúc này Hoàng đế lại phái người tới răn dạy, vậy thì thật sự chẳng còn chút thể diện nào.
“Mau mời vào!”
Đến khi nhìn rõ vị Thái giám Tổng quản này dẫn theo người, trên tay ai nấy cũng bưng một chiếc khay, Thục phi mới thở phào, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra niềm vui sướng từ đáy lòng.
Cùng lúc đó, Đức phi cũng thấy yên lòng nhưng cũng không tài nào vui vẻ được.
“Hà Công công, lúc trước chẳng phải đã ban thưởng rồi sao. Những thứ này là gì?”
Hà Tấn Vinh ngẩng đầu, mặt không đổi sắc đảo mắt nhìn cả đám người, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Thiệu Tuần, sau đó liền cười cười, nói với Thục phi: “Bệ hạ thương nhớ nương nương, bất chợt nhớ ra trong số những lễ vật mừng thọ lúc nãy còn thiếu một đôi ngọc như ý hảo hạng nên bảo nô tài đem tới.”
Thục phi thực sự không ngờ còn có thể có chuyện này. Nàng ta vừa bất ngờ vừa vui sướng đến nỗi không biết phải nói gì, lại nghe Hà Tấn Vinh nói tiếp: “Bệ hạ lại nghe nói gia quyến của Anh Quốc công cũng vào cung, gần đây Thiệu đại nhân làm việc rất chăm chỉ, bệ hạ liền ra lệnh cho nô tài tiện đường mang theo vài thứ, đặc biệt thưởng cho Anh Quốc công phu nhân… và hai vị tiểu thư.”
Trịnh thị cũng bất ngờ và vui sướng như vậy, Thiệu Quỳnh có liên quan nhảy nhót không ngừng, chỉ có Thiệu Tuần im lặng không lên tiếng, cụp mắt xuống.
“Chủ yếu là mấy cuộn vải sa tanh do Giang Nam đem vào kinh tiến cống. Có màu xanh lá đậm, hồng phấn, hồng đậm… đều có. Đây chính là thượng phẩm ngàn vàng khó mua. Bệ hạ bảo nô tài xem… bảo nô tài…” Nói xong, hắn lại liếc nhìn Thiệu Tuần, lúc này mới nói tiếp: “Bảo nô tài mang tới hai bộ xiêm y, chọn loại mới nhất, thích hợp nhất…”
Đức phi liếc nhìn Thục phi, không tìm ra sơ hở gì trong những lời vừa nói, liền lạnh giọng tra hỏi: “Nói! Là ai sai khiến ngươi tiếp cận Đại Hoàng tử?”
Cung nữ kia nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào một hồi lâu mới nói nên lời: “Nô tỳ… nô tỳ tội đáng muôn chết…”
“Đừng nói những lời vô nghĩa!” Tề thị xen vào: “Nếu còn không khai thật ra, ta sẽ xé miệng ngươi ra, cho người đánh chết!”
Đức phi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Hồng Đào lại nức nở: “Đại điện hạ uống say, nô tỳ dẫn ngài ấy tới Noãn Hương Các nghỉ ngơi, kết quả lại thấy ngài ấy say đến bất tỉnh… Lúc này nô tỳ… Lúc này nô tỳ mới nảy sinh ý định… Nô tỳ không ngờ lại bị Thục phi nương nương bắt được…”
Thục phi không nói gì, chỉ nhìn Đức phi, khẽ nói: “Còn muốn tiếp tục điều tra không?”
Đức phi mím môi, đáp: “Ả đàn bà mưu toan này muốn trèo cao, đúng là đáng ghét. Đánh cho mấy gậy rồi quẳng tới Hoán Y Cục* đi.”
* Chú thích: Nơi phụ trách giặt quần áo trong cung.
Cũng không phải là nàng ta không muốn tiếp tục điều tra thêm mà là bởi thoạt nhìn Thục phi thực sự có vẻ kiên định, không thẹn với lương tâm, nếu tiếp tục điều tra mà không có gì mới, ngược lại còn bày ra trước mắt mọi người nhược điểm của Đại Hoàng tử là khi say rượu làm loạn, “bụng đói ăn quàng”, đến lúc đó mất sẽ nhiều hơn được. Còn về việc tiếp theo tiếp tục lặng lẽ điều tra như thế nào thì đó là chuyện về sau.
Tề thị nghiến răng, không hài lòng với cách xử trí này.
“Nhưng mà, ta nói muội muội nghe này, người trong cung của muội nên dạy dỗ cho tử tế. Cái loại bản tính thấy đàn ông là dính chặt lấy thế này… Thế mà muội cũng dám dùng.”
Lông mày Thục phi khẽ giật giật nhưng vẫn phải giải thích cho êm thấm: “Con nhãi này trước đây chỉ phụ trách vẩy nước, quét nhà trong viện thôi, chỉ là ta thấy ả cần mẫn nên mới đề bạt cho hầu hạ bên cạnh, ai ngờ…”
Đức phi liếc nhìn nàng ta, không nói thêm gì nữa.
*****
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tiệc mừng thọ xảy ra chuyện như thế này, tuy rằng cuối cùng vẫn gượng gạo giải quyết xong nhưng thực ra không ai có lòng dạ nào để uống trà. Được xem một màn kịch này còn “no” hơn ăn mười bữa yến tiệc .
Đến gần lúc kết thúc, mọi người đều chuẩn bị cáo lui rời cung, từ bên ngoài lại vang lên tiếng báo tin.
“Nương nương, Hà Công công của Lưỡng Nghi Điện tới.”
Thục phi còn đang cảm thấy tiệc mừng thọ này đúng là “lấy đá tự đập vào chân mình”, mất bao công sức tính toán bày mưu mà chẳng thu được gì đã đành, lại còn suýt chút nữa rước vạ vào thân. Hơn nữa, Đức phi ngồi xuống xong cũng không chịu rời đi, càng khiến người ta thêm khó chịu. Bởi thế, tuy rằng nàng ta vẫn giữ nét mặt như trước nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Lúc này lại nghe tin Hà Tấn Vinh tới đây, trong lòng nàng ta khẽ giật thon thót, sợ rằng sự việc đã nhanh chóng truyền đến Lưỡng Nghi Điện.
Đức phi cũng hoảng sợ. Tuy cuối cùng đã chứng minh được sự việc lần này không phải lỗi của Triệu Ngôn Tuân nhưng dù sao cũng chẳng hay ho gì,nếu lúc này Hoàng đế lại phái người tới răn dạy, vậy thì thật sự chẳng còn chút thể diện nào.
“Mau mời vào!”
Đến khi nhìn rõ vị Thái giám Tổng quản này dẫn theo người, trên tay ai nấy cũng bưng một chiếc khay, Thục phi mới thở phào, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra niềm vui sướng từ đáy lòng.
Cùng lúc đó, Đức phi cũng thấy yên lòng nhưng cũng không tài nào vui vẻ được.
“Hà Công công, lúc trước chẳng phải đã ban thưởng rồi sao. Những thứ này là gì?”
Hà Tấn Vinh ngẩng đầu, mặt không đổi sắc đảo mắt nhìn cả đám người, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Thiệu Tuần, sau đó liền cười cười, nói với Thục phi: “Bệ hạ thương nhớ nương nương, bất chợt nhớ ra trong số những lễ vật mừng thọ lúc nãy còn thiếu một đôi ngọc như ý hảo hạng nên bảo nô tài đem tới.”
Thục phi thực sự không ngờ còn có thể có chuyện này. Nàng ta vừa bất ngờ vừa vui sướng đến nỗi không biết phải nói gì, lại nghe Hà Tấn Vinh nói tiếp: “Bệ hạ lại nghe nói gia quyến của Anh Quốc công cũng vào cung, gần đây Thiệu đại nhân làm việc rất chăm chỉ, bệ hạ liền ra lệnh cho nô tài tiện đường mang theo vài thứ, đặc biệt thưởng cho Anh Quốc công phu nhân… và hai vị tiểu thư.”
Trịnh thị cũng bất ngờ và vui sướng như vậy, Thiệu Quỳnh có liên quan nhảy nhót không ngừng, chỉ có Thiệu Tuần im lặng không lên tiếng, cụp mắt xuống.
“Chủ yếu là mấy cuộn vải sa tanh do Giang Nam đem vào kinh tiến cống. Có màu xanh lá đậm, hồng phấn, hồng đậm… đều có. Đây chính là thượng phẩm ngàn vàng khó mua. Bệ hạ bảo nô tài xem… bảo nô tài…” Nói xong, hắn lại liếc nhìn Thiệu Tuần, lúc này mới nói tiếp: “Bảo nô tài mang tới hai bộ xiêm y, chọn loại mới nhất, thích hợp nhất…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro