Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)

Lục Lập Hành, A...

2024-08-07 19:07:53

Nói đến chuyện này, Cố Vãn Thanh lại cảm thấy chua xót. Mùa đông này, sao mà qua được đây?

"Không có chuyện gì, cứ thử trước một chút!"

Lục Lập Hành không có ý định trực tiếp nói tin tức khoai lang đã lớn cho nàng, tránh nàng nhất thời không tiếp nhận được. Chờ qua mấy ngày, lại cho nàng một bất ngờ.

Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.

Lục Lập Hành đi một chuyến, hái được rất nhiều nấm gan bò.

Buổi chiều ngày thứ ba, hắn phơi nắng một rổ nấm ở bên ngoài.

Cộng với trong phòng có 18 cân, chắc là đã được 20 cân.

Sau đó, hắn dự định đến quầy bán quà vặt tìm Hoàng Cường hỏi một chút.



Quầy bán hàng của Hoàng Cường.

Hoàng Cường mập mạp vừa mới ăn cơm trưa xong, hắn ngồi ở cửa ra vào xỉa răng. Hắn buồn ngủ đầu chĩa xuống đất. Ngay tại lúc hắn đang chuẩn bị đi về ngủ trưa thì một bóng người phong trần mệt mỏi quen thuộc đi tới:

"Ông chủ Hoàng, chào ông chủ Hoàng!"

"Lão Vương?" Hoàng Cường lập tức tỉnh lại.

Lão Vương tên là Vương Cường, tên giống như hắn, là người trên thị trấn. Hoàng Cường kết bạn với hắn cũng là vì cùng tên.

Lão Vương là một người sành ăn, tất cả việc mua bán lâm sản của Hoàng Cường đều thông qua Vương Cường. Trông thấy Vương Cường, hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.

"Sao anh lại tới đây? Đường thông rồi sao?"

Vương Cường cau mày, khoát tay áo:

"Thông cái gì chứ, anh không biết tôi phải trải qua bao gian nan mới tìm tới được chỗ này đâu. Tôi phải đạp xe hai mươi cây số, xe dừng ở bên ngoài, lại đi bộ trên đường nhỏ tới! Ai, mưa to như này đúng là xui xẻo mà!"

"Khó… khó khăn như thế sao? Nhanh ngồi nhanh ngồi, Lão Vương, anh gấp gáp tìm tôi như vậy là có chuyện gì sao?"

Hoàng Cường tranh thủ thời gian rót cho Vương Cường một chén nước.

Vương Cường cũng giống như hắn, đều là người làm ăn. Hoàng Cường cũng không cho rằng, hắn sẽ không có chuyện gì mà đi bộ lên núi chơi.

Vương Cường một hơi uống sạch chén nước mới thở phào: "Tôi à, tìm anh đương nhiên là có chuyện rồi. Bên trong núi của các người, có cái kia hay không, cái kia cái kia…. cái kia gọi là cái gì nhỉ?"

Hoàng Cường nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.

"Cái gì?"

Vương Cường vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nghĩ ra:

"Nấm gan bò, đúng rồi, gọi là nấm gan bò!"

"Đây chính là một thứ đồ chơi mới mẻ, tôi nhớ trong núi thôn Lục Gia các người có nấm, nấm gan bò cũng là một loại nấm!"

"Nấm gan bò?" Hoàng Cường nhíu nhíu mày, cái tên này sao lại nghe quen tai như thế nhỉ? Hình như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng hắn nhất thời lại không nhớ nổi.

Vương Cường nói: "Đúng đúng đúng, chỗ của tôi có mấy khách hàng muốn, đưa ra giá cả rất cao, bốn tệ một cân! Nói nếu như mà có thì muốn 20 cân trước, nếu như xác định là sản phẩm hoang dại chất lượng cao thì sẽ thu mua với số lượng lớn!"

"Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ có thể kiếm lời được một khoản lớn đấy! Ông chủ Hoàng, tôi chỉ nói tin tức tốt này cho một mình anh thôi đó!"

"Anh nhanh nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là có hay không, nếu như không có thì tôi sẽ đi hỏi hắn xem có biện pháp gì khác hay không!" Vương Cường vừa nói vừa lau mồ hôi đang chảy xuống từ trên trán.

Hoàng Cường híp mắt, đi tới đi lui trong phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chỗ chúng tôi đúng là có nấm, thế nhưng là nấm gan bò…Đó là cái gì? Rốt cuộc đã từng nghe qua ở đâu rồi?"

"A, xem cái đầu của tôi này, tôi nhớ rõ ràng đã nghe qua ở đâu đó rồi!" Hoàng Cường có chút khó chịu.

Chính vào lúc này, Hoàng Tiểu Thạch thò cái đầu nhỏ ra từ trong nhà:

"Ba ba, hôm nay con còn muốn ăn thịt thỏ, ăn ngon!"

Hoàng Tiểu Thạch vừa nói xong, Hoàng Cường lập tức tỉnh ngộ:

"Thỏ, đúng rồi là thỏ! Đi đi đi, tôi biết chỗ nào có!"

Vương Cường bị túm thì cảm thấy mơ hồ: "Ai ai, làm gì vậy? Tôi đang nói đến nấm gan bò, là một loại cây nấm, không phải là thỏ! Anh tìm con thỏ làm cái gì?"

"Không phải không phải, người bắt thỏ có thứ đồ chơi này!"

"Người bắt thỏ? Ai vậy?"

"Lục Lập Hành!"



Lục Lập Hành thu dọn trong ngoài phòng một lần.

Vào lúc hắn muốn đi ra ngoài tìm Hoàng Cường thì bị Vương Thiết Trụ ngăn cản.

Hôm nay, Vương Thiết Trụ vốn muốn tới xem Lục Lập Hành rốt cuộc đang làm gì.

Sao có thể mua được nhiều trứng gà trong thời gian ngắn như vậy.

Hắn lấy tiền từ đâu tới.

Thế nhưng mới vừa đến nhà Lục Lập Hành, thấy trong sân bày đầy nấm thì chấn kinh.

"Nấm thối? Thứ đồ chơi này không phải là có độc sao?"

"Lục Lập Hành, cậu không phải là bán nấm độc đó chứ?"

"Mau nói, cậu đã hại bao nhiêu người rồi!"

Lục Lập Hành có chút bất đắc dĩ. Người ở đây tuy đều có lòng tốt nhưng mà nhận thức lại không đủ. Cộng với quá khứ khốn nạn của mình trước đó, muốn để bọn họ tin tưởng mình đúng là chuyện khó khăn.

Lục Lập Hành đành phải giải thích: "Không phải, cái này không có độc, tôi đúng là cũng muốn bán cho bọn họ…"

"Không có độc? Tôi mới không tin!"

Vương Thiết Trụ vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Phú Nhân đang xuống núi. Hắn vội vàng gọi Lưu Phú Nhân qua.

"Chú Lưu, chú Lưu đến giúp đỡ chút!"

"Lục Lập Hành, tôi nói cho cậu biết, chú Lưu thường xuyên hái núi trên nấm, nấm gì có độc nấm gì không có độc, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra! Cậu để chú Lưu xem một chút!"

Lục Lập Hành trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Nghe thấy tiếng gọi, Lưu Phú Nhân đi tới:

"Sao thế Thiết Trụ?"

"Ngài nhìn đi, chú Lưu! Lục Lập Hành nói những thứ này không có độc, ngài đến xem một chút, có phải là tên này lại muốn hại người hay không." Vương Thiết Trụ chỉ vào vỉ tre trong sân.

Lưu Phú Nhân hơi nheo mắt lại:

"Lục Lập Hành, không phải là đã bảo cháu vứt đống nấm thối này đi rồi sao? Sao còn chưa vứt nữa? Cháu điên rồi phải không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chú nghe nói Vãn Thanh mang thai, cháu làm như này… không phải là đang hại Vãn Thanh hay sao?"

Mắng Lục Lập Hành xong, Lưu Phú Nhân lại đi vào trong sân gọi Cố Vãn Thanh:

"Nha đầu Vãn Thanh, nha đầu Vãn Thanh?"

Lục Lập Hành rất là bất đắc dĩ:

"Chú Lưu, nàng đang ngủ."

"Ngủ? Ngủ cũng không được! Thiết Trụ, hắn không vứt, chúng ta vứt giúp hắn! Không thể để cho hắn hồ nháo được!"

"Vâng, được!"

Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân nói động thủ liền động thủ.

Đại Hoàng vẫn luôn đứng nhìn, ý thức được hai người muốn động thủ thì kêu to rồi lao đến!

"Gâu gâu ~ "

Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân giật nảy mình:

"Đại Hoàng, đừng làm rộn! Chủ nhân của mày muốn hại người!"

"Mày đi qua một bên, không được ảnh hưởng tới bọn tao!"

Động tác trong tay hai người vẫn không ngừng. Đại Hoàng lượn quanh bọn họ, trực tiếp há miệng.

Lục Lập Hành vội vàng nói: "Đại Hoàng, đừng cắn người bị thương!"

Đại Hoàng nghe hiểu nên chỉ cắn tay áo của hai người. Nhưng mà hai người sao có thể chịu thua được.

"Lục Lập Hành, cậu dám để cho chó của cậu cắn chúng tôi?"

Lục Lập Hành cũng rất là bất đắc dĩ:

"Xin lỗi, hai vị, thật sự không thể vứt được, tôi cần nhờ cái này để mua thuốc dưỡng thai cho Vãn Thanh."

"Cháu, cháu, cháu… Cháu thực sự là… Thiết Trụ, cháu ngăn chặn Đại Hoàng, để chú vứt cho!"

"Được!"

Hai người phân công rõ ràng.

Lúc Cố Vãn Thanh ngủ dậy, đã nhìn thấy một màn như thế.

Nàng tranh thủ thời gian đi ra ngoài, chuẩn bị ngăn cản.

Tuy nàng cũng không xác định được nấm này thật sự có thể bán lấy tiền hay không, nhưng cũng không thể để Đại Hoàng đả thương người được!

Đúng lúc này, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô:

"Dừng, dừng, dừng!"

"Lục Lập Hành, cậu ở nhà sao? Quá tốt rồi!"

Trông thấy Hoàng Cường, Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ đều sững sờ:

"Ông chủ Hoàng, sao ông lại tới đây?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)

Số ký tự: 0