Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Lời Nói Của Lục...
2024-08-07 19:07:53
Trong núi sâu Toa Tử Lĩnh.
Cây cối trên núi rất lớn, ánh nắng không chiếu qua được cành lá, trong rừng rất tối tăm. Nhưng mà ở chỗ này lại rất thích hợp cho quả dại sinh trưởng.
Bởi vì sẽ không có ai đến phá hỏng, trong rừng có phân và nước tiểu của động vật hoang dã, đúng lúc có thể trở thành chất dinh dưỡng của bọn chúng.
Vương Ái Phương thích nhất đến Toa Tử Lĩnh. Nơi này có óc chó dại mà Tiểu Thạch Đầu thích ăn, ngoài óc chó dại ra, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy kiwi.
Hôm nay, nàng cũng bị vô số quả dại thu hút.
Một tháng trước, sau khi đốn củi ở bên này về, Vương Ái Phương đã nhìn thấy một gốc kiwi mọc trên sườn núi.
Vách núi không cao, tầm hai ba mét gì đó. Quả thì nằm ở trong khe của tảng đá.
Thân cành rậm rạp, quả lớn từng chùm. Nhưng khi đó, quả còn chưa chín.
Nhưng bây giờ lại khác.
Cuối tháng tám, chính là thời điểm mà rất nhiều quả hoang dại chín.
Ở nơi này kiwi được gọi là khế, loại quả này nhỏ hơn trứng gà một chút, hơi kém so với quả được trồng trọt. Nhưng nó lại vô cùng ngọt.
Vương Ái Phương mang theo rổ, sáng sớm đã đi tới bên này. Trông thấy quả quả nhiên là chín rồi, nàng bắt đầu leo lên từ sườn bên, bắt đầu hái quả.
"Tiểu Thạch Đầu có lộc ăn rồi, ha ha, ăn không hết còn có thể làm rượu trái cây, ba nó chắc chắn cũng sẽ rất thích!" Vương Ái Phương cảm thấy mừng rỡ vì thu hoạch hôm nay của mình.
Nàng vẫn chưa chú ý tới, nguy hiểm sắp xảy ra.
Rổ đã sắp đầy, thế nhưng, tất cả số quả mà nàng có thể với tới đều đã bị hái hết. Vương Ái Phương quyết định làm liều, với lên cao một chút.
Trời vừa mới mưa mấy ngày trước, đối với mấy chỗ không được ánh nắng chiếu tới như này, mặt đất vô cùng ẩm ướt. Trên tảng đá lớn cũng đầy là rêu.
Vương Ái Phương giẫm lên rêu, đưa tay, dùng lực với quả khế phía xa xa.
Nhưng mà một giây sau!
Nàng trượt chân…
Sắc mặt của Vương Ái Phương lập tức thay đổi:
"A!"
Nàng hét to một tiếng, cuối cùng không giữ vững được thân hình.
Nàng cứ như vậy mà rơi xuống khỏi tảng đá lớn cao ba mét.
Lúc rơi xuống, Vương Ái Phương phát hiện, chân của mình không thể động được nữa. Nàng nghĩ hết biện pháp, nhưng đều không thể nhúc nhích chút nào.
"Này, có người không?"
"Có người không? Cứu mạng với!"
Vương Ái Phương bắt đầu hướng về bên ngoài cầu cứu.
Nhưng, Toa Tử Lĩnh hôm nay không có ai.
Gọi nửa giờ, cũng không có người đáp lại. Vương Ái Phương tuyệt vọng nằm trên mặt đất.
Nàng dùng sức lực còn sót lại, nhặt mấy quả khế rơi xung quanh vào rổ. Những thứ này đều là cho Tiểu Thạch Đầu…
Nàng không biết mình đã nằm bao lâu. Dưới thân ẩm ướt, cộng với đau đớn trên người.
Vương Ái Phương cảm thấy đầu của mình có chút choáng.
Vương Ái Phương chật vật cầm một khúc gỗ lên, gõ vào tảng đá bên cạnh, làm ra sự giãy dụa cuối cùng.
Nhưng mà, ý thức của nàng lại càng ngày càng mơ hồ.
Ngay vào lúc, nàng sắp ngất đi, Vương Ái Phương chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Mẹ, người ở chỗ nào vậy ~~ "
…
Hoàng Cường tìm kiếm khắp Toa Tử Lĩnh nửa giờ.
Nhưng mà Toa Tử Lĩnh cực lớn, Hoàng Cường làm thế nào cũng không tìm được người.
Nhìn Toa Tử Lĩnh vừa ẩm ướt lại tối tăm, trong lòng Hoàng Cường có chút lo lắng.
Nhưng hắn rất nhanh đã dùng lực đánh cho mình một bàn tay.
"Nghĩ gì thế? Tìm không thấy mẹ nói rõ bà ấy không ở chỗ này, cũng không có chuyện gì, mày trở nên mê tín như thế từ lúc nào vậy?"
"Lời Lục Lập Hành nói mà mày cũng tin?" Hắn nói thầm.
Hoàng Cường lắc lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy cách đó không xa, có tiếng đánh vàng tảng đá.
Hoàng Cường giật mình, nhanh chóng qua bên kia nhìn xem.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, có một giọng nói yếu ớt xen lẫn trong đó:
"Cường Tử, Cường Tử, là con sao? Khụ khụ…"
"Mẹ?"
Hoàng Cường nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.
Hắn tách lùm cây ra, nhìn thấy Vương Ái Phương đang nằm dưới đất.
Hoàng Cường gấp gáp:
"Mẹ, mẹ, thật sự là mẹ!"
"Mẹ, mẹ sao thế? Người đừng dọa con chứ!"
"Mẹ!"
Hoàng Cường vội vàng đỡ Vương Ái Phương lên.
Quần áo của Vương Ái Phương đã ướt một nửa, trên tóc cũng đều là bùn.
Trông thấy Hoàng Cường, nàng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cười, chỉ chỉ cái rổ bên cạnh:
"Cho, cho Tiểu Thạch Đầu…"
"Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến cái này? Mẹ đừng nhúc nhích, con cõng mẹ đi bệnh viện!"
"Mẹ, người chờ một chút!"
Hoàng Cường cố gắng đỡ Vương Ái Phương lên, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có chút bất an.
Nhưng mà, người hắn rất mập, Vương Ái Phương cũng không gầy. Lại bởi vì nóng vội, Hoàng Cường thử nhiều lần đều không thành công.
"Đừng, đừng gấp…" Vương Ái Phương nhỏ giọng an ủi hắn.
"Mẹ buồn ngủ, mẹ muốn ngủ… ngủ một hồi."
Nghe thấy lời này, Hoàng Cường gấp đến đầu đầy đổ mồ hôi:
"Mẹ, mẹ đừng ngủ mà!"
"Mẹ quên bà nội con ra đi thế nào rồi sao? Nàng cũng nói là muốn ngủ, cuối cùng lại không tỉnh lại!"
"Mẹ, mẹ!"
Trong lòng hắn chợt cảm thấy trống rỗng.
Hoàng Cường liều mạng gọi Vương Ái Phương.
Thế nhưng, Vương Ái Phương vẫn là nhắm mắt lại. Nàng đã hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ!"
Hoàng Cường 100kg lúc này mệt lả ngồi dưới đất, nước mắt chảy xuống theo.
"Đừng mà, mẹ!"
"Đều là con không tốt, con buổi sáng nên trở về ngăn cản người!"
"Mẹ, Tiểu Thạch Đầu vẫn chờ mẹ trở về đó, mẹ đừng ngủ chứ…"
Gọi một hồi, Hoàng Cường phát hiện Vương Ái Phương không có phản ứng gì.
Hắn kích động đứng lên.
Hắn tự nói với mình rằng phải tỉnh táo, cuối cùng, trong đầu hắn nghĩ tới một người.
Lục Lập Hành!
Hắn nói hắn thường xuyên đến Toa Tử Lĩnh nên mới phát hiện nơi này không an toàn.
Có lẽ, hắn hiện tại cũng đang ở Toa Tử Lĩnh…
Hoàng Cường gần như tuyệt vọng, lập tức hô to trong Toa Tử Lĩnh:
"Lục Lập Hành!"
"Lục Lập Hành có ở đó hay không? Cứu mạng!"
"Ai, ai có thể tới giúp đỡ chút không?"
Không có người đáp lại, Hoàng Cường ủ rũ ngồi trên mặt đất…
Chính là vào lúc này, hắn nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng chó sủa:
"Gâu! ~ "
…
Vương Thiết Trụ cảm thấy mình sắp điên rồi, Lục Lập Hành không biết là bị làm sao nữa, chạy cực nhanh.
Đại Hoàng cũng phi nước đại ở phía trước. Hắn cũng không dám nói thêm cái gì.
Cho đến khi nghe thấy Đại Hoàng sủa dữ dội, Vương Thiết Trụ mới nhẹ nhàng thở ra:
"Sao thế, sao thế? Bên này có vật gì tốt… Mẹ nó!"
Nói được nửa câu, Vương Thiết Trụ bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hô, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
"Ông chủ Hoàng, ông chủ Hoàng, ngài sao thế? Sao nơi này lại có một người đang nằm!"
"Anh, anh Lục…"
Hoàng Cường nhanh chóng đến bên cạnh Lục Lập Hành, bắt tay hắn lại, muốn quỳ xuống.
"Lục huynh đệ, cậu thật sự ở đây!"
"Thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, buổi sáng không nên nói cậu như vậy. Không nên không tin lời của cậu, là lỗi của tôi!"
"Tôi…Lục huynh đệ, giúp, giúp tôi một chút, mau cứu mẹ tôi, nàng ngã xuống hôn mê rồi!"
"Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?"
------
Dịch: MBMH Translate
Cây cối trên núi rất lớn, ánh nắng không chiếu qua được cành lá, trong rừng rất tối tăm. Nhưng mà ở chỗ này lại rất thích hợp cho quả dại sinh trưởng.
Bởi vì sẽ không có ai đến phá hỏng, trong rừng có phân và nước tiểu của động vật hoang dã, đúng lúc có thể trở thành chất dinh dưỡng của bọn chúng.
Vương Ái Phương thích nhất đến Toa Tử Lĩnh. Nơi này có óc chó dại mà Tiểu Thạch Đầu thích ăn, ngoài óc chó dại ra, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy kiwi.
Hôm nay, nàng cũng bị vô số quả dại thu hút.
Một tháng trước, sau khi đốn củi ở bên này về, Vương Ái Phương đã nhìn thấy một gốc kiwi mọc trên sườn núi.
Vách núi không cao, tầm hai ba mét gì đó. Quả thì nằm ở trong khe của tảng đá.
Thân cành rậm rạp, quả lớn từng chùm. Nhưng khi đó, quả còn chưa chín.
Nhưng bây giờ lại khác.
Cuối tháng tám, chính là thời điểm mà rất nhiều quả hoang dại chín.
Ở nơi này kiwi được gọi là khế, loại quả này nhỏ hơn trứng gà một chút, hơi kém so với quả được trồng trọt. Nhưng nó lại vô cùng ngọt.
Vương Ái Phương mang theo rổ, sáng sớm đã đi tới bên này. Trông thấy quả quả nhiên là chín rồi, nàng bắt đầu leo lên từ sườn bên, bắt đầu hái quả.
"Tiểu Thạch Đầu có lộc ăn rồi, ha ha, ăn không hết còn có thể làm rượu trái cây, ba nó chắc chắn cũng sẽ rất thích!" Vương Ái Phương cảm thấy mừng rỡ vì thu hoạch hôm nay của mình.
Nàng vẫn chưa chú ý tới, nguy hiểm sắp xảy ra.
Rổ đã sắp đầy, thế nhưng, tất cả số quả mà nàng có thể với tới đều đã bị hái hết. Vương Ái Phương quyết định làm liều, với lên cao một chút.
Trời vừa mới mưa mấy ngày trước, đối với mấy chỗ không được ánh nắng chiếu tới như này, mặt đất vô cùng ẩm ướt. Trên tảng đá lớn cũng đầy là rêu.
Vương Ái Phương giẫm lên rêu, đưa tay, dùng lực với quả khế phía xa xa.
Nhưng mà một giây sau!
Nàng trượt chân…
Sắc mặt của Vương Ái Phương lập tức thay đổi:
"A!"
Nàng hét to một tiếng, cuối cùng không giữ vững được thân hình.
Nàng cứ như vậy mà rơi xuống khỏi tảng đá lớn cao ba mét.
Lúc rơi xuống, Vương Ái Phương phát hiện, chân của mình không thể động được nữa. Nàng nghĩ hết biện pháp, nhưng đều không thể nhúc nhích chút nào.
"Này, có người không?"
"Có người không? Cứu mạng với!"
Vương Ái Phương bắt đầu hướng về bên ngoài cầu cứu.
Nhưng, Toa Tử Lĩnh hôm nay không có ai.
Gọi nửa giờ, cũng không có người đáp lại. Vương Ái Phương tuyệt vọng nằm trên mặt đất.
Nàng dùng sức lực còn sót lại, nhặt mấy quả khế rơi xung quanh vào rổ. Những thứ này đều là cho Tiểu Thạch Đầu…
Nàng không biết mình đã nằm bao lâu. Dưới thân ẩm ướt, cộng với đau đớn trên người.
Vương Ái Phương cảm thấy đầu của mình có chút choáng.
Vương Ái Phương chật vật cầm một khúc gỗ lên, gõ vào tảng đá bên cạnh, làm ra sự giãy dụa cuối cùng.
Nhưng mà, ý thức của nàng lại càng ngày càng mơ hồ.
Ngay vào lúc, nàng sắp ngất đi, Vương Ái Phương chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, người ở chỗ nào vậy ~~ "
…
Hoàng Cường tìm kiếm khắp Toa Tử Lĩnh nửa giờ.
Nhưng mà Toa Tử Lĩnh cực lớn, Hoàng Cường làm thế nào cũng không tìm được người.
Nhìn Toa Tử Lĩnh vừa ẩm ướt lại tối tăm, trong lòng Hoàng Cường có chút lo lắng.
Nhưng hắn rất nhanh đã dùng lực đánh cho mình một bàn tay.
"Nghĩ gì thế? Tìm không thấy mẹ nói rõ bà ấy không ở chỗ này, cũng không có chuyện gì, mày trở nên mê tín như thế từ lúc nào vậy?"
"Lời Lục Lập Hành nói mà mày cũng tin?" Hắn nói thầm.
Hoàng Cường lắc lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy cách đó không xa, có tiếng đánh vàng tảng đá.
Hoàng Cường giật mình, nhanh chóng qua bên kia nhìn xem.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, có một giọng nói yếu ớt xen lẫn trong đó:
"Cường Tử, Cường Tử, là con sao? Khụ khụ…"
"Mẹ?"
Hoàng Cường nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.
Hắn tách lùm cây ra, nhìn thấy Vương Ái Phương đang nằm dưới đất.
Hoàng Cường gấp gáp:
"Mẹ, mẹ, thật sự là mẹ!"
"Mẹ, mẹ sao thế? Người đừng dọa con chứ!"
"Mẹ!"
Hoàng Cường vội vàng đỡ Vương Ái Phương lên.
Quần áo của Vương Ái Phương đã ướt một nửa, trên tóc cũng đều là bùn.
Trông thấy Hoàng Cường, nàng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cười, chỉ chỉ cái rổ bên cạnh:
"Cho, cho Tiểu Thạch Đầu…"
"Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến cái này? Mẹ đừng nhúc nhích, con cõng mẹ đi bệnh viện!"
"Mẹ, người chờ một chút!"
Hoàng Cường cố gắng đỡ Vương Ái Phương lên, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có chút bất an.
Nhưng mà, người hắn rất mập, Vương Ái Phương cũng không gầy. Lại bởi vì nóng vội, Hoàng Cường thử nhiều lần đều không thành công.
"Đừng, đừng gấp…" Vương Ái Phương nhỏ giọng an ủi hắn.
"Mẹ buồn ngủ, mẹ muốn ngủ… ngủ một hồi."
Nghe thấy lời này, Hoàng Cường gấp đến đầu đầy đổ mồ hôi:
"Mẹ, mẹ đừng ngủ mà!"
"Mẹ quên bà nội con ra đi thế nào rồi sao? Nàng cũng nói là muốn ngủ, cuối cùng lại không tỉnh lại!"
"Mẹ, mẹ!"
Trong lòng hắn chợt cảm thấy trống rỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Cường liều mạng gọi Vương Ái Phương.
Thế nhưng, Vương Ái Phương vẫn là nhắm mắt lại. Nàng đã hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ!"
Hoàng Cường 100kg lúc này mệt lả ngồi dưới đất, nước mắt chảy xuống theo.
"Đừng mà, mẹ!"
"Đều là con không tốt, con buổi sáng nên trở về ngăn cản người!"
"Mẹ, Tiểu Thạch Đầu vẫn chờ mẹ trở về đó, mẹ đừng ngủ chứ…"
Gọi một hồi, Hoàng Cường phát hiện Vương Ái Phương không có phản ứng gì.
Hắn kích động đứng lên.
Hắn tự nói với mình rằng phải tỉnh táo, cuối cùng, trong đầu hắn nghĩ tới một người.
Lục Lập Hành!
Hắn nói hắn thường xuyên đến Toa Tử Lĩnh nên mới phát hiện nơi này không an toàn.
Có lẽ, hắn hiện tại cũng đang ở Toa Tử Lĩnh…
Hoàng Cường gần như tuyệt vọng, lập tức hô to trong Toa Tử Lĩnh:
"Lục Lập Hành!"
"Lục Lập Hành có ở đó hay không? Cứu mạng!"
"Ai, ai có thể tới giúp đỡ chút không?"
Không có người đáp lại, Hoàng Cường ủ rũ ngồi trên mặt đất…
Chính là vào lúc này, hắn nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng chó sủa:
"Gâu! ~ "
…
Vương Thiết Trụ cảm thấy mình sắp điên rồi, Lục Lập Hành không biết là bị làm sao nữa, chạy cực nhanh.
Đại Hoàng cũng phi nước đại ở phía trước. Hắn cũng không dám nói thêm cái gì.
Cho đến khi nghe thấy Đại Hoàng sủa dữ dội, Vương Thiết Trụ mới nhẹ nhàng thở ra:
"Sao thế, sao thế? Bên này có vật gì tốt… Mẹ nó!"
Nói được nửa câu, Vương Thiết Trụ bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hô, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
"Ông chủ Hoàng, ông chủ Hoàng, ngài sao thế? Sao nơi này lại có một người đang nằm!"
"Anh, anh Lục…"
Hoàng Cường nhanh chóng đến bên cạnh Lục Lập Hành, bắt tay hắn lại, muốn quỳ xuống.
"Lục huynh đệ, cậu thật sự ở đây!"
"Thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, buổi sáng không nên nói cậu như vậy. Không nên không tin lời của cậu, là lỗi của tôi!"
"Tôi…Lục huynh đệ, giúp, giúp tôi một chút, mau cứu mẹ tôi, nàng ngã xuống hôn mê rồi!"
"Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro