Chương 3
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
Ban đêm gió lạnh thổi ào ào.
Phủ Anh Quốc công, Lang Can Tiểu Trúc*
* Chú thích: “Lang” có nghĩa trong sạch, thuần khiến, “lang can” miêu tả cái đẹp căng bóng, mịn màng như ngọc. (Theo từ điển Hán – Nôm Thi Viện)
Cửa phòng bị gió thổi khẽ bật ra lạch cạch. Vì đang lúc mùa hè nên nha hoàn cố ý chỉ khép hờ cửa sổ cho thoáng khí, không ngờ thời tiết lại thay đổi đột ngột, đến nửa đêm lại nổi gió to, còn thấy có sấm chớp nhá lên, có vẻ như trời sắp đổ mưa to.
Gió thổi qua khe cửa sổ làm tung lớp màn che, không khí lạnh trong nháy mắt ùa vào sau màn, ấy vậy là thân thể thiếu nữ đang cuộn tròn ngủ say trên giường lại đổ mồ hôi. Mí mắt nàng không ngừng run lên, hàm răng nghiến chặt, một lúc lâu sau mới khẽ hét lên một tiếng rồi bật dậy, hai mắt mở to, thoát khỏi cơn bóng đè.
Trên giường gác đêm ở gian bên, đại nha hoàn Ngọc Hồ bị tiếng gió to đánh thức, vội vàng khoác xiêm y bò dậy, bật lửa thắp nến, cầm theo giá cắm đi tới bên mép giường xem chủ nhân của mình có bị hoảng sợ hay không. Vừa mới đi được vài bước, nàng ta thính tai đã nghe thấy tiếng thở hổn hển như nghẹn lại truyền ra từ trong giường.
Ngọc Hồ lập tức hoảng sợ, vội vàng vén màn lên, thấy cô nương nhà mình đã ngồi dậy, tay ôm lấy ngực cố gắng thở sâu, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi, trong căn phòng tối tăm bị ánh nến chiếu sáng rất rõ.
“Cô nương! Người bị tiếng sấm dọa sợ sao?”
Ngọc Hồ nhanh chóng dùng tấm chăn mỏng quấn quanh người thiếu nữ, ôm lấy nàng an ủi: “Cô nương ngoan, đừng sợ.”
Người thiếu nữ tầm 15-16 tuổi đang ngồi trên giường chính là tiểu thư thân sinh của nguyên phối phu nhân, tên là Thiệu Tuần.
Lúc này nàng đang run rẩy co người trong lòng Ngọc Hồ, ngón tay tóm chặt lấy vạt áo nàng ta, một lúc lâu không thốt nên lời.
Ngọc Hồ thấy vậy, vừa vỗ nhẹ vào lưng vừa trấn an nàng: “Đã lớn như vậy rồi mà sao còn bị tiếng sấm dọa sợ thế?”
Cảm xúc của Thiệu Tuần dần dần lắng xuống, nàng gối đầu lên đùi Ngọc Hồ, lắc đầu rồi đáp: “Không phải ta sợ sấm chớp. Ta… Hình như ta gặp phải ác mộng…”
Ngọc Hồ hỏi: “Người mơ thấy cái gì?”
Thiệu Tuần nhíu mày cố gắng nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ được mấy hình ảnh lung tung rời rạc. Nàng ấn mạnh vào thái dương, nói: “Đã mấy hôm rồi ta cứ liên tục nằm mơ, nhưng sau đó lại không nhớ được mình đã mơ thấy cái gì, vừa rồi cũng chỉ nhớ hình như có người phụ nữ đang đánh ta…”
Hình ảnh người phụ nữ kia trong đầu Thiệu Tuần rất mơ hồ nhưng sự hung dữ của nàng ta lại khắc sâu trong trí óc nàng, khiến nàng cứ nhớ đến lại không khỏi kinh sợ.
Gió càng lúc càng lớn, ánh chớp nhá lên, một tiếng sấm cũng vang lên inh tai, Thiệu Tuần không nhịn được mà run rẩy.
Ngọc Hồ vuốt ve khuôn mặt nàng, dịu dàng dỗ dành: “Trên đời này có ai lại dám ra tay với người chứ? Mơ đều là giả thôi, đừng sợ.”
Nói xong, Ngọc Hồ nhẹ nhàng đỡ đầu Thiệu Tuần nằm lên gối, nói: “Người mau ngủ thêm chút đi, sáng sớm mai thế tử sẽ về kinh. Người ngủ thật ngon, sáng mai tinh thần tỉnh táo đi gặp ca ca chẳng phải tốt hơn sao?”
Thiệu Tuần cũng đã bình tĩnh lại, nghe Ngọc Hồ nói vậy lại nhẹ nhàng cười, đáp: “Huynh ấy về cũng phải thỉnh an đại nhân và phu nhân trước, không liên quan đến ta đâu.”
Ngọc Hồ lại nói: “Tuy là như vậy nhưng dù sao cũng là huynh trưởng ruột thịt, trong lòng ngài ấy chắc chắn vô cùng mong nhớ người, người tới sớm một chút gặp ngài ấy, chẳng phải sẽ khiến ngài ấy vui hơn sao.”
“Cái gì mà ruột thịt thân sơ chứ?” Thiệu Tuần khép hờ đôi mắt, nói: “Huynh đệ tỷ muội trong phủ này đều là ruột thịt, có ai không phải là con của phụ thân đâu?”
Phủ Anh Quốc công là phủ đệ tôn quý bậc nhất của Đại Chu, Quốc công gia tiền nhiệm đã theo Thái Tổ của Đại Chu nam chính bắc chiến mới giành được vạn dặm sơn hà cẩm tú, là một vị khai quốc công thần chân chính, cả một đời cẩn trọng từ lời nói đến hành động, không có lối sống xa hoa dâm dật, cùng với Thái Tổ gia giữ thái độ quân thần tương thân cả đời, cho đến giờ bức họa của ngài còn được treo tại Công Thần Các trong cung.
Còn Anh Quốc công đương nhiệm Thiệu Chấn Ngu là phụ thân của Thiệu Tuần, có năm người con, trong đó con trai trưởng và con gái trưởng là do người vợ nguyên phối sinh ra, con thứ là do thiếp sinh, sau khi vợ nguyên phối qua đời lại cưới vợ kế, sinh thêm một trai một gái.
Năm người con có ba người mẹ đẻ.
Ngọc Hồ há miệng hít vào một hơi nhưng lại không nói nên lời.
Lời nói vừa rồi của Thiệu Tuần nếu để người ngoài nghe được đều sẽ cho rằng người trong một nhà hòa thuận vui vầy, giữa huynh đệ tỷ muội khác mẹ sinh ra mà chẳng hề phân biệt thân sơ. Thế nhưng Ngọc Hồ là người hầu trong phủ, hàng năm luôn theo hầu bên cạnh tiểu thư, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, sao có thể không nhận ra câu nói của cô nương nhà mình có hàm ý khác chứ.
Nàng ta chỉ là một nha hoàn, dù so với những nha hoàn khác có thể diện hơn một chút nhưng có những điều vẫn không thể nói ra, chỉ có thể im lặng ngồi bên cô nương nhà mình, cùng nàng vượt qua một đêm giông tố này.
Qua một hồi lâu, Ngọc Hồ thấy Thiệu Tuần có vẻ đã ngủ thiếp đi, liền khẽ khàng đứng lên, muốn quay về giường nghỉ ngơi, không ngờ vừa mới dợm đứng lên đã bị Thiệu Tuần nắm lấy tay.
“Cô nương?”
Hai mắt Thiệu Tuần còn chưa mở, cũng hoàn toàn không còn sự kinh hoàng như khi bừng tỉnh từ cơn ác mộng lúc nãy nhưng giọng nói nàng vẫn yếu mềm như vậy, nàng nói: “Ngọc Hồ tỷ tỷ, tỷ lên giường ngủ với ta đi.”
Ngọc Hồ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng sợ cô nương nhà mình lại gặp ác mộng nên gật đầu đồng ý. Nàng ta mở cửa sổ ra, giữ ngọn nến thắp sáng rồi vén màn giường, nằm xuống bên cạnh Thiệu Tuần.
Một lúc sau, ngay khi Ngọc Hồ mơ màng sắp ngủ thì nghe tiếng Thiệu Tuần rầu rĩ nói: “Tỷ tỷ, mai tỷ gọi ta dậy sớm một chút.”
Ngọc Hồ ngẩn người, lặng lẽ thở dài sau đó khẽ đáp: “Cô nương yên tâm đi.”
Ban đêm gió lạnh thổi ào ào.
Phủ Anh Quốc công, Lang Can Tiểu Trúc*
* Chú thích: “Lang” có nghĩa trong sạch, thuần khiến, “lang can” miêu tả cái đẹp căng bóng, mịn màng như ngọc. (Theo từ điển Hán – Nôm Thi Viện)
Cửa phòng bị gió thổi khẽ bật ra lạch cạch. Vì đang lúc mùa hè nên nha hoàn cố ý chỉ khép hờ cửa sổ cho thoáng khí, không ngờ thời tiết lại thay đổi đột ngột, đến nửa đêm lại nổi gió to, còn thấy có sấm chớp nhá lên, có vẻ như trời sắp đổ mưa to.
Gió thổi qua khe cửa sổ làm tung lớp màn che, không khí lạnh trong nháy mắt ùa vào sau màn, ấy vậy là thân thể thiếu nữ đang cuộn tròn ngủ say trên giường lại đổ mồ hôi. Mí mắt nàng không ngừng run lên, hàm răng nghiến chặt, một lúc lâu sau mới khẽ hét lên một tiếng rồi bật dậy, hai mắt mở to, thoát khỏi cơn bóng đè.
Trên giường gác đêm ở gian bên, đại nha hoàn Ngọc Hồ bị tiếng gió to đánh thức, vội vàng khoác xiêm y bò dậy, bật lửa thắp nến, cầm theo giá cắm đi tới bên mép giường xem chủ nhân của mình có bị hoảng sợ hay không. Vừa mới đi được vài bước, nàng ta thính tai đã nghe thấy tiếng thở hổn hển như nghẹn lại truyền ra từ trong giường.
Ngọc Hồ lập tức hoảng sợ, vội vàng vén màn lên, thấy cô nương nhà mình đã ngồi dậy, tay ôm lấy ngực cố gắng thở sâu, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi, trong căn phòng tối tăm bị ánh nến chiếu sáng rất rõ.
“Cô nương! Người bị tiếng sấm dọa sợ sao?”
Ngọc Hồ nhanh chóng dùng tấm chăn mỏng quấn quanh người thiếu nữ, ôm lấy nàng an ủi: “Cô nương ngoan, đừng sợ.”
Người thiếu nữ tầm 15-16 tuổi đang ngồi trên giường chính là tiểu thư thân sinh của nguyên phối phu nhân, tên là Thiệu Tuần.
Lúc này nàng đang run rẩy co người trong lòng Ngọc Hồ, ngón tay tóm chặt lấy vạt áo nàng ta, một lúc lâu không thốt nên lời.
Ngọc Hồ thấy vậy, vừa vỗ nhẹ vào lưng vừa trấn an nàng: “Đã lớn như vậy rồi mà sao còn bị tiếng sấm dọa sợ thế?”
Cảm xúc của Thiệu Tuần dần dần lắng xuống, nàng gối đầu lên đùi Ngọc Hồ, lắc đầu rồi đáp: “Không phải ta sợ sấm chớp. Ta… Hình như ta gặp phải ác mộng…”
Ngọc Hồ hỏi: “Người mơ thấy cái gì?”
Thiệu Tuần nhíu mày cố gắng nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ được mấy hình ảnh lung tung rời rạc. Nàng ấn mạnh vào thái dương, nói: “Đã mấy hôm rồi ta cứ liên tục nằm mơ, nhưng sau đó lại không nhớ được mình đã mơ thấy cái gì, vừa rồi cũng chỉ nhớ hình như có người phụ nữ đang đánh ta…”
Hình ảnh người phụ nữ kia trong đầu Thiệu Tuần rất mơ hồ nhưng sự hung dữ của nàng ta lại khắc sâu trong trí óc nàng, khiến nàng cứ nhớ đến lại không khỏi kinh sợ.
Gió càng lúc càng lớn, ánh chớp nhá lên, một tiếng sấm cũng vang lên inh tai, Thiệu Tuần không nhịn được mà run rẩy.
Ngọc Hồ vuốt ve khuôn mặt nàng, dịu dàng dỗ dành: “Trên đời này có ai lại dám ra tay với người chứ? Mơ đều là giả thôi, đừng sợ.”
Nói xong, Ngọc Hồ nhẹ nhàng đỡ đầu Thiệu Tuần nằm lên gối, nói: “Người mau ngủ thêm chút đi, sáng sớm mai thế tử sẽ về kinh. Người ngủ thật ngon, sáng mai tinh thần tỉnh táo đi gặp ca ca chẳng phải tốt hơn sao?”
Thiệu Tuần cũng đã bình tĩnh lại, nghe Ngọc Hồ nói vậy lại nhẹ nhàng cười, đáp: “Huynh ấy về cũng phải thỉnh an đại nhân và phu nhân trước, không liên quan đến ta đâu.”
Ngọc Hồ lại nói: “Tuy là như vậy nhưng dù sao cũng là huynh trưởng ruột thịt, trong lòng ngài ấy chắc chắn vô cùng mong nhớ người, người tới sớm một chút gặp ngài ấy, chẳng phải sẽ khiến ngài ấy vui hơn sao.”
“Cái gì mà ruột thịt thân sơ chứ?” Thiệu Tuần khép hờ đôi mắt, nói: “Huynh đệ tỷ muội trong phủ này đều là ruột thịt, có ai không phải là con của phụ thân đâu?”
Phủ Anh Quốc công là phủ đệ tôn quý bậc nhất của Đại Chu, Quốc công gia tiền nhiệm đã theo Thái Tổ của Đại Chu nam chính bắc chiến mới giành được vạn dặm sơn hà cẩm tú, là một vị khai quốc công thần chân chính, cả một đời cẩn trọng từ lời nói đến hành động, không có lối sống xa hoa dâm dật, cùng với Thái Tổ gia giữ thái độ quân thần tương thân cả đời, cho đến giờ bức họa của ngài còn được treo tại Công Thần Các trong cung.
Còn Anh Quốc công đương nhiệm Thiệu Chấn Ngu là phụ thân của Thiệu Tuần, có năm người con, trong đó con trai trưởng và con gái trưởng là do người vợ nguyên phối sinh ra, con thứ là do thiếp sinh, sau khi vợ nguyên phối qua đời lại cưới vợ kế, sinh thêm một trai một gái.
Năm người con có ba người mẹ đẻ.
Ngọc Hồ há miệng hít vào một hơi nhưng lại không nói nên lời.
Lời nói vừa rồi của Thiệu Tuần nếu để người ngoài nghe được đều sẽ cho rằng người trong một nhà hòa thuận vui vầy, giữa huynh đệ tỷ muội khác mẹ sinh ra mà chẳng hề phân biệt thân sơ. Thế nhưng Ngọc Hồ là người hầu trong phủ, hàng năm luôn theo hầu bên cạnh tiểu thư, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, sao có thể không nhận ra câu nói của cô nương nhà mình có hàm ý khác chứ.
Nàng ta chỉ là một nha hoàn, dù so với những nha hoàn khác có thể diện hơn một chút nhưng có những điều vẫn không thể nói ra, chỉ có thể im lặng ngồi bên cô nương nhà mình, cùng nàng vượt qua một đêm giông tố này.
Qua một hồi lâu, Ngọc Hồ thấy Thiệu Tuần có vẻ đã ngủ thiếp đi, liền khẽ khàng đứng lên, muốn quay về giường nghỉ ngơi, không ngờ vừa mới dợm đứng lên đã bị Thiệu Tuần nắm lấy tay.
“Cô nương?”
Hai mắt Thiệu Tuần còn chưa mở, cũng hoàn toàn không còn sự kinh hoàng như khi bừng tỉnh từ cơn ác mộng lúc nãy nhưng giọng nói nàng vẫn yếu mềm như vậy, nàng nói: “Ngọc Hồ tỷ tỷ, tỷ lên giường ngủ với ta đi.”
Ngọc Hồ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng sợ cô nương nhà mình lại gặp ác mộng nên gật đầu đồng ý. Nàng ta mở cửa sổ ra, giữ ngọn nến thắp sáng rồi vén màn giường, nằm xuống bên cạnh Thiệu Tuần.
Một lúc sau, ngay khi Ngọc Hồ mơ màng sắp ngủ thì nghe tiếng Thiệu Tuần rầu rĩ nói: “Tỷ tỷ, mai tỷ gọi ta dậy sớm một chút.”
Ngọc Hồ ngẩn người, lặng lẽ thở dài sau đó khẽ đáp: “Cô nương yên tâm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro