Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Mua Dầu Thơm Là...
2024-08-07 19:07:53
Sau cùng, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía màn và nhang muỗi.
Trong phòng có rất nhiều muỗi, nhưng với số tiền hiện tại của hắn còn chưa đủ để xây nhà mới, chỉ có thể mua chút đồ phòng tạm một chút!
"Màn và dầu thơm này bán thế nào?"
"Cái này sao, màn năm tệ, dầu thơm một tệ, cho cậu thêm một cái nhang muỗi." Hoàng Cường rất là hào phóng.
Nhìn hắn nở nụ cười, Lục Lập Hành cuối cùng cũng không nhịn được. Người thiện lương như vậy, không nên bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà cảm thấy khổ sở.
"Được rồi, lấy cho tôi một cái đi, màu trắng, có thêm chút hoa văn đường viền, Vãn Thanh chắc là sẽ thích."
"Ừm, được!"
Hoàng Cường lấy màn cho hắn.
Lúc Trần Tú Linh đi ra, trông thấy tình cảnh này thì ngạc nhiên nói:
"Thật đúng là Lục Lập Hành sao, cậu hôm nay lại tới bán thỏ à?"
"Ừm, chào chị dâu."
Một tiếng "chào chị dâu” này trực tiếp khiến cho Trần Tú Linh sững sờ.
Tiểu tử này, khách sáo như vậy từ lúc nào thế?
Trước kia trông thấy phụ nữ trong thôn đều là huýt sáo.
"Còn biết mua màn cho vợ nữa? Đúng là hiếm thấy!"
Đối với châm chọc của Trần Tú Linh, Lục Lập Hành cũng không nói thêm cái gì.
Trước kia, hắn đúng là quá khốn nạn.
"Ừm, trong nhà nhiều muỗi."
"Cậu đó, nên đối xử với Vãn Thanh tốt một chút. Cô ấy xa xứ gả tới đây một mình, nghe nói hiện tại còn đang mang thai. Phụ nữ mang thai là chuyện không dễ dàng chút nào, chăm sóc không tốt sẽ lưu lại mầm bệnh, có biết không?" Trần Tú Linh không nhịn được mà nhắc nhở.
Hoàng Cường nghe xong, cảm thấy giọng điệu của nàng có chút không đúng, liền vội vàng nói: "Nói mò gì đó? Lục huynh đệ tự biết cân nhắc!"
Trần Tú Linh tức giận nói: "Em nói hắn một chút thì thế nào? Em là người từng trải, thắt lưng của em cũng bị bệnh từ lúc sinh Tiểu Thạch Đầu. Anh cũng không phải là không biết cái đức hạnh của Lục Lập Hành…"
Nói được nửa câu, Trần Tú Linh ngừng nói. Nàng cảm thấy nói trước mặt người ta như vậy thì không hay cho lắm.
Nhưng trong lòng nàng, một người căn bản không có khả năng thay đổi trong thời gian ngắn như vậy. Nàng cũng chỉ cảm thấy tiếc hận thay Cố Vãn Thanh mà thôi.
"Không có chuyện gì đâu ông chủ Hoàng, chị dâu nói đúng lắm, tôi sẽ đối tốt với Vãn Thanh."
"Haizz, cậu đừng chấp nhặt với cô ấy làm gì, đây, cầm lấy đồ đi."
"Được."
Lục Lập Hành nhận màn, suy nghĩ một lát mới nói:
"Ông chủ Hoàng, dì gần đây có khỏe không?"
"Cậu nói mẹ tôi sao? Tốt, tốt lắm, mấy ngày nay còn mỗi ngày lên núi hái quả dại cho con trai tôi ăn!"
"Ừm, vậy thì tốt, nhưng mà ông chủ Hoàng à. Tôi nhớ núi Toa Tử Lĩnh cách nhà anh rất gần, hôm qua tôi có tản bộ ở bên kia một vòng, cảm thấy bên kia hiện tại rất nguy hiểm. Hai ngày này bảo dì đừng nên đến Toa Tử Lĩnh?"
Cắt đứt ngọn nguồn, chắc là sẽ không có chuyện gì.
"Toa Tử Lĩnh? Bên kia có chuyện gì à?"
"Không, chỉ là mưa rơi nhiều, đường núi không dễ đi, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
Hoàng Cường híp mắt lại. Sao hắn lại không thích nghe mấy lời này vậy chứ? Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Trần Tú Linh đã cả giận nói:
"Cậu đang nói cái gì đó Lục Lập Hành? Cậu đang trù ẻo mẹ chồng tôi đấy à?"
"Chúng tôi thường xuyên đi Toa Tử Lĩnh, sao lại không thấy xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lão Hoàng, em đã nói rồi? Lục Lập Hành này không có lòng tốt, căn bản không có tốt như anh nói! Thật sự cho rằng mấy ngày nay mình làm được vài chuyện, là thay đổi được sao?"
Trần Tú Linh chỉ thiếu nước trực tiếp đuổi Lục Lập Hành ra ngoài.
Hoàng Cường cũng có chút xoắn xuýt:
"Tiểu Lục à, yên tâm đi, mẹ tôi rất quen thuộc khu vực bên kia. Hơn nữa, nàng hôm nay cũng chưa chắc sẽ đi Toa Tử Lĩnh, cảm ơn cậu đã nhắc nhở!"
"Ừm, vẫn là hỏi một chút thì tốt hơn." Lục Lập Hành cũng không tiện nói thêm cái gì.
Nhắc nhở trước một câu, cùng lắm thì mình qua bên kia xem xét là được.
"Vậy tôi đi về trước đây ông chủ Hoàng."
"Ừm, tôi sẽ không tiễn!"
Bởi vì Lục Lập Hành, trong lòng Hoàng Cường cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi Lục Lập Hành đi, Trần Tú Linh trực tiếp mắng người:
"Nhìn xem, em đã nói gì? Tiểu tử này chỉ đang giả vờ mà thôi!"
"Chắc chắn có mưu đồ khác, đúng là nói vớ nói vẩn. Mẹ đang sống tốt lại bị hắn nguyền rủa, đúng là không có lòng tốt, sau này anh bớt lui tới với hắn đi, có chuyện làm ăn cũng đừng làm với hắn nữa!"
"Được được, anh đã biết." Hoàng Cường ngồi xuống, sắc mặt lại hơi khó coi.
…
Lục Lập Hành ra ngoài, lại xoay người đế phòng khám để mua số thuốc còn lại.
Bên trong phòng khám thôn Lục Gia.
Bác sĩ Trương Xuân Lôi đeo kính mắt, đang xem xét bệnh án.
"Số thuốc của nha đầu Cố Vãn Thanh Lục gia đã uống hết rồi, sao tiểu tử kia còn chưa tới mua?"
"Ai, hay là đưa qua cho bọn họ một chút? Song bào thai đó, rất khó giữ!" Hắn đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên nhìn thấy anh cả Trương Xuân Tường đi đến:
"Xuân Lôi, mẹ nó thuốc chuẩn bị xong chưa?"
"Ừm, xong rồi, đây."
Trương Xuân Tường nhận thuốc, lại liếc mắt nhìn đơn thuốc của Trương Xuân Lôi:
"Đây là cái gì? Lục Lập Hành? Hắn lại có tiền mua thuốc sao?"
"Sao thế?"
Trương Xuân Tường hừ lạnh một tiếng:
"Vài ngày trước, hắn cướp chiếc xe đạp anh mua cho Văn Phong, còn đụng phải xe buýt! Xe đã hỏng luôn rồi!"
Trương Văn Phong chính là Trương Nhị Cẩu, chính là con trai của Trương Xuân Tường, cháu trai của Trương Xuân Lôi.
Trương Xuân Lôi kinh ngạc đứng lên: "Cái gì? Còn có chuyện này?"
"Đúng vậy, làm mất của anh hơn một trăm tệ, Văn Phong đã muốn nó rất lâu. Anh nghĩ vì giúp Văn Phong cưới vợ cho nên mới mua, hiện tại cái gì cũng bị mất!"
"Hắn không phải đã nói sẽ bồi thường sao?"
"Nói thì sao, ghi cái giấy nợ cho Văn Phong, nhưng mà với cái đức hạnh kia của Lục Lập Hành sao có thể sẽ bồi thường chứ? Dù sao anh cũng không tin! Mấy ngày nay anh đang định chờ làm xong công việc trong tay sẽ đến nhà hắn đòi nợ!"
"Xuân Lôi, nếu như chú trông thấy hắn đến mua thuốc, nhớ giữ tiền của hắn lại cho anh!"
------
Dịch: MBMH Translate
Trong phòng có rất nhiều muỗi, nhưng với số tiền hiện tại của hắn còn chưa đủ để xây nhà mới, chỉ có thể mua chút đồ phòng tạm một chút!
"Màn và dầu thơm này bán thế nào?"
"Cái này sao, màn năm tệ, dầu thơm một tệ, cho cậu thêm một cái nhang muỗi." Hoàng Cường rất là hào phóng.
Nhìn hắn nở nụ cười, Lục Lập Hành cuối cùng cũng không nhịn được. Người thiện lương như vậy, không nên bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà cảm thấy khổ sở.
"Được rồi, lấy cho tôi một cái đi, màu trắng, có thêm chút hoa văn đường viền, Vãn Thanh chắc là sẽ thích."
"Ừm, được!"
Hoàng Cường lấy màn cho hắn.
Lúc Trần Tú Linh đi ra, trông thấy tình cảnh này thì ngạc nhiên nói:
"Thật đúng là Lục Lập Hành sao, cậu hôm nay lại tới bán thỏ à?"
"Ừm, chào chị dâu."
Một tiếng "chào chị dâu” này trực tiếp khiến cho Trần Tú Linh sững sờ.
Tiểu tử này, khách sáo như vậy từ lúc nào thế?
Trước kia trông thấy phụ nữ trong thôn đều là huýt sáo.
"Còn biết mua màn cho vợ nữa? Đúng là hiếm thấy!"
Đối với châm chọc của Trần Tú Linh, Lục Lập Hành cũng không nói thêm cái gì.
Trước kia, hắn đúng là quá khốn nạn.
"Ừm, trong nhà nhiều muỗi."
"Cậu đó, nên đối xử với Vãn Thanh tốt một chút. Cô ấy xa xứ gả tới đây một mình, nghe nói hiện tại còn đang mang thai. Phụ nữ mang thai là chuyện không dễ dàng chút nào, chăm sóc không tốt sẽ lưu lại mầm bệnh, có biết không?" Trần Tú Linh không nhịn được mà nhắc nhở.
Hoàng Cường nghe xong, cảm thấy giọng điệu của nàng có chút không đúng, liền vội vàng nói: "Nói mò gì đó? Lục huynh đệ tự biết cân nhắc!"
Trần Tú Linh tức giận nói: "Em nói hắn một chút thì thế nào? Em là người từng trải, thắt lưng của em cũng bị bệnh từ lúc sinh Tiểu Thạch Đầu. Anh cũng không phải là không biết cái đức hạnh của Lục Lập Hành…"
Nói được nửa câu, Trần Tú Linh ngừng nói. Nàng cảm thấy nói trước mặt người ta như vậy thì không hay cho lắm.
Nhưng trong lòng nàng, một người căn bản không có khả năng thay đổi trong thời gian ngắn như vậy. Nàng cũng chỉ cảm thấy tiếc hận thay Cố Vãn Thanh mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có chuyện gì đâu ông chủ Hoàng, chị dâu nói đúng lắm, tôi sẽ đối tốt với Vãn Thanh."
"Haizz, cậu đừng chấp nhặt với cô ấy làm gì, đây, cầm lấy đồ đi."
"Được."
Lục Lập Hành nhận màn, suy nghĩ một lát mới nói:
"Ông chủ Hoàng, dì gần đây có khỏe không?"
"Cậu nói mẹ tôi sao? Tốt, tốt lắm, mấy ngày nay còn mỗi ngày lên núi hái quả dại cho con trai tôi ăn!"
"Ừm, vậy thì tốt, nhưng mà ông chủ Hoàng à. Tôi nhớ núi Toa Tử Lĩnh cách nhà anh rất gần, hôm qua tôi có tản bộ ở bên kia một vòng, cảm thấy bên kia hiện tại rất nguy hiểm. Hai ngày này bảo dì đừng nên đến Toa Tử Lĩnh?"
Cắt đứt ngọn nguồn, chắc là sẽ không có chuyện gì.
"Toa Tử Lĩnh? Bên kia có chuyện gì à?"
"Không, chỉ là mưa rơi nhiều, đường núi không dễ đi, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
Hoàng Cường híp mắt lại. Sao hắn lại không thích nghe mấy lời này vậy chứ? Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Trần Tú Linh đã cả giận nói:
"Cậu đang nói cái gì đó Lục Lập Hành? Cậu đang trù ẻo mẹ chồng tôi đấy à?"
"Chúng tôi thường xuyên đi Toa Tử Lĩnh, sao lại không thấy xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lão Hoàng, em đã nói rồi? Lục Lập Hành này không có lòng tốt, căn bản không có tốt như anh nói! Thật sự cho rằng mấy ngày nay mình làm được vài chuyện, là thay đổi được sao?"
Trần Tú Linh chỉ thiếu nước trực tiếp đuổi Lục Lập Hành ra ngoài.
Hoàng Cường cũng có chút xoắn xuýt:
"Tiểu Lục à, yên tâm đi, mẹ tôi rất quen thuộc khu vực bên kia. Hơn nữa, nàng hôm nay cũng chưa chắc sẽ đi Toa Tử Lĩnh, cảm ơn cậu đã nhắc nhở!"
"Ừm, vẫn là hỏi một chút thì tốt hơn." Lục Lập Hành cũng không tiện nói thêm cái gì.
Nhắc nhở trước một câu, cùng lắm thì mình qua bên kia xem xét là được.
"Vậy tôi đi về trước đây ông chủ Hoàng."
"Ừm, tôi sẽ không tiễn!"
Bởi vì Lục Lập Hành, trong lòng Hoàng Cường cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi Lục Lập Hành đi, Trần Tú Linh trực tiếp mắng người:
"Nhìn xem, em đã nói gì? Tiểu tử này chỉ đang giả vờ mà thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chắc chắn có mưu đồ khác, đúng là nói vớ nói vẩn. Mẹ đang sống tốt lại bị hắn nguyền rủa, đúng là không có lòng tốt, sau này anh bớt lui tới với hắn đi, có chuyện làm ăn cũng đừng làm với hắn nữa!"
"Được được, anh đã biết." Hoàng Cường ngồi xuống, sắc mặt lại hơi khó coi.
…
Lục Lập Hành ra ngoài, lại xoay người đế phòng khám để mua số thuốc còn lại.
Bên trong phòng khám thôn Lục Gia.
Bác sĩ Trương Xuân Lôi đeo kính mắt, đang xem xét bệnh án.
"Số thuốc của nha đầu Cố Vãn Thanh Lục gia đã uống hết rồi, sao tiểu tử kia còn chưa tới mua?"
"Ai, hay là đưa qua cho bọn họ một chút? Song bào thai đó, rất khó giữ!" Hắn đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên nhìn thấy anh cả Trương Xuân Tường đi đến:
"Xuân Lôi, mẹ nó thuốc chuẩn bị xong chưa?"
"Ừm, xong rồi, đây."
Trương Xuân Tường nhận thuốc, lại liếc mắt nhìn đơn thuốc của Trương Xuân Lôi:
"Đây là cái gì? Lục Lập Hành? Hắn lại có tiền mua thuốc sao?"
"Sao thế?"
Trương Xuân Tường hừ lạnh một tiếng:
"Vài ngày trước, hắn cướp chiếc xe đạp anh mua cho Văn Phong, còn đụng phải xe buýt! Xe đã hỏng luôn rồi!"
Trương Văn Phong chính là Trương Nhị Cẩu, chính là con trai của Trương Xuân Tường, cháu trai của Trương Xuân Lôi.
Trương Xuân Lôi kinh ngạc đứng lên: "Cái gì? Còn có chuyện này?"
"Đúng vậy, làm mất của anh hơn một trăm tệ, Văn Phong đã muốn nó rất lâu. Anh nghĩ vì giúp Văn Phong cưới vợ cho nên mới mua, hiện tại cái gì cũng bị mất!"
"Hắn không phải đã nói sẽ bồi thường sao?"
"Nói thì sao, ghi cái giấy nợ cho Văn Phong, nhưng mà với cái đức hạnh kia của Lục Lập Hành sao có thể sẽ bồi thường chứ? Dù sao anh cũng không tin! Mấy ngày nay anh đang định chờ làm xong công việc trong tay sẽ đến nhà hắn đòi nợ!"
"Xuân Lôi, nếu như chú trông thấy hắn đến mua thuốc, nhớ giữ tiền của hắn lại cho anh!"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro