Chương 37
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
… Nói không chừng cũng không phải là ngất mà thật sự đã chết rồi.
Thiệu Tuần lúc này có hơi mê mang. Nàng đương nhiên muốn cảm tạ trời đất đã giúp nàng kịp thời… được rồi, cũng không hẳn là hoàn toàn kịp thời, nhớ lại những chuyện này, thực sự tránh được một tai họa. Nhưng sau đó thì sao? Nàng nên làm gì đây?
Trả thù Tề thị sao?
Thế nhưng lúc này Tề thị lại chẳng làm gì nàng. Dựa theo tình hình lúc này cứ thế phát triển, Thiệu Tuần tuyệt đối sẽ không trở thành thiếp của Đại Hoàng tử một lần nữa. Nếu Đại Hoàng tử biết kiểm điểm hành vi của mình một chút, đừng có chủ động trêu chọc, thì Tề thị mặc dù đối với tình địch hoàn toàn không hiền lành nhưng cũng sẽ không gây khó xử với Thiệu Tuần, nói không chừng còn muốn dùng lợi lẽ ngon ngọt để lấy lòng, muốn giữ mối quan hệ giao hảo với phủ Anh Quốc công.
Trả thù một người như vậy thì có ý nghĩa gì?
Trả thù Thục phi sao?
Chưa nói đến việc liệu nàng có thể nhúng tay vào chuyện trong cung hay không, kể cả khi Thiệu Tuần nàng có năng lực đó đi chăng nữa thì cách duy nhất để trả thù Thục phi chính là phải ra tay với Tam Hoàng tử, khiến cho hắn vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành thái tử.
Nhưng mà trên thực tế, vị biểu ca này đối với Thiệu Tuần không tệ. Tính cách hắn hiền hòa, không khó chiều, thấy Thiệu Tuần nói chưa được hai câu đã đỏ mặt.
Kiếp trước khi Thiệu Tuần xảy ra biến cố như vậy, hắn cũng không giống những người khác chỉ biết khinh thường nàng, ngược lại còn thương xót cho nàng. Hắn từng lén tới gặp riêng để an ủi nàng, sau đó đau khổ cầu xin Thục phi, cầu xin nàng ta đừng để Thiệu Tuần phải gả cho Đại Hoàng tử, trong tình thế như vậy còn nói muốn cưới nàng làm vợ, trong lời nói không có dù chỉ một chút sự ghét bỏ. Việc này đương nhiên không thành nhưng một tấm lòng như vậy thật đúng là hiếm có.
Thục phi đúng là rất đáng ghét nhưng “muốn đánh chuột phải đập bình ngọc”, điều này khiến Thiệu Tuần… làm sao ra tay nổi?
Còn nữa, gia tộc Thiệu thị có quan hệ thân thích với Thục phi, sau này đương nhiên sẽ trở thành một nhân tố mấu chốt trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử. Mối quan hệ giữa các vị hoàng tử và Thiệu gia vô cùng ảo diệu, mỗi sự kiện đều sẽ tạo ra một mối liên hệ rắc rối và phức tạp. Muốn “dao sắc chặt dây rối”, một mình đối đầu với Thục phi mà không tạo ra ảnh hưởng tới những người khác thì quả thực là một suy nghĩ kỳ lạ.
Thiệu Tuần càng nghĩ càng đau đầu, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa. Dù sao những ký ức này đã giúp nàng tránh được một lần trắc trở lớn nhất, bất kể thế nào thì nàng cũng đã được lợi, lo lắng quá nhiều những việc khác cũng chỉ là tự tìm phiền não mà thôi.
Sau khi nghĩ thông, chỉ một chốc lát sau nàng đã ngủ thiếp đi.
Bọn nha hoàn tiến vào thấy vậy, cho rằng nàng đã quá mệt nên cũng không dám làm kinh động, chỉ giúp nàng đắp chăn rồi đi ra ngoài.
Sự bối rối của Thiệu Tuần sau cơn ác mộng dài cuối cùng cũng kết thúc. Nàng bị kinh hồn bạt vía cả một ngày, lại dưới tác dụng của thuốc mà làm ra… một số việc, lúc này thể lực nàng đã tiêu hao hết.
Thiệu Tuần ngủ say suốt một đêm, tới sáng sớm hôm sau vẫn chưa tỉnh. Ngọc Hồ vừa định thay nàng tới viện chính để xin phép thì phía bên kia đã phái người tới truyền tin.
Hóa ra hôm qua Thiệu Quỳnh cũng bị kinh hãi một chút, tới nửa đêm liền phát sốt, khiến cho Thiệu Chấn Ngu và Trịnh thị luống cuống một đêm không ngủ, sáng nay miễn cho tất cả mọi người không cần thỉnh an.
Vừa nghe xong, Ngọc Hồ nghĩ đến Thiệu Tuần còn đang nằm ngủ trên giường chưa tỉnh dậy, lập tức nhờ người báo tin chờ một lúc, nàng tự mình cầm chìa khóa nhà kho của Lang Can Tiểu Trúc, chọn ra một ít dược liệu quý, bổ dưỡng lại dễ ăn, giao lại cho người của viện chính.
“Cô nương nhà chúng ta vừa nghe nói Nhị cô nương bị bệnh liền lo lắng, định lập tức đứng dậy đi thăm, thế nhưng từ lúc người trở về từ trong cung, sức khỏe cũng không được tốt lắm. Ta cố gắng khuyên người thong thả một chút, không nên mang bệnh đi tới Vinh An Đường, nếu làm lây bệnh chẳng phải sẽ hại Nhị cô nương bệnh càng nặng hay sao? Nói vậy mới khuyên ngăn được cô nương. Thế nhưng cô nương vẫn không yên tâm, bảo ta lấy mấy bao dược liệu đưa cho Nhị cô nương, nhất định phải để cho thái y nhìn xem có cái gì dùng được, lúc này mới chịu nằm nghỉ trở lại.”
Nói xong, nàng ta lại đưa cho người truyền tin một túi tiền lớn rồi mới tiễn người đó rời đi.
… Nói không chừng cũng không phải là ngất mà thật sự đã chết rồi.
Thiệu Tuần lúc này có hơi mê mang. Nàng đương nhiên muốn cảm tạ trời đất đã giúp nàng kịp thời… được rồi, cũng không hẳn là hoàn toàn kịp thời, nhớ lại những chuyện này, thực sự tránh được một tai họa. Nhưng sau đó thì sao? Nàng nên làm gì đây?
Trả thù Tề thị sao?
Thế nhưng lúc này Tề thị lại chẳng làm gì nàng. Dựa theo tình hình lúc này cứ thế phát triển, Thiệu Tuần tuyệt đối sẽ không trở thành thiếp của Đại Hoàng tử một lần nữa. Nếu Đại Hoàng tử biết kiểm điểm hành vi của mình một chút, đừng có chủ động trêu chọc, thì Tề thị mặc dù đối với tình địch hoàn toàn không hiền lành nhưng cũng sẽ không gây khó xử với Thiệu Tuần, nói không chừng còn muốn dùng lợi lẽ ngon ngọt để lấy lòng, muốn giữ mối quan hệ giao hảo với phủ Anh Quốc công.
Trả thù một người như vậy thì có ý nghĩa gì?
Trả thù Thục phi sao?
Chưa nói đến việc liệu nàng có thể nhúng tay vào chuyện trong cung hay không, kể cả khi Thiệu Tuần nàng có năng lực đó đi chăng nữa thì cách duy nhất để trả thù Thục phi chính là phải ra tay với Tam Hoàng tử, khiến cho hắn vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành thái tử.
Nhưng mà trên thực tế, vị biểu ca này đối với Thiệu Tuần không tệ. Tính cách hắn hiền hòa, không khó chiều, thấy Thiệu Tuần nói chưa được hai câu đã đỏ mặt.
Kiếp trước khi Thiệu Tuần xảy ra biến cố như vậy, hắn cũng không giống những người khác chỉ biết khinh thường nàng, ngược lại còn thương xót cho nàng. Hắn từng lén tới gặp riêng để an ủi nàng, sau đó đau khổ cầu xin Thục phi, cầu xin nàng ta đừng để Thiệu Tuần phải gả cho Đại Hoàng tử, trong tình thế như vậy còn nói muốn cưới nàng làm vợ, trong lời nói không có dù chỉ một chút sự ghét bỏ. Việc này đương nhiên không thành nhưng một tấm lòng như vậy thật đúng là hiếm có.
Thục phi đúng là rất đáng ghét nhưng “muốn đánh chuột phải đập bình ngọc”, điều này khiến Thiệu Tuần… làm sao ra tay nổi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nữa, gia tộc Thiệu thị có quan hệ thân thích với Thục phi, sau này đương nhiên sẽ trở thành một nhân tố mấu chốt trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử. Mối quan hệ giữa các vị hoàng tử và Thiệu gia vô cùng ảo diệu, mỗi sự kiện đều sẽ tạo ra một mối liên hệ rắc rối và phức tạp. Muốn “dao sắc chặt dây rối”, một mình đối đầu với Thục phi mà không tạo ra ảnh hưởng tới những người khác thì quả thực là một suy nghĩ kỳ lạ.
Thiệu Tuần càng nghĩ càng đau đầu, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa. Dù sao những ký ức này đã giúp nàng tránh được một lần trắc trở lớn nhất, bất kể thế nào thì nàng cũng đã được lợi, lo lắng quá nhiều những việc khác cũng chỉ là tự tìm phiền não mà thôi.
Sau khi nghĩ thông, chỉ một chốc lát sau nàng đã ngủ thiếp đi.
Bọn nha hoàn tiến vào thấy vậy, cho rằng nàng đã quá mệt nên cũng không dám làm kinh động, chỉ giúp nàng đắp chăn rồi đi ra ngoài.
Sự bối rối của Thiệu Tuần sau cơn ác mộng dài cuối cùng cũng kết thúc. Nàng bị kinh hồn bạt vía cả một ngày, lại dưới tác dụng của thuốc mà làm ra… một số việc, lúc này thể lực nàng đã tiêu hao hết.
Thiệu Tuần ngủ say suốt một đêm, tới sáng sớm hôm sau vẫn chưa tỉnh. Ngọc Hồ vừa định thay nàng tới viện chính để xin phép thì phía bên kia đã phái người tới truyền tin.
Hóa ra hôm qua Thiệu Quỳnh cũng bị kinh hãi một chút, tới nửa đêm liền phát sốt, khiến cho Thiệu Chấn Ngu và Trịnh thị luống cuống một đêm không ngủ, sáng nay miễn cho tất cả mọi người không cần thỉnh an.
Vừa nghe xong, Ngọc Hồ nghĩ đến Thiệu Tuần còn đang nằm ngủ trên giường chưa tỉnh dậy, lập tức nhờ người báo tin chờ một lúc, nàng tự mình cầm chìa khóa nhà kho của Lang Can Tiểu Trúc, chọn ra một ít dược liệu quý, bổ dưỡng lại dễ ăn, giao lại cho người của viện chính.
“Cô nương nhà chúng ta vừa nghe nói Nhị cô nương bị bệnh liền lo lắng, định lập tức đứng dậy đi thăm, thế nhưng từ lúc người trở về từ trong cung, sức khỏe cũng không được tốt lắm. Ta cố gắng khuyên người thong thả một chút, không nên mang bệnh đi tới Vinh An Đường, nếu làm lây bệnh chẳng phải sẽ hại Nhị cô nương bệnh càng nặng hay sao? Nói vậy mới khuyên ngăn được cô nương. Thế nhưng cô nương vẫn không yên tâm, bảo ta lấy mấy bao dược liệu đưa cho Nhị cô nương, nhất định phải để cho thái y nhìn xem có cái gì dùng được, lúc này mới chịu nằm nghỉ trở lại.”
Nói xong, nàng ta lại đưa cho người truyền tin một túi tiền lớn rồi mới tiễn người đó rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro