Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Đầu Óc Của Ngườ...
2024-08-07 19:07:53
"Khóc, chỉ biết khóc, chị dâu hai hiện tại thế nào cũng không biết, anh thấy em vẫn nên theo anh về nhà đi!"
Lục Lập Chính nói xong, liền tiến lên kéo tay Lục Thiên Thiên: "Tránh việc đi theo người nào đó học thói xấu."
Đại Hoàng thấy Lục Thiên Thiên không tình nguyện, chạy nhanh lên sủa Lục Lập Chính.
Lục Lập Chính lạnh mặt: "Đại Hoàng, ngay cả mày cũng không nghe lời phải không?"
Lục Lập Hành lập tức ngăn cả Đại Hoàng: "Đại Hoàng, đừng sủa bậy, đây là Lập Chính."
Đại Hoàng gâu hai tiếng rồi lùi lại.
Lục Lập Hành tiến lên, nghiêm túc nói:
"Lập Chính, em tin tưởng anh, lời Thiên Thiên và anh nói đều là sự thật. Đây đều là tiền anh bán khoai lang kiếm được. Em cầm lại đi, cũng đưa cho cha mẹ một chút."
Lục Lập Chính nhìn Lục Lập Hành với vẻ không dám tin:
"Tôi thấy anh bị điên rồi? Bán khoai lang? Anh cho rằng tôi không biết thu hoạch khoai lang năm nay của thôn Lục Gia đều không được tốt sao?"
"Chút khoai lang này còn không đủ cho nhà mình ăn, anh còn có thể bán lấy tiền sao?"
"Lục Lập Hành, anh cho rằng tôi tuổi còn nhỏ thì dễ bị lừa như Thiên Thiên sao? Anh đừng quên, tiền học phí của Thiên Thiên đều bị anh tiêu hết!"
"Còn có tiền khám bệnh cho anh cả và chị dâu, còn có tôi… và tiền ba mẹ kiếm được, tất cả đều bị anh tiêu xài không còn gì. Hiện tại, Thiên Thiên đến tuổi đi học, mấy đứa nhỏ khác đều đến trường học, anh xem Thiên Thiên nhà chúng ta đi!"
"Nàng ngay cả phí báo danh cũng không có, bảy tuổi, lại kéo dài nữa, nàng cũng là học sinh lớn tuổi."
"Những thứ này, ba mẹ không dám nói cho anh, sợ anh tức giận đánh người, nhưng tôi không sợ. Lục Lập Hành, mỗi việc anh làm đều có ba mẹ và anh cả ở sau thu dọn cho, anh có biết không hả?"
"Ba mẹ vì anh mà chịu bao ủy khuất ở thôn Lục Gia, bọn họ cũng không đuổi anh ra khỏi nhà, anh đừng có mà quá đáng!"
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, lập tức trả những thứ hoa quả này lại rồi cầm tiền về!"
"Nếu không, anh đừng trách tôi không khách sáo!"
Lục Lập Chính gần như một hơi nói hết lời tức giận trong lòng mình ra.
Thứ hắn thiếu nhất hiện tại chính là học phí.
Ba mẹ tích lũy tiền cho hắn học trung học, thế nhưng sau này, số tiền kia đều dùng để xây nhà cho Lục Lập Hành.
Hắn là nam tử hán, hắn có thể nhịn được.
Nhưng em hắn không thể nào không đi học, không biết chữ được, nhất là khi nhìn thấy Lục Lập Hành lại xài tiền bậy bạ.
Lục Lập Chính tức giận, nhìn chòng chọc vào Lục Lập Hành. Hi vọng Lục Lập Hành dù chỉ một lần, có thể nghe lọt lời hắn nói, giống như một nam tử hán.
Thế nhưng mà không có chuyện đó. Hắn chỉ nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của đối phương.
"Lập Chính, sau này sẽ không như vậy nữa, em cầm lấy số hoa quả kia đi."
"À, đúng rồi, em cũng cầm 10 tệ này luôn đi…" Lục Lập Hành nói xong, liền móc một xấp tiền ra từ trong túi.
Xấp tiền này hoàn toàn khiến cho Lục Lập Chính bị choáng váng.
"Lục Lập Hành à Lục Lập Hành, anh thật sự dám sao!"
"Nhiều tiền như vậy, anh rốt cuộc là đã trộm của ai?"
"Trả lại! Nếu không thì anh vĩnh viễn đừng có về nhà, tôi không có người anh hai như anh!"
Lục Lập Hành khẽ giật mình.
Hắn biết, mình vẫn là có chút nóng vội.
Một phế vật đột nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy, căn bản sẽ không ai tin tưởng cả, huống hồ là em trai luôn biết rõ tính cách của hắn.
"Lập Chính, anh biết em tức giận."
"Anh hiểu lý do em không muốn cầm số tiền này, anh sẽ giữ lại trước, lúc nào em cần thì lại tới tìm anh."
"Mặt khác, anh sẽ nghĩ biện pháp chuyện của Thiên Thiên, anh nhất định sẽ để nàng đến trường trong năm nay."
"Ha ha!" Lục Lập Chính cười lạnh."Anh biết hôm nay ngày mấy rồi không? Ngày 29 tháng 8, thời gian báo danh qua lâu rồi, trường học cũng đã khai giảng, anh làm thế nào để Thiên Thiên đến trường được đây?"
"Anh sẽ nghĩ biện pháp."
Lục Lập Hành nhớ tới tin tức mà hệ thống cho mình vào mấy ngày trước.
Có lẽ, đó chính là cơ hội cho Thiên Thiên đi học. Hắn muốn tìm một cánh cửa đột phá.
Lục Lập Chính nhìn hắn, không nói chuyện, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không tin.
Lục Lập Hành lại nói: "Còn có chuyện học cấp ba của em nữa, cũng sắp khai giảng rồi, em cần đi học, không thể chậm trễ! Anh nhớ trường cấp ba trong huyện sẽ khai giảng muộn hơn một chút, anh sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền."
Lục Lập Chính càng nghe càng phát hiện Lục Lập Hành không bình thường. Hiện tại khoác lác như thế còn không thèm chớp mắt một cái.
Hắn thực sự không muốn gặp lại hắn nữa.
Hắn trực tiếp kéo Lục Thiên Thiên, nói: "Thiên Thiên, chúng ta về nhà trước, chờ hai ngày này sẽ đi đón chị dâu hai về, đừng ở cùng một chỗ với cái tên điên này nữa."
Lục Thiên Thiên bị lôi kéo, chỉ có thể cẩn thận đi theo. Mặc cho Đại Hoàng phía sau gọi thế nào, cũng không ai để ý.
Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của bọn họ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cho dù như thế nào, bọn họ đều đang khoẻ mạnh ở bên cạnh mình.
Chuyện này quan trọng hơn tất cả mọi chuyện.
Hắn sẽ cố gắng để bọn họ có thể tiếp nhận mình.
Chí ít là hiện tại, Vãn Thanh đã bắt đầu tiếp nhận hắn…
Lục Lập Hành gánh cái sọt, hướng về nhà.
Mấy ngày này phải cố gắng kiếm tiền mới được, như này mới có thể gom góp học phí cho Thiên Thiên và Lập Chính…
------
Dịch: MBMH Translate
Lục Lập Chính nói xong, liền tiến lên kéo tay Lục Thiên Thiên: "Tránh việc đi theo người nào đó học thói xấu."
Đại Hoàng thấy Lục Thiên Thiên không tình nguyện, chạy nhanh lên sủa Lục Lập Chính.
Lục Lập Chính lạnh mặt: "Đại Hoàng, ngay cả mày cũng không nghe lời phải không?"
Lục Lập Hành lập tức ngăn cả Đại Hoàng: "Đại Hoàng, đừng sủa bậy, đây là Lập Chính."
Đại Hoàng gâu hai tiếng rồi lùi lại.
Lục Lập Hành tiến lên, nghiêm túc nói:
"Lập Chính, em tin tưởng anh, lời Thiên Thiên và anh nói đều là sự thật. Đây đều là tiền anh bán khoai lang kiếm được. Em cầm lại đi, cũng đưa cho cha mẹ một chút."
Lục Lập Chính nhìn Lục Lập Hành với vẻ không dám tin:
"Tôi thấy anh bị điên rồi? Bán khoai lang? Anh cho rằng tôi không biết thu hoạch khoai lang năm nay của thôn Lục Gia đều không được tốt sao?"
"Chút khoai lang này còn không đủ cho nhà mình ăn, anh còn có thể bán lấy tiền sao?"
"Lục Lập Hành, anh cho rằng tôi tuổi còn nhỏ thì dễ bị lừa như Thiên Thiên sao? Anh đừng quên, tiền học phí của Thiên Thiên đều bị anh tiêu hết!"
"Còn có tiền khám bệnh cho anh cả và chị dâu, còn có tôi… và tiền ba mẹ kiếm được, tất cả đều bị anh tiêu xài không còn gì. Hiện tại, Thiên Thiên đến tuổi đi học, mấy đứa nhỏ khác đều đến trường học, anh xem Thiên Thiên nhà chúng ta đi!"
"Nàng ngay cả phí báo danh cũng không có, bảy tuổi, lại kéo dài nữa, nàng cũng là học sinh lớn tuổi."
"Những thứ này, ba mẹ không dám nói cho anh, sợ anh tức giận đánh người, nhưng tôi không sợ. Lục Lập Hành, mỗi việc anh làm đều có ba mẹ và anh cả ở sau thu dọn cho, anh có biết không hả?"
"Ba mẹ vì anh mà chịu bao ủy khuất ở thôn Lục Gia, bọn họ cũng không đuổi anh ra khỏi nhà, anh đừng có mà quá đáng!"
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, lập tức trả những thứ hoa quả này lại rồi cầm tiền về!"
"Nếu không, anh đừng trách tôi không khách sáo!"
Lục Lập Chính gần như một hơi nói hết lời tức giận trong lòng mình ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ hắn thiếu nhất hiện tại chính là học phí.
Ba mẹ tích lũy tiền cho hắn học trung học, thế nhưng sau này, số tiền kia đều dùng để xây nhà cho Lục Lập Hành.
Hắn là nam tử hán, hắn có thể nhịn được.
Nhưng em hắn không thể nào không đi học, không biết chữ được, nhất là khi nhìn thấy Lục Lập Hành lại xài tiền bậy bạ.
Lục Lập Chính tức giận, nhìn chòng chọc vào Lục Lập Hành. Hi vọng Lục Lập Hành dù chỉ một lần, có thể nghe lọt lời hắn nói, giống như một nam tử hán.
Thế nhưng mà không có chuyện đó. Hắn chỉ nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của đối phương.
"Lập Chính, sau này sẽ không như vậy nữa, em cầm lấy số hoa quả kia đi."
"À, đúng rồi, em cũng cầm 10 tệ này luôn đi…" Lục Lập Hành nói xong, liền móc một xấp tiền ra từ trong túi.
Xấp tiền này hoàn toàn khiến cho Lục Lập Chính bị choáng váng.
"Lục Lập Hành à Lục Lập Hành, anh thật sự dám sao!"
"Nhiều tiền như vậy, anh rốt cuộc là đã trộm của ai?"
"Trả lại! Nếu không thì anh vĩnh viễn đừng có về nhà, tôi không có người anh hai như anh!"
Lục Lập Hành khẽ giật mình.
Hắn biết, mình vẫn là có chút nóng vội.
Một phế vật đột nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy, căn bản sẽ không ai tin tưởng cả, huống hồ là em trai luôn biết rõ tính cách của hắn.
"Lập Chính, anh biết em tức giận."
"Anh hiểu lý do em không muốn cầm số tiền này, anh sẽ giữ lại trước, lúc nào em cần thì lại tới tìm anh."
"Mặt khác, anh sẽ nghĩ biện pháp chuyện của Thiên Thiên, anh nhất định sẽ để nàng đến trường trong năm nay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha!" Lục Lập Chính cười lạnh."Anh biết hôm nay ngày mấy rồi không? Ngày 29 tháng 8, thời gian báo danh qua lâu rồi, trường học cũng đã khai giảng, anh làm thế nào để Thiên Thiên đến trường được đây?"
"Anh sẽ nghĩ biện pháp."
Lục Lập Hành nhớ tới tin tức mà hệ thống cho mình vào mấy ngày trước.
Có lẽ, đó chính là cơ hội cho Thiên Thiên đi học. Hắn muốn tìm một cánh cửa đột phá.
Lục Lập Chính nhìn hắn, không nói chuyện, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không tin.
Lục Lập Hành lại nói: "Còn có chuyện học cấp ba của em nữa, cũng sắp khai giảng rồi, em cần đi học, không thể chậm trễ! Anh nhớ trường cấp ba trong huyện sẽ khai giảng muộn hơn một chút, anh sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền."
Lục Lập Chính càng nghe càng phát hiện Lục Lập Hành không bình thường. Hiện tại khoác lác như thế còn không thèm chớp mắt một cái.
Hắn thực sự không muốn gặp lại hắn nữa.
Hắn trực tiếp kéo Lục Thiên Thiên, nói: "Thiên Thiên, chúng ta về nhà trước, chờ hai ngày này sẽ đi đón chị dâu hai về, đừng ở cùng một chỗ với cái tên điên này nữa."
Lục Thiên Thiên bị lôi kéo, chỉ có thể cẩn thận đi theo. Mặc cho Đại Hoàng phía sau gọi thế nào, cũng không ai để ý.
Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của bọn họ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cho dù như thế nào, bọn họ đều đang khoẻ mạnh ở bên cạnh mình.
Chuyện này quan trọng hơn tất cả mọi chuyện.
Hắn sẽ cố gắng để bọn họ có thể tiếp nhận mình.
Chí ít là hiện tại, Vãn Thanh đã bắt đầu tiếp nhận hắn…
Lục Lập Hành gánh cái sọt, hướng về nhà.
Mấy ngày này phải cố gắng kiếm tiền mới được, như này mới có thể gom góp học phí cho Thiên Thiên và Lập Chính…
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro