Chương 43
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
Không có gì đặc biệt, buổi tối hôm đó Thiệu Tuần và Thiệu Qũy đang nói về hôn sự, đến ban đêm, Anh Quốc Công và phu nhân Trịnh thị cũng đàm luận đến chuyện này.
Tuy rằng Trịnh thị làm chính thất phu nhân nhưng tuổi còn chưa tính là lớn, rốt cuộc đã thành thân với Thiệu Chấn Ngu mười bốn mười lăm năm, hai người đã là phu thê già, bởi vậy Thiệu Chấn Ngu nếu muốn luân đôn*, hơn phân nửa sẽ tới chỗ thiếp thất, mặc dù thời gian ở chính phòng chiếm đại đa số, nhưng hầu như đều sẽ thành thật đi ngủ.
*Luân đôn: nói lịch sự tế nhỉ của việc muốn abcxyz ấy mọi người
Lúc này đang mùa hè, hai người chỉ đắp chăn dệt mỏng nhất, nằm cạnh nhau trên giường, nhất thời không ngủ được, Trịnh thị hỏi: "Chàng ở trên triều nghe tới chuyện Đại hoàng tử kia chưa?"
Thiệu Chấn Ngu nói: "Mơ hồ có chút tiếng gió, nhưng người ta nghị luận không nhiều lắm, đa số đều sẽ giảng giải chuyện thú vị mà thôi, tiền triều không giống hậu viện, những thứ này đều là chi tiết nhỏ có gì để nói."
"Cứ vậy là qua à? Lúc đó làm chúng ta thật sự giật mình.”
"Loại chuyện phong lưu này nghe một chút là được, chúng ta không để trong lòng, bệ hạ càng không coi trọng."
Trịnh thị thở dài nói: "Chuyện này cũng không để trong lòng? Vậy chuyện gì ới tính là quan trọng?”
"Văn thành vũ đức, thông minh tài trí, mưu lược phối hợp tác chiến thậm chí thủ đoạn đối với triều thần, vân vân, đều quan trọng hơn nhiều, tóm lại không phải như chút chuyện trên giường."
Trịnh thị khẽ xoay người: "Đây chẳng phải để cho chúng ta kinh hãi vô căn cớ à, A Quỳnh cũng bị sinh bệnh... Nhưng may mắn đại cô nương không có việc gì, so với A Quỳnh chúng ta tốt hơn nhiều, lâm nguy không sợ, chuyện gì cũng không sợ, xem ra ở trong cung thích ứng rất không tồi.”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, Thiệu Chấn Ngu đã nhớ tới điểm tâm mấy ngày trước mang vè, ông ta nhíu nhíu mày: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng nơi đó rốt cuộc cũng không phải chỗ dễ dàng, nhìn Đại hoàng tử... Là hậu duệ quý tộc đâu, làm việc hoang đường như vậy.”
Lúc này so sánh với ông ta mới vừa cảm thấy chuyện Đại hoàng tử chỉ là một chút chuyện nhỏ, lại là một lý do thoái thác hoàn toàn khác biệt.
Trịnh thị hơi dừng, làm ra bộ dáng không nghe rõ ý trong lời nói của ông ta: "Nơi đâu cũng có người tốt người xấu, Đại hoàng tử lần này làm chuyện xấu, không phải càng có thể so sánh chỗ tốt của Tam hoàng tử à, chúng ta hẳn nên vui vẻ thay nương nương mới đúng."
"Tam hoàng tử?" Thiệu Chấn Ngu nhớ tới thiếu niên văn nhược yếu đuối kia, theo bản năng bắt bẻ: "Thục phi rốt cuộc có cái nhìn của phụ nhân, trông coi Tam hoàng tử quá kĩ, theo ta thấy, nuôi dưỡng quá tinh tế, ngoại trừ đạo đức cá nhân coi như tạm được, phương diện khác còn không bằng Đại hoàng tử."
Thiệu Chấn Ngu là võ tướng không ít lần ra chiến trường, tất nhiên càng thích nam tử oai hùng kiên cường hơn, tình cảm của ông ta và Thục phi cũng không tính là quá thân, tuy rằng cũng mơ hồ hơi chờ mong, nhưng cũng không có ý định chọn đội sớm như thế, tranh giành công lao nguy hiểm cực cao, bởi vậy khi nói lời này không hề cố kỵ.
Trịnh thị há miệng, lời này bà ta thật sự không thể tiếp được nữa, lại nghĩ đến tương lai còn dài, không cần nóng vội nhất thời, nên từ bỏ, cùng trượng phu đi ngủ.
*
Thiệu Tuần nói muốn đến thăm Triệu Nhược Đồng cũng không phải thuận miệng cho qua với Trịnh Vân Kiều, mà quả thật có ý này.
Một thời gian trước Thục phi vì biểu thị coi trọng Thiệu Tuần, để cho người khác càng tin tưởng bà ta cố ý để cho cháu gái làm con dâu của mình, nên trực tiếp lướt qua Trịnh thị, ban cho Thiệu Tuần một miếng lệnh bài, tuy rằng không thể trực tiếp tiến cung, nhưng có thể ở cửa cung đưa ra thẻ vào xin gặp, chỉ cần Thục phi đồng ý, thì có thể tiến cung.
Sáng sớm hôm nay Thiệu Tuần đã đi đến cửa cung, đưa thẻ xin gặp ra, nói muốn vào cung thỉnh an nương nương.
Thục phi rất nể mặt, lập tức đồng ý.
Thiệu Tuần lại một lần nữa bước vào Diên Gia cung, bài trí bên trong vẫn như cũ, ngay cả tư thế ngồi của Thục phi cũng không khác gì trước kia, tựa như như thời gian ngưng đọng ở trong tòa cung điện này.
Thiệu Tuần hành lễ, được Thục phi gọi tới ngồi xuống nói chuyện.
"Trận gió nào này thổi đại tiểu thư nhà chúng ta tới?" Thục phi nói: "Để con chủ động tiến cung, chuyện này thật sự không dễ dàng."
Từ khi Thiệu Tuần cầm miếng lệnh bài kia kia, chưa một lần dùng, Thục phi cũng biết nàng cẩn thận, lại không muốn quá nổi bật, cho nên cũng chưa nói gì, nhưng lần này lại chủ động tới thỉnh an, quả thật rất khác thường.
"Nương nương đừng tức giận." Thiệu Tuần cũng không che dấu, vẻ mặt ngượng ngùng nói thật: "Thật trong ngày thọ yến cháu gặp Nhị công chúa, trước khi đi công chúa bảo cháu hôm khác tiến cung thăm nàng ấy, lúc này cháu mới mặt dày mượn danh tiếng của ngài."
Tuy rằng Trịnh thị làm chính thất phu nhân nhưng tuổi còn chưa tính là lớn, rốt cuộc đã thành thân với Thiệu Chấn Ngu mười bốn mười lăm năm, hai người đã là phu thê già, bởi vậy Thiệu Chấn Ngu nếu muốn luân đôn*, hơn phân nửa sẽ tới chỗ thiếp thất, mặc dù thời gian ở chính phòng chiếm đại đa số, nhưng hầu như đều sẽ thành thật đi ngủ.
*Luân đôn: nói lịch sự tế nhỉ của việc muốn abcxyz ấy mọi người
Lúc này đang mùa hè, hai người chỉ đắp chăn dệt mỏng nhất, nằm cạnh nhau trên giường, nhất thời không ngủ được, Trịnh thị hỏi: "Chàng ở trên triều nghe tới chuyện Đại hoàng tử kia chưa?"
Thiệu Chấn Ngu nói: "Mơ hồ có chút tiếng gió, nhưng người ta nghị luận không nhiều lắm, đa số đều sẽ giảng giải chuyện thú vị mà thôi, tiền triều không giống hậu viện, những thứ này đều là chi tiết nhỏ có gì để nói."
"Cứ vậy là qua à? Lúc đó làm chúng ta thật sự giật mình.”
"Loại chuyện phong lưu này nghe một chút là được, chúng ta không để trong lòng, bệ hạ càng không coi trọng."
Trịnh thị thở dài nói: "Chuyện này cũng không để trong lòng? Vậy chuyện gì ới tính là quan trọng?”
"Văn thành vũ đức, thông minh tài trí, mưu lược phối hợp tác chiến thậm chí thủ đoạn đối với triều thần, vân vân, đều quan trọng hơn nhiều, tóm lại không phải như chút chuyện trên giường."
Trịnh thị khẽ xoay người: "Đây chẳng phải để cho chúng ta kinh hãi vô căn cớ à, A Quỳnh cũng bị sinh bệnh... Nhưng may mắn đại cô nương không có việc gì, so với A Quỳnh chúng ta tốt hơn nhiều, lâm nguy không sợ, chuyện gì cũng không sợ, xem ra ở trong cung thích ứng rất không tồi.”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, Thiệu Chấn Ngu đã nhớ tới điểm tâm mấy ngày trước mang vè, ông ta nhíu nhíu mày: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng nơi đó rốt cuộc cũng không phải chỗ dễ dàng, nhìn Đại hoàng tử... Là hậu duệ quý tộc đâu, làm việc hoang đường như vậy.”
Lúc này so sánh với ông ta mới vừa cảm thấy chuyện Đại hoàng tử chỉ là một chút chuyện nhỏ, lại là một lý do thoái thác hoàn toàn khác biệt.
Trịnh thị hơi dừng, làm ra bộ dáng không nghe rõ ý trong lời nói của ông ta: "Nơi đâu cũng có người tốt người xấu, Đại hoàng tử lần này làm chuyện xấu, không phải càng có thể so sánh chỗ tốt của Tam hoàng tử à, chúng ta hẳn nên vui vẻ thay nương nương mới đúng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tam hoàng tử?" Thiệu Chấn Ngu nhớ tới thiếu niên văn nhược yếu đuối kia, theo bản năng bắt bẻ: "Thục phi rốt cuộc có cái nhìn của phụ nhân, trông coi Tam hoàng tử quá kĩ, theo ta thấy, nuôi dưỡng quá tinh tế, ngoại trừ đạo đức cá nhân coi như tạm được, phương diện khác còn không bằng Đại hoàng tử."
Thiệu Chấn Ngu là võ tướng không ít lần ra chiến trường, tất nhiên càng thích nam tử oai hùng kiên cường hơn, tình cảm của ông ta và Thục phi cũng không tính là quá thân, tuy rằng cũng mơ hồ hơi chờ mong, nhưng cũng không có ý định chọn đội sớm như thế, tranh giành công lao nguy hiểm cực cao, bởi vậy khi nói lời này không hề cố kỵ.
Trịnh thị há miệng, lời này bà ta thật sự không thể tiếp được nữa, lại nghĩ đến tương lai còn dài, không cần nóng vội nhất thời, nên từ bỏ, cùng trượng phu đi ngủ.
*
Thiệu Tuần nói muốn đến thăm Triệu Nhược Đồng cũng không phải thuận miệng cho qua với Trịnh Vân Kiều, mà quả thật có ý này.
Một thời gian trước Thục phi vì biểu thị coi trọng Thiệu Tuần, để cho người khác càng tin tưởng bà ta cố ý để cho cháu gái làm con dâu của mình, nên trực tiếp lướt qua Trịnh thị, ban cho Thiệu Tuần một miếng lệnh bài, tuy rằng không thể trực tiếp tiến cung, nhưng có thể ở cửa cung đưa ra thẻ vào xin gặp, chỉ cần Thục phi đồng ý, thì có thể tiến cung.
Sáng sớm hôm nay Thiệu Tuần đã đi đến cửa cung, đưa thẻ xin gặp ra, nói muốn vào cung thỉnh an nương nương.
Thục phi rất nể mặt, lập tức đồng ý.
Thiệu Tuần lại một lần nữa bước vào Diên Gia cung, bài trí bên trong vẫn như cũ, ngay cả tư thế ngồi của Thục phi cũng không khác gì trước kia, tựa như như thời gian ngưng đọng ở trong tòa cung điện này.
Thiệu Tuần hành lễ, được Thục phi gọi tới ngồi xuống nói chuyện.
"Trận gió nào này thổi đại tiểu thư nhà chúng ta tới?" Thục phi nói: "Để con chủ động tiến cung, chuyện này thật sự không dễ dàng."
Từ khi Thiệu Tuần cầm miếng lệnh bài kia kia, chưa một lần dùng, Thục phi cũng biết nàng cẩn thận, lại không muốn quá nổi bật, cho nên cũng chưa nói gì, nhưng lần này lại chủ động tới thỉnh an, quả thật rất khác thường.
"Nương nương đừng tức giận." Thiệu Tuần cũng không che dấu, vẻ mặt ngượng ngùng nói thật: "Thật trong ngày thọ yến cháu gặp Nhị công chúa, trước khi đi công chúa bảo cháu hôm khác tiến cung thăm nàng ấy, lúc này cháu mới mặt dày mượn danh tiếng của ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro