Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Lục Lập Hành, C...
2024-08-07 19:07:53
Ngày hôm sau.
Lục Lập Hành dậy sớm, sau khi nấu bữa sáng thì tự mình ăn một chút, rồi bỏ phần còn lại vào trong nồi cho nóng.
Sau khi ghi lời nhắn vào giấy cho Cố Vãn Thanh, hắn liền gánh đòn gánh và hai cái sọt đi ra ruộng.
Không đến một lúc, hai cái sọt đã đầy.
Lục Lập Hành lại gánh hai sọt khoai lang xuống núi.
Chỉ là, đống khoai lang này vô cùng nặng.
Lục Lập Hành bắt đầu suy nghĩ, chẳng những cần mua cái xe đạp, còn phải mua xe ba bánh kéo hàng mới được.
Lúc Cố Vãn Thanh thức dậy, nhìn thấy tờ giấy ở trong nhà bếp.
"Vợ à, anh đi làm việc, em ăn nhân lúc còn nóng, hôm nay kiếm tiền mua quýt cho em."
Cố Vãn Thanh đọc xong thì nở nụ cười. Quýt là quả mà nàng thích ăn nhất. Chỉ là một năm hiếm lắm mới ăn được mấy lần.
Lúc kết hôn, nàng từng nói với Lục Lập Hành, không nghĩ tới hắn hiện tại còn nhớ rõ.
Ăn cơm xong, nàng đúng lúc trông thấy Lục Lập Hành gánh khoai trở về.
"Ăn cơm xong chưa?"
"Ừm, ăn rồi."
"Vậy được, anh đi bán khoai lang, em nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Em, em đi chung với anh!" Cố Vãn Thanh vội vàng nói.
Nhìn dáng vẻ đầy mồ hôi của Lục Lập Hành, nàng có chút đau lòng.
"Không cần, em bây giờ không thể làm việc, không tốt cho em bé."
Cố Vãn Thanh sờ bụng, cũng biết mình đi có lẽ sẽ chỉ thêm phiền.
"Hay là để Thiên Thiên đi cùng đi? Thỉnh thoảng giúp chút chuyện nhỏ? Đại Hoàng cũng đi!"
"Được rồi!"
Có Thiên Thiên ở đó, có lẽ sẽ dễ bán hơn một chút. Dù sao danh tiếng của mình ở thôn Lục Gia cũng không tốt.
Mười giờ sáng, Lục Lập Hành mang theo Đại Hoàng và Lục Thiên Thiên đi tới trên thôn.
Trước một số quầy bán quà vặt và cửa hàng quần áo trong thôn, thỉnh thoảng sẽ có mấy người bày quầy bán hàng bán một số đồ nhà minh trồng.
Lục Lập Hành chọn vị trí tốt nhất rồi ngồi xuống.
Bên cạnh, một bác gái đang lấy rau xanh và hẹ trong rổ ra. Lúc trông thấy Lục Lập Hành, nàng giật mình.
"Cậu? A, cậu tên là gì nhỉ?"
"Lục Lập Hành!" Lục Lập Hành cười trả lời.
Hắn biết bác gái này, tên là Triệu Tú Liên, là một góa phụ.
Trước kia đến thôn Lục Gia, sinh cho chồng một người con trai. Nhưng không ngờ rằng, mới qua mấy năm, chồng và con trai của nàng đều lần lượt qua đời.
Để là đôi vợ chồng già cao tuổi, cũng chính là cha mẹ chồng của Triệu Tú Liên.
Tất cả mọi người đều khuyên Triệu Tú Liên tái giá, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn không gả đi. Hơn nữa còn tuyên bố, lấy chồng cũng muốn mang theo hai người kia. Hai người đối với nàng vô cùng tốt, nàng muốn là người dưỡng lão đưa ma cho hai người.
Ở niên đại này, trong nhà nhiều thêm một người thì chính là nhiều thêm một miệng ăn. Cho nên căn bản không ai muốn cưới nàng cả.
Triệu Tú Liên thì tự đi làm việc kiếm tiền giống như một người đàn ông, nuôi sống hai người.
Chỉ tiếc, bởi vì công việc quá mệt nhọc, sau khi Lục Lập Hành rời thôn Lục Gia được mấy năm. Hai cha mẹ già chết bệnh, nàng cũng đi theo hai người.
Lúc này, nhìn thấy nàng. Lục Lập Hành có chút kính trọng đối với người này.
Nhưng mà, nghe thấy tên của hắn, Triệu Tú Liên lại nhíu mày:
"Con thứ hai Lục gia?"
"Là cháu." Lục Lập Hành biết danh tiếng của mình không tốt, cũng không có tức giận.
"Cháu bán cái gì đó? Sao lại mang theo một đứa bé với một con chó nữa làm gì?"
"À, bán khoai lang."
Trên gánh của Lục Lập Hành có phủ tấm vải nên Triệu Tú Liên không nhìn thấy đồ bên trong.
"Bán khoai lang? Năm nay khoai lang đều nhỏ như vậy, cháu chắc chắn có thể bán được sao?"
"Thử một chút."
"Cũng đúng, nghe nói vợ cháu đang mang thai. Cháu cũng nên ra dáng một người đàn ông tí đi, cố gắng chống đỡ một nhà, nhớ đến mấy năm trước lúc chồng dì còn sống, ai…" Nàng thở dài.
"Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, cháu chưa từng bán hàng đúng không? Tuy con người cháu hư hỏng, nhưng vợ cháu không thể chịu khổ theo cháu được, có cần dì dạy cháu bán hàng như thế nào không?" Triệu Tú Liên không chịu nổi việc phụ nữ chịu khổ. Nàng quyết định nếu có thể giúp thì sẽ giúp một chút.
"Vậy thì cảm ơn dì Triệu."
"Ừm, thái độ coi như là thành khẩn. Nếu đã như này, cháu để cho dì xem khoai lang nhà cháu trước đi. Dì nói cho cháu biết, mấy việc như bán đồ, nhất là đồ ăn, chất lượng rất quan trọng. Cháu nên đặt mấy cái tốt nhất lên trên, khiến mọi người liếc một chút đã cảm thấy muốn mua."
"Sau đó để mấy cái không tốt ở phía dưới, bán lẫn vào, dì bày hàng giúp cháu…"
Nàng vừa nói vừa muốn giúp đỡ Lục Lập Hành.
Nhưng mà, sau khi tấm vải được lấy xuống, tay của Triệu Tú Liên dừng ngay tại chỗ. Nàng trừng to mắt, nhìn đống khoai lang bên trong vừa lớn vừa tròn, chất lượng lại tốt, cả người đều kinh ngạc.
"Cái này…" Nàng cầm lấy một củ khoai lang, cố gắng xem phía dưới có củ nào không tốt hay không.
Nhưng mà, sau khi lật một hồi, Triệu Tú Liên phát hiện, căn bản không có khoai lang không tốt. Tất cả khoai lang trong rổ đều lớn gần như giống nhau, đều không có chút vết sứt nào.
"Khoai lang của cháu đều trông như này sao?"
"Vâng!" Lục Lập Hành gật gật đầu.
Triệu Tú Liên chưa từ bỏ ý định, lại đi sang bên cạnh lật tìm trong giỏ còn lại.
Bên cạnh, Lục Thiên Thiên thấy thế đều cười nói:
"Dì à, khoai lang của anh hai cháu đều rất tốt đi, dì không cần lo lắng, không cần tìm nữa."
Triệu Tú Liên lộ vẻ tức giận thu tay lại, có chút xoắn xuýt:
"Khoai… khoai lang này là từ đâu tới? Không phải nói năm nay thu hoạch không tốt sao?"
"À, Vãn Thanh nhà cháu trồng."
Triệu Tú Liên yên lặng giơ ngón tay cái lên:
"Lợi hại, lợi hại, tiểu hỏa tử, cháu không ngại hôm nào dì đi tìm nha đầu Vãn Thanh học cách trồng khoai đó chứ?"
"Ừm, không ngại!"
------
Dịch: MBMH Translate
Lục Lập Hành dậy sớm, sau khi nấu bữa sáng thì tự mình ăn một chút, rồi bỏ phần còn lại vào trong nồi cho nóng.
Sau khi ghi lời nhắn vào giấy cho Cố Vãn Thanh, hắn liền gánh đòn gánh và hai cái sọt đi ra ruộng.
Không đến một lúc, hai cái sọt đã đầy.
Lục Lập Hành lại gánh hai sọt khoai lang xuống núi.
Chỉ là, đống khoai lang này vô cùng nặng.
Lục Lập Hành bắt đầu suy nghĩ, chẳng những cần mua cái xe đạp, còn phải mua xe ba bánh kéo hàng mới được.
Lúc Cố Vãn Thanh thức dậy, nhìn thấy tờ giấy ở trong nhà bếp.
"Vợ à, anh đi làm việc, em ăn nhân lúc còn nóng, hôm nay kiếm tiền mua quýt cho em."
Cố Vãn Thanh đọc xong thì nở nụ cười. Quýt là quả mà nàng thích ăn nhất. Chỉ là một năm hiếm lắm mới ăn được mấy lần.
Lúc kết hôn, nàng từng nói với Lục Lập Hành, không nghĩ tới hắn hiện tại còn nhớ rõ.
Ăn cơm xong, nàng đúng lúc trông thấy Lục Lập Hành gánh khoai trở về.
"Ăn cơm xong chưa?"
"Ừm, ăn rồi."
"Vậy được, anh đi bán khoai lang, em nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Em, em đi chung với anh!" Cố Vãn Thanh vội vàng nói.
Nhìn dáng vẻ đầy mồ hôi của Lục Lập Hành, nàng có chút đau lòng.
"Không cần, em bây giờ không thể làm việc, không tốt cho em bé."
Cố Vãn Thanh sờ bụng, cũng biết mình đi có lẽ sẽ chỉ thêm phiền.
"Hay là để Thiên Thiên đi cùng đi? Thỉnh thoảng giúp chút chuyện nhỏ? Đại Hoàng cũng đi!"
"Được rồi!"
Có Thiên Thiên ở đó, có lẽ sẽ dễ bán hơn một chút. Dù sao danh tiếng của mình ở thôn Lục Gia cũng không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười giờ sáng, Lục Lập Hành mang theo Đại Hoàng và Lục Thiên Thiên đi tới trên thôn.
Trước một số quầy bán quà vặt và cửa hàng quần áo trong thôn, thỉnh thoảng sẽ có mấy người bày quầy bán hàng bán một số đồ nhà minh trồng.
Lục Lập Hành chọn vị trí tốt nhất rồi ngồi xuống.
Bên cạnh, một bác gái đang lấy rau xanh và hẹ trong rổ ra. Lúc trông thấy Lục Lập Hành, nàng giật mình.
"Cậu? A, cậu tên là gì nhỉ?"
"Lục Lập Hành!" Lục Lập Hành cười trả lời.
Hắn biết bác gái này, tên là Triệu Tú Liên, là một góa phụ.
Trước kia đến thôn Lục Gia, sinh cho chồng một người con trai. Nhưng không ngờ rằng, mới qua mấy năm, chồng và con trai của nàng đều lần lượt qua đời.
Để là đôi vợ chồng già cao tuổi, cũng chính là cha mẹ chồng của Triệu Tú Liên.
Tất cả mọi người đều khuyên Triệu Tú Liên tái giá, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn không gả đi. Hơn nữa còn tuyên bố, lấy chồng cũng muốn mang theo hai người kia. Hai người đối với nàng vô cùng tốt, nàng muốn là người dưỡng lão đưa ma cho hai người.
Ở niên đại này, trong nhà nhiều thêm một người thì chính là nhiều thêm một miệng ăn. Cho nên căn bản không ai muốn cưới nàng cả.
Triệu Tú Liên thì tự đi làm việc kiếm tiền giống như một người đàn ông, nuôi sống hai người.
Chỉ tiếc, bởi vì công việc quá mệt nhọc, sau khi Lục Lập Hành rời thôn Lục Gia được mấy năm. Hai cha mẹ già chết bệnh, nàng cũng đi theo hai người.
Lúc này, nhìn thấy nàng. Lục Lập Hành có chút kính trọng đối với người này.
Nhưng mà, nghe thấy tên của hắn, Triệu Tú Liên lại nhíu mày:
"Con thứ hai Lục gia?"
"Là cháu." Lục Lập Hành biết danh tiếng của mình không tốt, cũng không có tức giận.
"Cháu bán cái gì đó? Sao lại mang theo một đứa bé với một con chó nữa làm gì?"
"À, bán khoai lang."
Trên gánh của Lục Lập Hành có phủ tấm vải nên Triệu Tú Liên không nhìn thấy đồ bên trong.
"Bán khoai lang? Năm nay khoai lang đều nhỏ như vậy, cháu chắc chắn có thể bán được sao?"
"Thử một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cũng đúng, nghe nói vợ cháu đang mang thai. Cháu cũng nên ra dáng một người đàn ông tí đi, cố gắng chống đỡ một nhà, nhớ đến mấy năm trước lúc chồng dì còn sống, ai…" Nàng thở dài.
"Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, cháu chưa từng bán hàng đúng không? Tuy con người cháu hư hỏng, nhưng vợ cháu không thể chịu khổ theo cháu được, có cần dì dạy cháu bán hàng như thế nào không?" Triệu Tú Liên không chịu nổi việc phụ nữ chịu khổ. Nàng quyết định nếu có thể giúp thì sẽ giúp một chút.
"Vậy thì cảm ơn dì Triệu."
"Ừm, thái độ coi như là thành khẩn. Nếu đã như này, cháu để cho dì xem khoai lang nhà cháu trước đi. Dì nói cho cháu biết, mấy việc như bán đồ, nhất là đồ ăn, chất lượng rất quan trọng. Cháu nên đặt mấy cái tốt nhất lên trên, khiến mọi người liếc một chút đã cảm thấy muốn mua."
"Sau đó để mấy cái không tốt ở phía dưới, bán lẫn vào, dì bày hàng giúp cháu…"
Nàng vừa nói vừa muốn giúp đỡ Lục Lập Hành.
Nhưng mà, sau khi tấm vải được lấy xuống, tay của Triệu Tú Liên dừng ngay tại chỗ. Nàng trừng to mắt, nhìn đống khoai lang bên trong vừa lớn vừa tròn, chất lượng lại tốt, cả người đều kinh ngạc.
"Cái này…" Nàng cầm lấy một củ khoai lang, cố gắng xem phía dưới có củ nào không tốt hay không.
Nhưng mà, sau khi lật một hồi, Triệu Tú Liên phát hiện, căn bản không có khoai lang không tốt. Tất cả khoai lang trong rổ đều lớn gần như giống nhau, đều không có chút vết sứt nào.
"Khoai lang của cháu đều trông như này sao?"
"Vâng!" Lục Lập Hành gật gật đầu.
Triệu Tú Liên chưa từ bỏ ý định, lại đi sang bên cạnh lật tìm trong giỏ còn lại.
Bên cạnh, Lục Thiên Thiên thấy thế đều cười nói:
"Dì à, khoai lang của anh hai cháu đều rất tốt đi, dì không cần lo lắng, không cần tìm nữa."
Triệu Tú Liên lộ vẻ tức giận thu tay lại, có chút xoắn xuýt:
"Khoai… khoai lang này là từ đâu tới? Không phải nói năm nay thu hoạch không tốt sao?"
"À, Vãn Thanh nhà cháu trồng."
Triệu Tú Liên yên lặng giơ ngón tay cái lên:
"Lợi hại, lợi hại, tiểu hỏa tử, cháu không ngại hôm nào dì đi tìm nha đầu Vãn Thanh học cách trồng khoai đó chứ?"
"Ừm, không ngại!"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro