Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Ánh Mắt Của Cái...
2024-08-07 19:07:53
Hoàng Cường thấy Lục Lập Hành đã quyết tâm, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Ồ, vậy ... vậy sau này anh Lục cần gì, cứ việc nói, tôi Hoàng Cường sẽ đem hết toàn lực giúp anh!"
"Được, có câu nói này của ông chủ Hoàng là được rồi!"
"Còn gọi ông chủ Hoàng gì chứ? Về sau, cậu chính là em trai tôi, gọi tôi là anh Hoàng, còn có anh em Thiết Trụ, cậu có chuyện gì cứ nói với anh Hoàng."
Vương Thiết Trụ vẫn luôn đứng ở một bên nhìn, gãi đầu một cái, cười ngốc nghếch:
"Được, cảm ơn anh Hoàng."
Mấy người hàn huyên vài câu.
Lục Lập Hành chào tạm biệt rồi rời đi.
Vừa đi đến cửa, Trần Tú Trân lại gọi bọn họ lại:
"Chờ một chút, em Vãn Thanh, em Lục, các em chờ một chút."
"Chị nhớ, em là muốn đi mua giày cho Lục Lập Hành, đi đi đi, chị đi lấy giày cho em."
"Nhà bọn chị kiểu dáng gì cũng có, hơn nữa còn rất đẹp!"
Trần Tú Trân là một người có khí chất mạnh mẽ.
"Lão Hoàng, anh ở lại chăm sóc cho mẹ, em đi một chút sẽ trở lại!"
Sau khi nói xong.
Cô lôi kéo tay Cố Vãn Thanh đi về phía trước.
"Ai chị Trần, chị Trần ..."
Cố Vãn Thanh muốn cự tuyệt, nhưng đã quá muộn.
Lục Lập Hành sờ cằm, tò mò hỏi:
"Mua giày?"
Vợ là tới mua giày cho hắn?
Cố Vãn Thanh cúi đầu, cũng không biết là quật cường hay là thẹn thùng:
"Mới, mới không có!"
Ánh mắt của tên này cũng thật sự là quá nhiệt liệt rồi.
Cô sẽ không thừa nhận đâu!
Lục Lập Hành khẽ mỉm cười.
Ra cửa.
Đại Hoàng với Lục Thiên Thiên đang chơi vui vẻ.
Nhìn thấy Lục Lập Hành, Lục Thiên Thiên hơi sững sờ.
Sau đó liền khóc lên:
"Ô ô ô, anh Hai anh làm sao vậy?"
"anh Hai anh có phải hay không bị thương rồi? Thiên Thiên ... Thiên Thiên có kẹo ngọt, anh Hai mau ăn đi, ăn rồi sẽ hết đau!"
Viên kẹo này, là Cố Vãn Thanh lúc trước đi đến phòng khám, vì muốn dỗ cô ấy nên mua.
Cô vẫn luôn không nỡ ăn.
Trong lòng Lục Lập Hành xẹt qua một dòng nước ấm.
Hắn nhanh chóng tiến lên, nhéo khuôn mặt nhỏ của Lục Thiên Thiên:
"anh Hai không ăn, Thiên Thiên ăn đi! anh Hai không bị thương, đừng lo lắng."
"Nhưng là anh Hai anh anh ..."
Nhìn thấy tiểu nha đầu lo lắng mà khóc.
Lục Lập Hành trực tiếp đem cô bế lên:
"Xem, anh Hai còn có thể ôm em được, anh Hai thật sự không bị thương, không tin em hỏi Đại Hoàng đi!"
"Gâu Gâu!"
Đại Hoàng đáp lại.
Lục Thiên Thiên lúc này mới hít hít cái mũi, kìm nén nước mắt lại.
Thấy Cố Vãn Thanh với Trần Tú Trân đi xa.
Lục Lập Hành cũng không vội, hắn quyết định hỏi ý kiến Lục Thiên Thiên trước.
Hắn vươn tay ra, bóc viên kẹo trong tay Lục Thiên Thiên ra, nhét vào miệng của cô:
"Thiên Thiên, anh Hai hỏi em mấy vấn đề, em phải thành thật trả lời anh."
"Dạ ~~ "
Lục Thiên Thiên gật đầu.
Lục Lập Hành suy nghĩ một chút, hỏi: "Tại sao em với chị đâu lại tới trong thôn hôm nay?"
"Chị dâu nói muốn đi mua giày cho anh Hai ~ "
"Có thật không?"
"Ừ!"
Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu, chỉ lo Lục Lập Hành không tin cô.
"chị dâu nói giày của anh hai bị hư hết rồi, không thể mang được nữa."
"chị dâu là đau lòng cho anh hai đấy!"
Lục Thiên Thiên đem những gì mình hiểu được nói ra.
"Đau lòng?"
Hóa ra cô ấy đã bắt đầu thấy đau lòng cho mình rồi sao?
Lục Thiên Thiên lại gật đầu:
"Ừ, buổi sáng chị dâu đợi anh hai ở trong sân rất lâu."
"Sau đó, anh hai không trở về, chị dâu còn làm cơm !"
"Chỉ là anh hai còn chưa có trở lại, chị dâu liền nói muốn đi mua giày cho anh hai."
Lục Lập Hành trong lòng rất vui khi nghe những điều này.
Cô gái này lại còn nấu cơm?
Nói thật, mặc dù kiếp trước thường xuyên ăn.
Nhưng sau khi Cố Vãn Thanh mất, nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng ăn lại.
Trọng Sinh trở về, hình như cơm đều là do hắn nấu.
Lục Lập Hành có phần hoài niệm đến cơm Cố Vãn Thanh nấu.
"Cơm còn không?"
Lục Thiên Thiên phồng má lên, nghiêm túc gật đầu:
"Còn ạ, ở trong nồi, chị dâu nói, đợi anh hai trở về là có thể ăn~~ "
"chị dâu là kiên quyết muốn đợi anh hai về ăn, vẫn là Thiên Thiên nói chị dâu, không ăn cơm em bé sẽ đói bụng, anh hai sẽ tức giận, sau đó chị ấy mới ăn~ "
"Được! Làm tốt lắm, một lúc nữa anh hai lại mua kẹo mút cho em!"
Ánh mắt của Lục Thiên Thiên ngay lập tức phát sáng lên: "Có thật không?"
Được hai cây kẹo mút thật hạnh phúc!
"Thật!"
"Thế nhưng hiện tại, chúng ta phải đuổi theo chị dâu của em đã!"
Nói xong, Lục Lập Hành tăng nhanh bước chân.
Cũng may, từ phòng khám bệnh đến quầy bán đồ ăn của Hoàng Cường có đường tắt.
Trên đường cũng không có người nào.
Nếu không trên người Lục Lập Hành đầy vết máu, cũng không tiện giải thích.
Vào lúc này.
Trần Tú Trân đã lôi kéo Cố Vãn Thanh vào trong cửa hàng.
"Em chờ một chút, để chị đi lấy."
Cô nhanh chóng đi vào phía sau quầy, đem tất cả giày của mình lấy ra ngoài.
Sau đó nhìn từng đôi, một bên vừa nhìn vừa lẩm bẩm:
"Số 42, số 42, a, tìm được rồi!"
Cô nhanh chóng đưa ra một đôi giày cho Cố Vãn Thanh:
"Một đôi không đủ, tôi tìm thêm!"
Sau năm phút, cô lục lọi ra được mười đôi giày.
Thấy Cố Vãn Thanh còn đang nhìn tới nhìn lui, không biết nên chọn cái nào.
Cô vung tay lên:
"Những cái này, đều cầm hết đi!"
"?"
Cố Vãn Thanh sững sờ: "Chuyện này... Nhiều như vậy bao nhiêu tiền?"
"Aiya tiền gì chứ? Em Vãn Thanh, từ nay về sau em chính là em ruột của chị, tên tiểu tử Lục Lập Hành kia cũng là em trai của chị, đòi tiền thì quá khách khí rồi, trực tiếp cầm đi!"
" y..."
Cố Vãn Thanh có phần không biết làm sao.
------
Dịch: MBMH Translate
"Ồ, vậy ... vậy sau này anh Lục cần gì, cứ việc nói, tôi Hoàng Cường sẽ đem hết toàn lực giúp anh!"
"Được, có câu nói này của ông chủ Hoàng là được rồi!"
"Còn gọi ông chủ Hoàng gì chứ? Về sau, cậu chính là em trai tôi, gọi tôi là anh Hoàng, còn có anh em Thiết Trụ, cậu có chuyện gì cứ nói với anh Hoàng."
Vương Thiết Trụ vẫn luôn đứng ở một bên nhìn, gãi đầu một cái, cười ngốc nghếch:
"Được, cảm ơn anh Hoàng."
Mấy người hàn huyên vài câu.
Lục Lập Hành chào tạm biệt rồi rời đi.
Vừa đi đến cửa, Trần Tú Trân lại gọi bọn họ lại:
"Chờ một chút, em Vãn Thanh, em Lục, các em chờ một chút."
"Chị nhớ, em là muốn đi mua giày cho Lục Lập Hành, đi đi đi, chị đi lấy giày cho em."
"Nhà bọn chị kiểu dáng gì cũng có, hơn nữa còn rất đẹp!"
Trần Tú Trân là một người có khí chất mạnh mẽ.
"Lão Hoàng, anh ở lại chăm sóc cho mẹ, em đi một chút sẽ trở lại!"
Sau khi nói xong.
Cô lôi kéo tay Cố Vãn Thanh đi về phía trước.
"Ai chị Trần, chị Trần ..."
Cố Vãn Thanh muốn cự tuyệt, nhưng đã quá muộn.
Lục Lập Hành sờ cằm, tò mò hỏi:
"Mua giày?"
Vợ là tới mua giày cho hắn?
Cố Vãn Thanh cúi đầu, cũng không biết là quật cường hay là thẹn thùng:
"Mới, mới không có!"
Ánh mắt của tên này cũng thật sự là quá nhiệt liệt rồi.
Cô sẽ không thừa nhận đâu!
Lục Lập Hành khẽ mỉm cười.
Ra cửa.
Đại Hoàng với Lục Thiên Thiên đang chơi vui vẻ.
Nhìn thấy Lục Lập Hành, Lục Thiên Thiên hơi sững sờ.
Sau đó liền khóc lên:
"Ô ô ô, anh Hai anh làm sao vậy?"
"anh Hai anh có phải hay không bị thương rồi? Thiên Thiên ... Thiên Thiên có kẹo ngọt, anh Hai mau ăn đi, ăn rồi sẽ hết đau!"
Viên kẹo này, là Cố Vãn Thanh lúc trước đi đến phòng khám, vì muốn dỗ cô ấy nên mua.
Cô vẫn luôn không nỡ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Lục Lập Hành xẹt qua một dòng nước ấm.
Hắn nhanh chóng tiến lên, nhéo khuôn mặt nhỏ của Lục Thiên Thiên:
"anh Hai không ăn, Thiên Thiên ăn đi! anh Hai không bị thương, đừng lo lắng."
"Nhưng là anh Hai anh anh ..."
Nhìn thấy tiểu nha đầu lo lắng mà khóc.
Lục Lập Hành trực tiếp đem cô bế lên:
"Xem, anh Hai còn có thể ôm em được, anh Hai thật sự không bị thương, không tin em hỏi Đại Hoàng đi!"
"Gâu Gâu!"
Đại Hoàng đáp lại.
Lục Thiên Thiên lúc này mới hít hít cái mũi, kìm nén nước mắt lại.
Thấy Cố Vãn Thanh với Trần Tú Trân đi xa.
Lục Lập Hành cũng không vội, hắn quyết định hỏi ý kiến Lục Thiên Thiên trước.
Hắn vươn tay ra, bóc viên kẹo trong tay Lục Thiên Thiên ra, nhét vào miệng của cô:
"Thiên Thiên, anh Hai hỏi em mấy vấn đề, em phải thành thật trả lời anh."
"Dạ ~~ "
Lục Thiên Thiên gật đầu.
Lục Lập Hành suy nghĩ một chút, hỏi: "Tại sao em với chị đâu lại tới trong thôn hôm nay?"
"Chị dâu nói muốn đi mua giày cho anh Hai ~ "
"Có thật không?"
"Ừ!"
Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu, chỉ lo Lục Lập Hành không tin cô.
"chị dâu nói giày của anh hai bị hư hết rồi, không thể mang được nữa."
"chị dâu là đau lòng cho anh hai đấy!"
Lục Thiên Thiên đem những gì mình hiểu được nói ra.
"Đau lòng?"
Hóa ra cô ấy đã bắt đầu thấy đau lòng cho mình rồi sao?
Lục Thiên Thiên lại gật đầu:
"Ừ, buổi sáng chị dâu đợi anh hai ở trong sân rất lâu."
"Sau đó, anh hai không trở về, chị dâu còn làm cơm !"
"Chỉ là anh hai còn chưa có trở lại, chị dâu liền nói muốn đi mua giày cho anh hai."
Lục Lập Hành trong lòng rất vui khi nghe những điều này.
Cô gái này lại còn nấu cơm?
Nói thật, mặc dù kiếp trước thường xuyên ăn.
Nhưng sau khi Cố Vãn Thanh mất, nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng ăn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trọng Sinh trở về, hình như cơm đều là do hắn nấu.
Lục Lập Hành có phần hoài niệm đến cơm Cố Vãn Thanh nấu.
"Cơm còn không?"
Lục Thiên Thiên phồng má lên, nghiêm túc gật đầu:
"Còn ạ, ở trong nồi, chị dâu nói, đợi anh hai trở về là có thể ăn~~ "
"chị dâu là kiên quyết muốn đợi anh hai về ăn, vẫn là Thiên Thiên nói chị dâu, không ăn cơm em bé sẽ đói bụng, anh hai sẽ tức giận, sau đó chị ấy mới ăn~ "
"Được! Làm tốt lắm, một lúc nữa anh hai lại mua kẹo mút cho em!"
Ánh mắt của Lục Thiên Thiên ngay lập tức phát sáng lên: "Có thật không?"
Được hai cây kẹo mút thật hạnh phúc!
"Thật!"
"Thế nhưng hiện tại, chúng ta phải đuổi theo chị dâu của em đã!"
Nói xong, Lục Lập Hành tăng nhanh bước chân.
Cũng may, từ phòng khám bệnh đến quầy bán đồ ăn của Hoàng Cường có đường tắt.
Trên đường cũng không có người nào.
Nếu không trên người Lục Lập Hành đầy vết máu, cũng không tiện giải thích.
Vào lúc này.
Trần Tú Trân đã lôi kéo Cố Vãn Thanh vào trong cửa hàng.
"Em chờ một chút, để chị đi lấy."
Cô nhanh chóng đi vào phía sau quầy, đem tất cả giày của mình lấy ra ngoài.
Sau đó nhìn từng đôi, một bên vừa nhìn vừa lẩm bẩm:
"Số 42, số 42, a, tìm được rồi!"
Cô nhanh chóng đưa ra một đôi giày cho Cố Vãn Thanh:
"Một đôi không đủ, tôi tìm thêm!"
Sau năm phút, cô lục lọi ra được mười đôi giày.
Thấy Cố Vãn Thanh còn đang nhìn tới nhìn lui, không biết nên chọn cái nào.
Cô vung tay lên:
"Những cái này, đều cầm hết đi!"
"?"
Cố Vãn Thanh sững sờ: "Chuyện này... Nhiều như vậy bao nhiêu tiền?"
"Aiya tiền gì chứ? Em Vãn Thanh, từ nay về sau em chính là em ruột của chị, tên tiểu tử Lục Lập Hành kia cũng là em trai của chị, đòi tiền thì quá khách khí rồi, trực tiếp cầm đi!"
" y..."
Cố Vãn Thanh có phần không biết làm sao.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro