Chương 32
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
Nhị Công chúa thấy mình không xử trí được cung nhân của mình, còn phải nhờ Thiệu Tuần giúp đỡ ứng phó thì không khỏi có chút hổ thẹn, nói: “Thiệu cô nương, đa tạ.”
Trong lòng Thiệu Tuần lo lắng cho nàng ta nhưng trong quan hệ giữa người với người, điều tối kỵ nhất là nói quá nhiều với người không thân quen*, có những điều nàng ngại nói thành lời nên chỉ hỏi: “Điện hạ có việc gấp gì muốn nói không?”
* Chú thích: Cụm từ trong bản gốc là “”. Đây là một thành ngữ có nguồn gốc từ “Chiến Quốc sách” của Lưu Hướng, ý nghĩa là “Nói chuyện với một người không thân quen cũng chính là nói những lời từ trái tim với một người không thân quen.” (Nguồn: Baike)
Nhị Công chúa lắc đầu, nói: “Ta chỉ tới xem ngươi có xảy ra chuyện gì hay không thôi… Chuyện lúc trước, ta còn chưa kịp nói lời cảm tạ với ngươi. Ta lặng lẽ đi theo phía sau đám người Thục phi nương nương, định chờ sau khi ngươi nghỉ ngơi khỏe lại sẽ tới tìm ngươi, kết quả lại không ngờ bên trong xảy ra chuyện. Ta còn tưởng ngươi cũng ở trong đó, sợ ngươi gặp chuyện gì nên mới…”
Thiệu Tuần kinh ngạc, hỏi: “Điện hạ chờ lâu như vậy sao?”
Từ lúc tan tiệc ở Y Xuân Các tới tận bây giờ, chắc đã phải hơn một canh giờ rồi?
Nhị Công chúa thẹn thùng cười, đáp: “Cũng không lâu lắm… Đúng rồi, ngươi có bị hoảng sợ không?”
Thiệu Tuần không biết nên nói gì cho phải, dù sao trong suy nghĩ của nàng, giữa nàng và Nhị Công chúa không có nhiều tiếp xúc, thật sự không ngờ nàng ấy lại chỉ vì muốn hỏi một câu này mà chờ đợi dưới nắng nóng lâu như vậy.
“… Ta không có việc gì hết. Công chúa, đa tạ người lo lắng cho ta, ta không ngờ…”
Nhị Công chúa cười, lúc này mới lộ ra dáng vẻ của một thiếu nữ tươi cười xinh đẹp: “Đừng nói vậy, lần trước ngươi giúp ta, ta còn chưa làm gì để báo đáp…”
Thiệu Tuần nghe xong những lời này nhất thời cảm thấy hơi hồ đồ. Dù sao trong đầu nàng vừa mới nạp thêm một lượng gấp đôi ký ức, có những chuyện trước đây nàng không nhớ rõ lắm, phải mất một lúc nàng mới hiểu ra Nhị Công chúa đang nói về chuyện gì.
“Lục đệ tuổi còn nhỏ lại nghịch ngợm, vẫn hay trêu chọc ta. Lần trước nếu không có ngươi giúp đỡ thì không biết ta còn phải chịu tội như thế nào nữa.”
Nàng ấy đang nhắc tới một chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Khi đó Lục Hoàng tử do Nghi Tần sinh đang chơi đùa trong vườn, thấy Nhị Công chúa đi tới, cậu ta liền ức hiếp nàng thật thà, yếu đuối. Cậu ta rất vui vẻ, nhặt những viên đá hòn sỏi nhỏ trên đường, không ngừng ném vào người nàng. Lục Hoàng tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất linh hoạt trong khi Công chúa lại mặc cung trang, không tiện né tránh. Thái giám và cung nữ xung quanh đều là người trong cung của Nghi Tần, chỉ dám nhẹ nhàng khuyên bảo Lục Hoàng tử, không dám làm trái lệnh. Những kẻ hầu hạ Nhị Công chúa tự xưng là một tấc cũng không dám rời lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thiệu Tuần tình cờ bắt gặp cảnh tượng này. Bình thường nàng là người dễ tính, nếu có thể không gây chuyện sẽ không gây chuyện, thế nhưng đó chỉ là vì nàng ngại phiền toán nên không muốn chủ động gây sự chứ không có nghĩa là nàng sợ phiền phức. Nàng lập tức đưa tay ngăn cản Lục Hoàng tử, cậu ta mới chỉ là đứa bé 6 tuổi, lại có tật xấu thích bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần nói mấy câu đã đuổi được cậu ta đi.
Việc này đối với Thiệu Tuần cũng không phải chuyện gì to tát, ngay sau khi qua đi nàng đã quên mất. Quả nhiên Nghi Tần là người thông minh, cũng chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra, không dám vì chút chuyện vặt vãnh này mà gây bất hòa với phủ Quốc công.
Ngược lại, Nhị Công chúa này lại vì một chút ơn huệ nhỏ mà ngay cả trong giấc mộng về đêm cũng nhớ mãi không quên. Nàng vốn dĩ rất ít khi ra ngoài, lâu rồi mới tới Duyên Gia Cung thỉnh an chính là vì muốn nói câu tạ ơn với Thiệu Tuần.
Thiệu Tuần cảm động nhưng thực ra cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Triệu Nhược Đồng là do Cung phi sinh, nếu nói nàng ấy không dám đắc tội với Đại Công chúa hay Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử thì còn có thể tìm ra lý do gượng ép, nhưng còn Lục Hoàng tử là đệ đệ của nàng, mới chỉ có 6 tuổi, mẹ đẻ của cậu cấp bậc còn thấp hơn Cung phi hai cấp, thế mà nàng ấy lại có thể nhẫn nhục chịu đựng để bị ức hiếp. Người ngoài nhìn vào sẽ không khỏi cho rằng nàng nhút nhát quá mức.
Nhị Công chúa thấy mình không xử trí được cung nhân của mình, còn phải nhờ Thiệu Tuần giúp đỡ ứng phó thì không khỏi có chút hổ thẹn, nói: “Thiệu cô nương, đa tạ.”
Trong lòng Thiệu Tuần lo lắng cho nàng ta nhưng trong quan hệ giữa người với người, điều tối kỵ nhất là nói quá nhiều với người không thân quen*, có những điều nàng ngại nói thành lời nên chỉ hỏi: “Điện hạ có việc gấp gì muốn nói không?”
* Chú thích: Cụm từ trong bản gốc là “”. Đây là một thành ngữ có nguồn gốc từ “Chiến Quốc sách” của Lưu Hướng, ý nghĩa là “Nói chuyện với một người không thân quen cũng chính là nói những lời từ trái tim với một người không thân quen.” (Nguồn: Baike)
Nhị Công chúa lắc đầu, nói: “Ta chỉ tới xem ngươi có xảy ra chuyện gì hay không thôi… Chuyện lúc trước, ta còn chưa kịp nói lời cảm tạ với ngươi. Ta lặng lẽ đi theo phía sau đám người Thục phi nương nương, định chờ sau khi ngươi nghỉ ngơi khỏe lại sẽ tới tìm ngươi, kết quả lại không ngờ bên trong xảy ra chuyện. Ta còn tưởng ngươi cũng ở trong đó, sợ ngươi gặp chuyện gì nên mới…”
Thiệu Tuần kinh ngạc, hỏi: “Điện hạ chờ lâu như vậy sao?”
Từ lúc tan tiệc ở Y Xuân Các tới tận bây giờ, chắc đã phải hơn một canh giờ rồi?
Nhị Công chúa thẹn thùng cười, đáp: “Cũng không lâu lắm… Đúng rồi, ngươi có bị hoảng sợ không?”
Thiệu Tuần không biết nên nói gì cho phải, dù sao trong suy nghĩ của nàng, giữa nàng và Nhị Công chúa không có nhiều tiếp xúc, thật sự không ngờ nàng ấy lại chỉ vì muốn hỏi một câu này mà chờ đợi dưới nắng nóng lâu như vậy.
“… Ta không có việc gì hết. Công chúa, đa tạ người lo lắng cho ta, ta không ngờ…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị Công chúa cười, lúc này mới lộ ra dáng vẻ của một thiếu nữ tươi cười xinh đẹp: “Đừng nói vậy, lần trước ngươi giúp ta, ta còn chưa làm gì để báo đáp…”
Thiệu Tuần nghe xong những lời này nhất thời cảm thấy hơi hồ đồ. Dù sao trong đầu nàng vừa mới nạp thêm một lượng gấp đôi ký ức, có những chuyện trước đây nàng không nhớ rõ lắm, phải mất một lúc nàng mới hiểu ra Nhị Công chúa đang nói về chuyện gì.
“Lục đệ tuổi còn nhỏ lại nghịch ngợm, vẫn hay trêu chọc ta. Lần trước nếu không có ngươi giúp đỡ thì không biết ta còn phải chịu tội như thế nào nữa.”
Nàng ấy đang nhắc tới một chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Khi đó Lục Hoàng tử do Nghi Tần sinh đang chơi đùa trong vườn, thấy Nhị Công chúa đi tới, cậu ta liền ức hiếp nàng thật thà, yếu đuối. Cậu ta rất vui vẻ, nhặt những viên đá hòn sỏi nhỏ trên đường, không ngừng ném vào người nàng. Lục Hoàng tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất linh hoạt trong khi Công chúa lại mặc cung trang, không tiện né tránh. Thái giám và cung nữ xung quanh đều là người trong cung của Nghi Tần, chỉ dám nhẹ nhàng khuyên bảo Lục Hoàng tử, không dám làm trái lệnh. Những kẻ hầu hạ Nhị Công chúa tự xưng là một tấc cũng không dám rời lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thiệu Tuần tình cờ bắt gặp cảnh tượng này. Bình thường nàng là người dễ tính, nếu có thể không gây chuyện sẽ không gây chuyện, thế nhưng đó chỉ là vì nàng ngại phiền toán nên không muốn chủ động gây sự chứ không có nghĩa là nàng sợ phiền phức. Nàng lập tức đưa tay ngăn cản Lục Hoàng tử, cậu ta mới chỉ là đứa bé 6 tuổi, lại có tật xấu thích bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần nói mấy câu đã đuổi được cậu ta đi.
Việc này đối với Thiệu Tuần cũng không phải chuyện gì to tát, ngay sau khi qua đi nàng đã quên mất. Quả nhiên Nghi Tần là người thông minh, cũng chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra, không dám vì chút chuyện vặt vãnh này mà gây bất hòa với phủ Quốc công.
Ngược lại, Nhị Công chúa này lại vì một chút ơn huệ nhỏ mà ngay cả trong giấc mộng về đêm cũng nhớ mãi không quên. Nàng vốn dĩ rất ít khi ra ngoài, lâu rồi mới tới Duyên Gia Cung thỉnh an chính là vì muốn nói câu tạ ơn với Thiệu Tuần.
Thiệu Tuần cảm động nhưng thực ra cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Triệu Nhược Đồng là do Cung phi sinh, nếu nói nàng ấy không dám đắc tội với Đại Công chúa hay Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử thì còn có thể tìm ra lý do gượng ép, nhưng còn Lục Hoàng tử là đệ đệ của nàng, mới chỉ có 6 tuổi, mẹ đẻ của cậu cấp bậc còn thấp hơn Cung phi hai cấp, thế mà nàng ấy lại có thể nhẫn nhục chịu đựng để bị ức hiếp. Người ngoài nhìn vào sẽ không khỏi cho rằng nàng nhút nhát quá mức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro