Chương 49
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
Một thanh âm yếu ớt cắt đứt lời Cung phi.
Cung phi kinh ngạc dừng lời, nhìn nữ nhi luôn nhẫn nhục chịu đựng của mình, chỉ thấy nàng ấy nhắm chặt hai mắt, ngón tay nắm chặt ống tay áo Thiệu Tuần, cắn răng thấp giọng nhưng lại kiên định nói: "Ma ma quả thật thường xuyên nhục mạ nhi thần, còn nói qua 'Ta cho ngươi sữa, chính là cha mẹ tái sinh của ngươi', những lời như thế."
Nói xong nâng cổ tay cuộn cổ tay áo lên, lộ ra chỗ vừa rồi ngoài ý muốn bị đụng thâm tím: "Có đôi khi còn... Còn cố ý, cố ý trách đánh.”
Nàng ấy nói xong lại tái phát tật xấu lắp bắp, quỳ xuống dập đầu: "Cầu, cầu phụ hoàng vì thần nhi làm chủ..."
Cung phi khiếp sợ đến mức không nói nên lời, mà Thiệu Tuần tuyệt đối không bình tĩnh hơn bà ta là bao —— chỉ có Thiệu Tuần biết, vừa rồi nàng nói thật, không hề khoa trương, nhưng những lời này của Nhị công chúa... Quả thật là phóng đại gấp mấy lần!
Ngay từ đầu đối mặt với chất vấn của Cung phi, nàng ấy còn không dám nói chuyện, sao chỉ qua mấy câu, lại có thể to gan ở trước mặt Hoàng đế thêm mắm thêm muối như vậy.
Nhưng đây không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này, trên mặt Thiệu Tuần không lộ ra nửa phần hoài nghi, mà là trấn định tự nhiên tựa như Nhị công chúa nói là lời thật.
Hoàng đế hơi nheo mắt nhìn Nhị công chúa, cho đến khi nàng ấy bắt đầu run rẩy cả người, lúc này mới dời tầm mắt, hắn nhìn về phía Hà Tấn Vinh bên cạnh nâng tay lên.
Hà Tấn Vinh không chút sợ hãi khom lưng đáp vâng, sau đó đi ra cửa phòng.
Cung phi còn chưa kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Hà Tấn Vinh đi ra ngoài, cho đến bên ngoài truyền đến một tiếng kêu kinh hãi ngắn ngủi, tiếp theo tựa như bị bịt miệng, không còn tiếng vang, lúc này mới phục hồi tinh thần, kinh hoảng nói:
"bệ, bệ hạ, đây chỉ là lời của mấy hài tử các nàng…. Sao ma ma có thể làm điều đó chứ? Tốt xấu gì… tốt xấu gì cũng để người đến hỏi rõ ràng!”
Thanh âm Hoàng đế không nặng, ý tứ trong lời nói lại tựa như mơ hồ lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: "Một nô tỳ, cũng xứng giằng co với nữ nhi của trẫm sao?"
Cả người Cung phi run rẩy, bị ánh mắt nhìn như bình tĩnh của Hoàng đế nhàn nhạt nhìn: "Huống hồ cho dù lời nói của công chúa cũng không hoàn không đúng..."
Nhị công chúa bắt đầu chảy mồ hôi lạnh xuống.
"Bà ta thân là nô bộc, vậy mà để cho chủ tử vì không muốn để bà ta ở bên cạnh mà nói dối. Còn không đáng chết sao?”
Lúc này Cung phi bị dọa sợ, trực tiếp quỳ xuống, sợ hãi nói: "Bệ hạ giáo huấn đúng, thần thiếp đã hiểu, sau này nhất định sẽ chọn người tốt nhất để lại cho Nhược Đồng!"
Hai mẹ con đều quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích, Hoàng đế dừng lại một lúc, sau đó ôn hòa nói: "Đều đứng lên đi, sau này để ý là được, người cũng không cần ngươi tự mình chọn, nhưng xử trí một cung nhân của ngươi, chờ chút trẫm lại bổ sung ngươi một người là được... Công chúa rốt cuộc là con gái ruột của ngươi, nên dùng tâm chút.”
Nhị công chúa được Thiệu Tuần đỡ dậy, nhưng Cung phi lại không có người hỗ trợ, bà ta bị nhưng lời hoàng đế làm cho hoảng sợ vạn phần, hơn nửa ngày mới chật vật đứng lên, mà cả phòng đều trơ mắt nhìn, không có ai dám tiến lên đỡ.
Hoàng đế không nói một lời, đặc biệt chờ bà ta tự mình đứng vững, mới nói: "Trẫm cũng đã mệt, Hà Tấn Vinh, bãi giá về điện Lưỡng Nghi."
Hà Tấn Vinh xử lý Trâu thị xong rồi cúi đầu thật sâu: "Vâng."
Thiệu Tuần đỡ Nhị công chúa đứng sang một bên cúi đầu nhường đường cho Hoàng đế.
"—— Cung tiễn bệ hạ."
Giày hoàng đế đi qua trước mặt, lại đột nhiên dừng ở trước mặt hai người.
Trong lòng Nhị công chúa sao không sợ hãi, nàng ấy ngẩng đầu thấy Hoàng đế nhìn về phía này, lúc này vội vàng k lui về phía sau một bước.
Mà Thiệu Tuần cảm giác được Nhị công chúa sợ hãi, theo bản năng đi lên một bước về phía trước chắn trước mặt nàng ấy, mở to hai mắt chống lại tầm mắt Hoàng đế.
Đây là một hành động bảo vệ và phòng bị.
Thiệu Tuần sững sờ cùng Hoàng đế nhìn nhau vài lần, cho đến khi nhận ra ý cười trong mắt đối phương, lúc này mới phản ứng lại mình cực kì thất lễ, lập tức cúi đầu, nhưng một bước cũng không lui về phía sau, ngăn cản Nhị công chúa kín mít, chỉ chờ đối phương mở miệng.
Nhưng Hoàng đế cũng không hề nhắc tới chuyện vừa rồi, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu cô nương, nữ nhi này của trẫm... Làm phiền ngươi chăm sóc nhiều hơn nữa.”
Đây là một câu nói cujec kì ngoài dự liệu của Thiệu Tuần, nàng nhịn không được giương mắt, nhìn thấy mặt mày Ninh Hi Đế ôn hòa, lại tựa như nở nụ cười với nàng.
Hoàng đế cũng không nói thêm gì nữa, xoay người mang theo một đám người bãi giá trở về điện Lưỡng Nghi.
Cung phi kinh ngạc dừng lời, nhìn nữ nhi luôn nhẫn nhục chịu đựng của mình, chỉ thấy nàng ấy nhắm chặt hai mắt, ngón tay nắm chặt ống tay áo Thiệu Tuần, cắn răng thấp giọng nhưng lại kiên định nói: "Ma ma quả thật thường xuyên nhục mạ nhi thần, còn nói qua 'Ta cho ngươi sữa, chính là cha mẹ tái sinh của ngươi', những lời như thế."
Nói xong nâng cổ tay cuộn cổ tay áo lên, lộ ra chỗ vừa rồi ngoài ý muốn bị đụng thâm tím: "Có đôi khi còn... Còn cố ý, cố ý trách đánh.”
Nàng ấy nói xong lại tái phát tật xấu lắp bắp, quỳ xuống dập đầu: "Cầu, cầu phụ hoàng vì thần nhi làm chủ..."
Cung phi khiếp sợ đến mức không nói nên lời, mà Thiệu Tuần tuyệt đối không bình tĩnh hơn bà ta là bao —— chỉ có Thiệu Tuần biết, vừa rồi nàng nói thật, không hề khoa trương, nhưng những lời này của Nhị công chúa... Quả thật là phóng đại gấp mấy lần!
Ngay từ đầu đối mặt với chất vấn của Cung phi, nàng ấy còn không dám nói chuyện, sao chỉ qua mấy câu, lại có thể to gan ở trước mặt Hoàng đế thêm mắm thêm muối như vậy.
Nhưng đây không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này, trên mặt Thiệu Tuần không lộ ra nửa phần hoài nghi, mà là trấn định tự nhiên tựa như Nhị công chúa nói là lời thật.
Hoàng đế hơi nheo mắt nhìn Nhị công chúa, cho đến khi nàng ấy bắt đầu run rẩy cả người, lúc này mới dời tầm mắt, hắn nhìn về phía Hà Tấn Vinh bên cạnh nâng tay lên.
Hà Tấn Vinh không chút sợ hãi khom lưng đáp vâng, sau đó đi ra cửa phòng.
Cung phi còn chưa kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Hà Tấn Vinh đi ra ngoài, cho đến bên ngoài truyền đến một tiếng kêu kinh hãi ngắn ngủi, tiếp theo tựa như bị bịt miệng, không còn tiếng vang, lúc này mới phục hồi tinh thần, kinh hoảng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"bệ, bệ hạ, đây chỉ là lời của mấy hài tử các nàng…. Sao ma ma có thể làm điều đó chứ? Tốt xấu gì… tốt xấu gì cũng để người đến hỏi rõ ràng!”
Thanh âm Hoàng đế không nặng, ý tứ trong lời nói lại tựa như mơ hồ lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: "Một nô tỳ, cũng xứng giằng co với nữ nhi của trẫm sao?"
Cả người Cung phi run rẩy, bị ánh mắt nhìn như bình tĩnh của Hoàng đế nhàn nhạt nhìn: "Huống hồ cho dù lời nói của công chúa cũng không hoàn không đúng..."
Nhị công chúa bắt đầu chảy mồ hôi lạnh xuống.
"Bà ta thân là nô bộc, vậy mà để cho chủ tử vì không muốn để bà ta ở bên cạnh mà nói dối. Còn không đáng chết sao?”
Lúc này Cung phi bị dọa sợ, trực tiếp quỳ xuống, sợ hãi nói: "Bệ hạ giáo huấn đúng, thần thiếp đã hiểu, sau này nhất định sẽ chọn người tốt nhất để lại cho Nhược Đồng!"
Hai mẹ con đều quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích, Hoàng đế dừng lại một lúc, sau đó ôn hòa nói: "Đều đứng lên đi, sau này để ý là được, người cũng không cần ngươi tự mình chọn, nhưng xử trí một cung nhân của ngươi, chờ chút trẫm lại bổ sung ngươi một người là được... Công chúa rốt cuộc là con gái ruột của ngươi, nên dùng tâm chút.”
Nhị công chúa được Thiệu Tuần đỡ dậy, nhưng Cung phi lại không có người hỗ trợ, bà ta bị nhưng lời hoàng đế làm cho hoảng sợ vạn phần, hơn nửa ngày mới chật vật đứng lên, mà cả phòng đều trơ mắt nhìn, không có ai dám tiến lên đỡ.
Hoàng đế không nói một lời, đặc biệt chờ bà ta tự mình đứng vững, mới nói: "Trẫm cũng đã mệt, Hà Tấn Vinh, bãi giá về điện Lưỡng Nghi."
Hà Tấn Vinh xử lý Trâu thị xong rồi cúi đầu thật sâu: "Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Tuần đỡ Nhị công chúa đứng sang một bên cúi đầu nhường đường cho Hoàng đế.
"—— Cung tiễn bệ hạ."
Giày hoàng đế đi qua trước mặt, lại đột nhiên dừng ở trước mặt hai người.
Trong lòng Nhị công chúa sao không sợ hãi, nàng ấy ngẩng đầu thấy Hoàng đế nhìn về phía này, lúc này vội vàng k lui về phía sau một bước.
Mà Thiệu Tuần cảm giác được Nhị công chúa sợ hãi, theo bản năng đi lên một bước về phía trước chắn trước mặt nàng ấy, mở to hai mắt chống lại tầm mắt Hoàng đế.
Đây là một hành động bảo vệ và phòng bị.
Thiệu Tuần sững sờ cùng Hoàng đế nhìn nhau vài lần, cho đến khi nhận ra ý cười trong mắt đối phương, lúc này mới phản ứng lại mình cực kì thất lễ, lập tức cúi đầu, nhưng một bước cũng không lui về phía sau, ngăn cản Nhị công chúa kín mít, chỉ chờ đối phương mở miệng.
Nhưng Hoàng đế cũng không hề nhắc tới chuyện vừa rồi, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu cô nương, nữ nhi này của trẫm... Làm phiền ngươi chăm sóc nhiều hơn nữa.”
Đây là một câu nói cujec kì ngoài dự liệu của Thiệu Tuần, nàng nhịn không được giương mắt, nhìn thấy mặt mày Ninh Hi Đế ôn hòa, lại tựa như nở nụ cười với nàng.
Hoàng đế cũng không nói thêm gì nữa, xoay người mang theo một đám người bãi giá trở về điện Lưỡng Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro