Chương 34
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
Giấc mơ kia của nàng cũng không hoàn chỉnh, bị đứt quãng, có những lúc nàng thấy đồng cảm như thể chính mình đang phải trải qua hoàn cảnh tương tự, cũng có lúc nàng đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, như một khán giả đang xem một vở kịch. Còn về chuyện xảy đến trong tương lai với Nhị Công chúa, nàng lại không có mấy ấn tượng. Nàng chỉ nhớ nàng ấy sẽ gả cho một gia tộc cao quý, không thường ra ngoài giao tiếp, còn lại thì không có thông tin gì khác.
Từ tận đáy lòng, Thiệu Tuần đương nhiên hy vọng nàng ấy sẽ sống tốt, có một cuộc hôn nhân hòa thuận, viên mãn, con đàn cháu đống. Thế nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rất rõ rằng với tính cách này của Nhị Công chúa, nếu gặp được một gia đình lương thiện thì có lẽ nàng ấy thực sự có thể sống không tệ, nhưng nếu gặp phải một gia đình không biết tốt xấu, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thì e rằng sẽ khinh thường nàng ấy nhu nhược, không coi thân phận công chúa của nàng ấy ra gì.
Mà trên đời này, những người biết cân nhắc phải trái thực ra cũng không có nhiều như chúng ta mong đợi.
Khi về đến nhà, Thiệu Tuần mới tạm thời dời sự chú tâm của mình ra khỏi chuyện của Nhị Công chúa.
Những người đàn ông trong nhà đều đang ở trong sảnh chính.
Trịnh thị sắc mặt không tệ, còn có vẻ khá vui mừng, không nói về chuyện của Đại Hoàng tử trước mặt mọi người, vừa mới vào cửa đã bảo hạ nhân đem ba cuộn vải mà Hoàng đế ban thưởng bày ra.
Ban đầu Thiệu Chấn Ngu còn không để ý lắm, hỏi có phải là Thục phi ban cho không, đến khi Trịnh thị mặt mày tươi như mùa xuân, nói đây là đồ Hoàng đế ban thưởng riêng thì sắc mặt Anh Quốc công mới thay đổi. Bàn tay đang thờ ơ sờ sờ cuộn vải cũng lập tức trở nên thận trọng hơn, chỉ sợ làm hỏng miếng vải.
Trịnh thị nói: “Lão gia đừng nghĩ rằng chỉ có ba cuộn vải, thứ này nếu so với những món lễ vật ban thưởng khác thì đáng hãnh diện hơn nhiều. Đấng mày râu mấy người không biết đó thôi, đây là vải dệt ở Giang Nam, là hàng thượng phẩm được tiến cống vào cung, nhẹ như mây, mỏng như sướng, chưa từng có ai dám lưu giữ loại vải này. Một năm nhiều nhất cũng chỉ có mười cuộn, có những năm còn ít hơn, phần lớn bệ hạ đều đưa tới Từ Thọ Cung, Thái hậu nương nương cũng không ban thưởng cho người khác, chỉ có Khác Kính Công chúa được người ban cho một ít. Chúng ta cũng chỉ là đi dự một bữa yến tiệc mừng thọ thôi, ở đó còn có rất nhiều vị cáo mệnh phu nhân, thế mà lại chỉ thưởng cho nhà chúng ta… Đây chẳng phải là chuyện vô cùng hãnh diện hay sao?”
Thiệu Quỳnh cũng nói: “Cha, người không biết đó thôi, lúc ấy bọn họ đều nói lời chúc mừng chúng ta nhưng kỳ thực đã ghen tị đến đỏ mắt rồi.”
Thiệu Chấn Ngu cũng đang rất vui, ông ta xoa xoa chòm râu cười một hồi lâu, lúc này mới nói: “Nếu đã nói là ban cho nữ quyến thì ba mẹ con các nàng chia nhau đi. Bệ hạ cũng không có ý ban cho chúng ta.”
Trịnh thị gật đầu, vừa cười vừa nhìn về phía huynh đệ Thiệu Quỹ, nói: “Lần này đúng là không có phần của các con.”
Thiệu Anh nói: “Cái gì mà tơ lụa sa tanh, cũng chỉ có nữ nhân mấy người mới thích thôi, có cho con cũng không cần.”
Một câu nói chọc mọi người cười phá lên.
Trịnh thị giữ lại cuộn vài màu xanh lá đậm, nói: “Màu sắc này không hợp với các tiểu cô nương như các con, ta giữ lại cho mình dùng. Còn lại hai cuộn vải màu đỏ này đều rất khá, sắc màu tươi sáng, các con ở tuổi này mặc vừa hợp. A Tuần, con chọn trước đi, để lại cho muội muội con một cuộn là được.”
“Đúng vậy, tỷ tỷ.” Thiệu Quỳnh nhìn hai cuộn vải với ánh mắt háo hức, nói: “Tỷ chọn trước đi, còn lại cuộn nào thì để cho muội.”
Thiệu Tuần không cần nhìn cũng biết những người đang ngồi xung quanh có vẻ mặt như thế nào. Nàng cười, khẽ kéo tay Thiệu Quỳnh rồi nói: “Muội muội chọn cùng ta đi, chúng ta cùng bàn xem… Muội thích cuộn nào hơn? Màu đỏ nhạt hay là màu hồng phấn?”
Nét mặt Thiệu Quỳnh rõ ràng đã thả lỏng hơn.
Thiệu Quỳnh vô cùng hào hứng cùng đi với Thiệu Tuần, so sánh hai cuộn vải.
Thực ra hai màu sắc này đều rất đẹp, hồng phấn có cảm giác tươi mát hơn một chút còn đỏ nhạt lại có vẻ đoan trang hơn một chút. Thiệu Quỳnh đắn đo hồi lâu cũng chưa quyết định được mình thích cái nào.
Thiệu Tuần khẽ nhoẻn miệng cười, ngón tay lướt qua mảnh tơ lụa gần như không cảm nhận được hoa văn, trong lúc lơ đãng, ánh mắt hơi hướng về cuộn vải màu hồng phấn.
Ánh mắt đang đảo qua đảo lại của Thiệu Quỳnh khựng lại, theo phản xạ liền nói: “Muội cảm thấy cuộn vải hồng phấn này khá đẹp…”
Thiệu Tuần khẽ giật mình nhưng không nói gì, Thiệu Quỳnh liền hỏi: “Tỷ tỷ thích cuộn nào? Nếu tỷ cũng thích cuộn màu hồng phấn thì muội…”
“A Tuần chọn cuộn màu đỏ nhạt đi.” Thiệu Quỹ lên tiếng: “A Quỳnh tuổi còn nhỏ, màu hồng phấn sẽ hợp với muội ấy hơn… A Tuần, muội là đại cô nương…”
Vừa nói, hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Thiệu Tuần.
Vẫn luôn là như vậy, khiến Thiệu Tuần thấy buồn cười. Nàng khẽ cười, tay che miệng, đáp: “Vậy cũng được.”
Giấc mơ kia của nàng cũng không hoàn chỉnh, bị đứt quãng, có những lúc nàng thấy đồng cảm như thể chính mình đang phải trải qua hoàn cảnh tương tự, cũng có lúc nàng đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, như một khán giả đang xem một vở kịch. Còn về chuyện xảy đến trong tương lai với Nhị Công chúa, nàng lại không có mấy ấn tượng. Nàng chỉ nhớ nàng ấy sẽ gả cho một gia tộc cao quý, không thường ra ngoài giao tiếp, còn lại thì không có thông tin gì khác.
Từ tận đáy lòng, Thiệu Tuần đương nhiên hy vọng nàng ấy sẽ sống tốt, có một cuộc hôn nhân hòa thuận, viên mãn, con đàn cháu đống. Thế nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rất rõ rằng với tính cách này của Nhị Công chúa, nếu gặp được một gia đình lương thiện thì có lẽ nàng ấy thực sự có thể sống không tệ, nhưng nếu gặp phải một gia đình không biết tốt xấu, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thì e rằng sẽ khinh thường nàng ấy nhu nhược, không coi thân phận công chúa của nàng ấy ra gì.
Mà trên đời này, những người biết cân nhắc phải trái thực ra cũng không có nhiều như chúng ta mong đợi.
Khi về đến nhà, Thiệu Tuần mới tạm thời dời sự chú tâm của mình ra khỏi chuyện của Nhị Công chúa.
Những người đàn ông trong nhà đều đang ở trong sảnh chính.
Trịnh thị sắc mặt không tệ, còn có vẻ khá vui mừng, không nói về chuyện của Đại Hoàng tử trước mặt mọi người, vừa mới vào cửa đã bảo hạ nhân đem ba cuộn vải mà Hoàng đế ban thưởng bày ra.
Ban đầu Thiệu Chấn Ngu còn không để ý lắm, hỏi có phải là Thục phi ban cho không, đến khi Trịnh thị mặt mày tươi như mùa xuân, nói đây là đồ Hoàng đế ban thưởng riêng thì sắc mặt Anh Quốc công mới thay đổi. Bàn tay đang thờ ơ sờ sờ cuộn vải cũng lập tức trở nên thận trọng hơn, chỉ sợ làm hỏng miếng vải.
Trịnh thị nói: “Lão gia đừng nghĩ rằng chỉ có ba cuộn vải, thứ này nếu so với những món lễ vật ban thưởng khác thì đáng hãnh diện hơn nhiều. Đấng mày râu mấy người không biết đó thôi, đây là vải dệt ở Giang Nam, là hàng thượng phẩm được tiến cống vào cung, nhẹ như mây, mỏng như sướng, chưa từng có ai dám lưu giữ loại vải này. Một năm nhiều nhất cũng chỉ có mười cuộn, có những năm còn ít hơn, phần lớn bệ hạ đều đưa tới Từ Thọ Cung, Thái hậu nương nương cũng không ban thưởng cho người khác, chỉ có Khác Kính Công chúa được người ban cho một ít. Chúng ta cũng chỉ là đi dự một bữa yến tiệc mừng thọ thôi, ở đó còn có rất nhiều vị cáo mệnh phu nhân, thế mà lại chỉ thưởng cho nhà chúng ta… Đây chẳng phải là chuyện vô cùng hãnh diện hay sao?”
Thiệu Quỳnh cũng nói: “Cha, người không biết đó thôi, lúc ấy bọn họ đều nói lời chúc mừng chúng ta nhưng kỳ thực đã ghen tị đến đỏ mắt rồi.”
Thiệu Chấn Ngu cũng đang rất vui, ông ta xoa xoa chòm râu cười một hồi lâu, lúc này mới nói: “Nếu đã nói là ban cho nữ quyến thì ba mẹ con các nàng chia nhau đi. Bệ hạ cũng không có ý ban cho chúng ta.”
Trịnh thị gật đầu, vừa cười vừa nhìn về phía huynh đệ Thiệu Quỹ, nói: “Lần này đúng là không có phần của các con.”
Thiệu Anh nói: “Cái gì mà tơ lụa sa tanh, cũng chỉ có nữ nhân mấy người mới thích thôi, có cho con cũng không cần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một câu nói chọc mọi người cười phá lên.
Trịnh thị giữ lại cuộn vài màu xanh lá đậm, nói: “Màu sắc này không hợp với các tiểu cô nương như các con, ta giữ lại cho mình dùng. Còn lại hai cuộn vải màu đỏ này đều rất khá, sắc màu tươi sáng, các con ở tuổi này mặc vừa hợp. A Tuần, con chọn trước đi, để lại cho muội muội con một cuộn là được.”
“Đúng vậy, tỷ tỷ.” Thiệu Quỳnh nhìn hai cuộn vải với ánh mắt háo hức, nói: “Tỷ chọn trước đi, còn lại cuộn nào thì để cho muội.”
Thiệu Tuần không cần nhìn cũng biết những người đang ngồi xung quanh có vẻ mặt như thế nào. Nàng cười, khẽ kéo tay Thiệu Quỳnh rồi nói: “Muội muội chọn cùng ta đi, chúng ta cùng bàn xem… Muội thích cuộn nào hơn? Màu đỏ nhạt hay là màu hồng phấn?”
Nét mặt Thiệu Quỳnh rõ ràng đã thả lỏng hơn.
Thiệu Quỳnh vô cùng hào hứng cùng đi với Thiệu Tuần, so sánh hai cuộn vải.
Thực ra hai màu sắc này đều rất đẹp, hồng phấn có cảm giác tươi mát hơn một chút còn đỏ nhạt lại có vẻ đoan trang hơn một chút. Thiệu Quỳnh đắn đo hồi lâu cũng chưa quyết định được mình thích cái nào.
Thiệu Tuần khẽ nhoẻn miệng cười, ngón tay lướt qua mảnh tơ lụa gần như không cảm nhận được hoa văn, trong lúc lơ đãng, ánh mắt hơi hướng về cuộn vải màu hồng phấn.
Ánh mắt đang đảo qua đảo lại của Thiệu Quỳnh khựng lại, theo phản xạ liền nói: “Muội cảm thấy cuộn vải hồng phấn này khá đẹp…”
Thiệu Tuần khẽ giật mình nhưng không nói gì, Thiệu Quỳnh liền hỏi: “Tỷ tỷ thích cuộn nào? Nếu tỷ cũng thích cuộn màu hồng phấn thì muội…”
“A Tuần chọn cuộn màu đỏ nhạt đi.” Thiệu Quỹ lên tiếng: “A Quỳnh tuổi còn nhỏ, màu hồng phấn sẽ hợp với muội ấy hơn… A Tuần, muội là đại cô nương…”
Vừa nói, hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Thiệu Tuần.
Vẫn luôn là như vậy, khiến Thiệu Tuần thấy buồn cười. Nàng khẽ cười, tay che miệng, đáp: “Vậy cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro