Chương 7
Nhất Thốn Phương Chu
2024-08-17 20:38:18
EDITOR: HANNAH
Thiệu Tuần vừa thay xong bộ váy áo mặc sáng nay ra, Ngọc Hồ đã bưng bộ pha trà đi tới.
“Ngọc Hồ tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ thêm một chút.”
Hôm qua nàng ấy túc trực bên cạnh Thiệu Tuần cả đêm, hôm nay đáng lý không cần làm việc.
Ngọc Hồ chần chừ trong khoảnh khắc rồi nói: “Không cần đâu, ta mong ngóng cô nương nên muốn qua xem người thế nào.”
Thực ra là vì sau khi Thiệu Tuần về phòng cho hai người Lưu Thúy và Li Châu lui xuống, Ngọc Hồ không yên tâm để nàng ở một mình trong phòng nên mới đến.
Nàng ta thấy hai cô nhóc kia tâm trạng không tốt mở lời dò hỏi. Chuyện lần này ngay cả người trầm tĩnh như Li Châu cũng không khỏi tức giận đến mức muốn bốc khói trên đầu, càng không nói đến Lưu Thúy.
Hai người họ đem câu chuyện thuật lại hai năm rõ mười.
“Coi cô nương nhà chúng ta như người ngoài vậy…”
“Chúng ta là thanh ngọc, người ta là bạch ngọc, nếu kiểu dáng đã giống nhau thì sao không mua hai bộ giống hệt nhau đi cho công bằng, thế tử làm vậy là có ý qua loa với ai đây?”
“Cũng chỉ nhỏ hơn cô nương nhà chúng ta hơn một tuổi mà thôi, lại còn cái gì mà cơ thể yếu ớt… Cả ngày nhảy nhót tung tăng, chạy thoăn thoắt, cũng chẳng biết yếu ớt chỗ nào…”
“Lôi chuyện từ khi cô nương mới 5-6 tuổi ra để trách mắng người…”
Ngọc Hồ nghe xong đoạn đầu hiểu chuyện là như thế nào. Nàng ta khẽ thở dài, khuyên nhủ hai người họ vài câu rồi tới phòng chính.
“Cô nương sao lại thay đồ thế?”
Thiệu Tuần chỉ vào chiếc váy kia, nói: “Thế này có phải dở không? Tối hôm qua trời mưa to quá, trên đường toàn vũng nước, góc váy bẩn hết cả rồi.”
Ngọc Hồ kêu “a” một tiếng, tiến lên lật lật tà váy xem xét kỹ càng, cuối cùng không thể không đau lòng nói: “Đây là vải cẩm sa Nhiễm Lam thượng hạng, bỏ trăm lượng bạc ra chưa chắc đã mua được nhưng lại quá quý giá, không thể nhúng vào nước. Chiếc váy này mới mặc được một lần, tiếc thật.”
Người mẹ đẻ mất sớm của Thiệu Tuần sinh ra trong gia tộc lớn, phủ Anh Quốc công cũng không tham lam của hồi môn của nguyên phối phu nhân, toàn bộ chỗ vàng bạc nhiều không kể xiết cùng điền trang, cửa hiệu trước đây đều do lão phu nhân quản lý, trước khi mất, bà đem chỗ tài sản này chia thành hai phần, giao lại cho Thiệu Quỹ và Thiệu Tuần.
Thiệu Quỹ là võ quan, không quá để tâm tới của cải tiền tài, phần tài sản kia cũng chỉ để cho hắn chi tiêu mà thôi. Thế nhưng Thiệu Tuần lại rất nghiêm túc trong việc kinh doanh, giảm bớt cái này tăng cường cái kìa, nếu chỉ so số tài sản mà mẫu thân để lại, bây giờ nàng đã giàu có hơn huynh trưởng.
Tuy rằng Thiệu Quỹ còn có tiền trợ cấp của phủ Anh Quốc công, còn có bổng lộc riêng, những thứ này Thiệu Tuần không so được nhưng cái lợi của nàng là có thể tự mình quyết định, muốn mua gì cũng không cần thông qua phòng chi tiêu, vì thế mà dù ngày thường nàng không quá phô trương nhưng đồ dùng đa số đều là hàng thượng hạng.
Mặc dù vậy, loại vải cẩm sa bảy sắc này đúng là thứ hiếm có, chẳng trách Ngọc Hồ lại đau lòng đến thế. Ngọc Hồ muốn nói lại thôi: “Thế tử hôm nay…”
Nói đến đây lại không biết phải tiếp tục như thế nào, Thiệu Tuần ngược lại lại thoải mái cởi chiếc vòng trên tay đưa cho nàng ta xem, nói: “À, chính là cái này.”
Ngọc Hồ nhận lấy, nhẹ nhàng chạm vào món quà không được coi là quá quý giá kia, nói: “Cô nương, thế tử cũng chỉ cho rằng Nhị cô nương còn nhò tuổi nên mới quan tâm chăm sóc hơn một chút…”
“Biết rồi biết rồi, thế nên ta cũng không tức giận mà, không tức giận.”
Thiệu Tuần lắc đầu, khi bắt gặp ánh mắt của Ngọc Hồ, hai người nhìn nhau một lúc lâu.
“……”
Nàng bỗng thở hắt ra một hơi, ngồi xuống đầu giường rồi nói: “Được rồi, ta thừa nhận ta có hơi tức giận.”
Ngọc Hồ yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy má nàng hơi phồng lên, đúng là dáng vẻ tức giận của trẻ con.
Thiệu Tuần khua khoắng chân tay một hồi rồi nói: “Nhưng mà chỉ hơi hơi thôi… Dù sao ta và đại ca cũng là cùng một mẹ sinh ra nhưng huynh ấy đối với ta lại không thân thiết bằng đối với A Quỳnh, nói hoàn toàn không để bụng tất nhiên là nói dối.”
Ngọc Hồ muốn nói gì đó nhưng bị Thiệu Tuần ngăn lại, nàng tiếp tục nói: “Nhưng duyên phận giữa người với người cũng không có cách nào thay đổi được, huống hồ có lẽ ta trời sinh không có duyên khiến người ta yêu mến, cũng không thể ép buộc người ta phải thân thiết với ta.”
Thiệu Tuần vừa thay xong bộ váy áo mặc sáng nay ra, Ngọc Hồ đã bưng bộ pha trà đi tới.
“Ngọc Hồ tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ thêm một chút.”
Hôm qua nàng ấy túc trực bên cạnh Thiệu Tuần cả đêm, hôm nay đáng lý không cần làm việc.
Ngọc Hồ chần chừ trong khoảnh khắc rồi nói: “Không cần đâu, ta mong ngóng cô nương nên muốn qua xem người thế nào.”
Thực ra là vì sau khi Thiệu Tuần về phòng cho hai người Lưu Thúy và Li Châu lui xuống, Ngọc Hồ không yên tâm để nàng ở một mình trong phòng nên mới đến.
Nàng ta thấy hai cô nhóc kia tâm trạng không tốt mở lời dò hỏi. Chuyện lần này ngay cả người trầm tĩnh như Li Châu cũng không khỏi tức giận đến mức muốn bốc khói trên đầu, càng không nói đến Lưu Thúy.
Hai người họ đem câu chuyện thuật lại hai năm rõ mười.
“Coi cô nương nhà chúng ta như người ngoài vậy…”
“Chúng ta là thanh ngọc, người ta là bạch ngọc, nếu kiểu dáng đã giống nhau thì sao không mua hai bộ giống hệt nhau đi cho công bằng, thế tử làm vậy là có ý qua loa với ai đây?”
“Cũng chỉ nhỏ hơn cô nương nhà chúng ta hơn một tuổi mà thôi, lại còn cái gì mà cơ thể yếu ớt… Cả ngày nhảy nhót tung tăng, chạy thoăn thoắt, cũng chẳng biết yếu ớt chỗ nào…”
“Lôi chuyện từ khi cô nương mới 5-6 tuổi ra để trách mắng người…”
Ngọc Hồ nghe xong đoạn đầu hiểu chuyện là như thế nào. Nàng ta khẽ thở dài, khuyên nhủ hai người họ vài câu rồi tới phòng chính.
“Cô nương sao lại thay đồ thế?”
Thiệu Tuần chỉ vào chiếc váy kia, nói: “Thế này có phải dở không? Tối hôm qua trời mưa to quá, trên đường toàn vũng nước, góc váy bẩn hết cả rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Hồ kêu “a” một tiếng, tiến lên lật lật tà váy xem xét kỹ càng, cuối cùng không thể không đau lòng nói: “Đây là vải cẩm sa Nhiễm Lam thượng hạng, bỏ trăm lượng bạc ra chưa chắc đã mua được nhưng lại quá quý giá, không thể nhúng vào nước. Chiếc váy này mới mặc được một lần, tiếc thật.”
Người mẹ đẻ mất sớm của Thiệu Tuần sinh ra trong gia tộc lớn, phủ Anh Quốc công cũng không tham lam của hồi môn của nguyên phối phu nhân, toàn bộ chỗ vàng bạc nhiều không kể xiết cùng điền trang, cửa hiệu trước đây đều do lão phu nhân quản lý, trước khi mất, bà đem chỗ tài sản này chia thành hai phần, giao lại cho Thiệu Quỹ và Thiệu Tuần.
Thiệu Quỹ là võ quan, không quá để tâm tới của cải tiền tài, phần tài sản kia cũng chỉ để cho hắn chi tiêu mà thôi. Thế nhưng Thiệu Tuần lại rất nghiêm túc trong việc kinh doanh, giảm bớt cái này tăng cường cái kìa, nếu chỉ so số tài sản mà mẫu thân để lại, bây giờ nàng đã giàu có hơn huynh trưởng.
Tuy rằng Thiệu Quỹ còn có tiền trợ cấp của phủ Anh Quốc công, còn có bổng lộc riêng, những thứ này Thiệu Tuần không so được nhưng cái lợi của nàng là có thể tự mình quyết định, muốn mua gì cũng không cần thông qua phòng chi tiêu, vì thế mà dù ngày thường nàng không quá phô trương nhưng đồ dùng đa số đều là hàng thượng hạng.
Mặc dù vậy, loại vải cẩm sa bảy sắc này đúng là thứ hiếm có, chẳng trách Ngọc Hồ lại đau lòng đến thế. Ngọc Hồ muốn nói lại thôi: “Thế tử hôm nay…”
Nói đến đây lại không biết phải tiếp tục như thế nào, Thiệu Tuần ngược lại lại thoải mái cởi chiếc vòng trên tay đưa cho nàng ta xem, nói: “À, chính là cái này.”
Ngọc Hồ nhận lấy, nhẹ nhàng chạm vào món quà không được coi là quá quý giá kia, nói: “Cô nương, thế tử cũng chỉ cho rằng Nhị cô nương còn nhò tuổi nên mới quan tâm chăm sóc hơn một chút…”
“Biết rồi biết rồi, thế nên ta cũng không tức giận mà, không tức giận.”
Thiệu Tuần lắc đầu, khi bắt gặp ánh mắt của Ngọc Hồ, hai người nhìn nhau một lúc lâu.
“……”
Nàng bỗng thở hắt ra một hơi, ngồi xuống đầu giường rồi nói: “Được rồi, ta thừa nhận ta có hơi tức giận.”
Ngọc Hồ yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy má nàng hơi phồng lên, đúng là dáng vẻ tức giận của trẻ con.
Thiệu Tuần khua khoắng chân tay một hồi rồi nói: “Nhưng mà chỉ hơi hơi thôi… Dù sao ta và đại ca cũng là cùng một mẹ sinh ra nhưng huynh ấy đối với ta lại không thân thiết bằng đối với A Quỳnh, nói hoàn toàn không để bụng tất nhiên là nói dối.”
Ngọc Hồ muốn nói gì đó nhưng bị Thiệu Tuần ngăn lại, nàng tiếp tục nói: “Nhưng duyên phận giữa người với người cũng không có cách nào thay đổi được, huống hồ có lẽ ta trời sinh không có duyên khiến người ta yêu mến, cũng không thể ép buộc người ta phải thân thiết với ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro