Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Nàng Không Muốn...
2024-08-07 19:07:53
Trương Xuân Lôi không thể tin được lời này thế mà lại được nói ra từ miệng Lục Lập Hành. Hắn nhớ tới trước kia, lúc Lục Lập Hành đến ghi nợ, không phải ghi tên của Cố Vãn Thanh thì chính là ghi vào dưới tên của cha mẹ.
"Được , được, tôi sẽ tìm một chút."
Trương Xuân Lôi lật trong chốc lát rồi nói: "Không có, nhà các người chỉ có như vậy, do tình hình kinh tế của anh trai cậu mấy ngày nay căng thẳng, cho nên mới thiếu nợ."
"Được rồi."
Lục Lập Hành lại đếm tiền rồi đưa cho Trương Xuân Lôi.
Trong tay hắn, còn dư lại 7.4 tệ.
Lục Lập Hành nghĩ một lúc rồi dứt khoát đưa 7.4 tệ cho Trương Xuân Lôi:
"Bác sĩ Trương, ngài cũng cầm số tiền còn lại này luôn đi. Nếu như anh tôi lại tới lấy thuốc, thì trừ vào số tiền này đi, ngài đừng nhận tiền của hắn, nếu như không đủ thì tôi lại bù vào!"
"Vậy… vậy cũng được sao." Trương Xuân Lôi cảm thấy Lục Lập Hành hôm này thật sự là không giống với trước đó chút nào.
Hắn cười, trên mặt hiện ra nếp nhăn.
"Nếu như anh trai và cha mẹ cậu biết cậu làm như thế, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Lục Lập Hành nói: "Bác sĩ Trương khoan lại nói cho bọn họ biết. Tôi sợ bọn họ cảm thấy lai lịch tiền của tôi không chính đáng sẽ không nhận. Chờ tôi hết bận, tự mình nói với bọn họ."
Dù sao, trước đó hắn đã khiến trong nhà quá thất vọng. Hiện tại, anh trai sẽ không tin tưởng chuyện hắn kiếm được tiền. Chỉ sẽ cảm thấy hắn lại đang đùa nghịch gì đó.
"Được, được." Trương Xuân Lôi vui vẻ đồng ý.
Trước khi đi, Lục Lập Hành lại nói:
"Đúng rồi, bác sĩ Trương, chuyện là, nếu mấy ngày nay ngài mà nhìn thấy Nhị Cẩu Tử thì nói với hắn rằng, tôi sẽ trả tiền đúng hạn cho hắn, hoặc là trực tiếp mua xe đạp cho hắn cũng được, đến lúc đó tôi cũng có thể dạy hắn đi xe."
Trương Xuân Lôi không nghĩ tới, Lục Lập Hành thế mà lại chủ động nhắc tới chuyện này. Hắn sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười:
"Được, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên mất, cha của Nhị Cẩu Tử hôm nay còn tới tìm tôi."
"Vậy sao ngài lại không hỏi tôi?" Lục Lập Hành tò mò.
Trương Xuân Lôi thở dài: "Ai, tôi thấy Vãn Thanh cũng không dễ dàng, mang thai là chuyện rất cần tiền. Nhưng mà nếu như cậu biết cố gắng vậy thì không sợ, tôi sẽ nói lại bên phía Nhị Cẩu Tử sau."
"Cám ơn bác sĩ Trương."
Lục Lập Hành mang theo một đống đồ lớn về nhà. Tiền trong tay lại xài hết rồi, bên phía ông chủ Hoàng còn không có tin tức. Hắn phải nghĩ một chút biện pháp khác mới được.
Nhưng bây giờ, chuyện chủ yếu sự tình là phải đến Toa Tử Lĩnh nhìn xem mẹ của Hoàng Cường có bị thương hay không.
55 tuổi, ở trong thôn làng dựa vào sức lao động để sống như này đã xem như là lớn tuổi.
Nếu như ở trong núi mà không được phát hiện thì thật sự sẽ chết ở nơi đó.
…
Trong nhà.
Cố Vãn Thanh ngồi dưới tàng cây hóng mát. Mấy ngày nay, tâm tình của nàng đã khá hơn nhiều, thân thể cũng không vô lực như trước nữa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ dễ dàng mệt mỏi.
Lục Thiên Thiên chơi bùn ở một bên. Đại Hoàng ở bên cạnh nàng, bị nàng bôi cho một người bùn.
Nàng đang chơi đùa bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng "Ba".
Lục Thiên Thiên giơ tay, nhanh chóng đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh:
"Chị dâu hai, có phải lại có muỗi hay không? Chị xem chị kìa, nếu như trên đùi bị thương thì phải làm sao đây?"
Cố Vãn Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua cái chân bị gãi cho đỏ ửng, nói:
"Không có chuyện gì, chỉ cần không cắn đến em bé là được. Thiên Thiên, em cũng chú ý một chút, không được gãi, gãi nhiều sẽ để lại sẹo."
"Em biết mà chị hai, thế nhưng mà, Thiên Thiên nghe nói dầu thơm có thể đuổi muỗi. Thiên Thiên bị cắn không sao cả, Thiên Thiên không muốn để cho chị hai bị cắn ~~ " Lục Thiên Thiên hít mũi một cái, sắp khóc.
Cố Vãn Thanh cười, kéo nàng qua: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè? Chị cũng không có chuyện gì, chờ chị có tiền sẽ mua dầu thơm cho Thiên Thiên."
Nàng vẫn có chút không yên lòng đối với số tiền mà Lục Lập Hành đưa, dự định cứ tạm giữ phòng trường hợp cần dùng gấp cái đã.
Chờ qua mấy ngày nữa, thân thể khá hơn chút thì sẽ đi kiếm tiền mua đồ.
"Được ạ ~~ " Lục Thiên Thiên lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Lúc Lục Lập Hành trở về, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hắn nở nụ cười: "Không cần mua nữa Vãn Thanh, anh mua rồi."
"Hả? Anh, anh mua rồi?" Cố Vãn Thanh nhìn về phía hắn.
Lục Thiên Thiên ngạc nhiên chạy hướng về phía hắn:
"Anh hai trở về rồi~ oa, anh hai mua thật là nhiều đồ ~~ "
Đại Hoàng cũng xúm lại: "Gâu gâu ~~ "
Lục Lập Hành thấy người bọn họ đầy bùn thì nhanh chóng lui về sau một bước:
"Thiên Thiên, mang theo Đại Hoàng đi tắm một cái đã."
"Vâng ạ ~ "
Lục Thiên Thiên cao hứng kéo Đại Hoàng ra bờ sông.
Cố Vãn Thanh trông thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Lục Lập Hành:
"Anh, anh đã mua những gì?"
Lục Lập Hành bắt đầu móc đồ ra từ trong túi:
"Màn, nhang muỗi, thịt, gạo, bột mì, còn có một số đồ gia vị, xương sườn, thuốc của em."
"Đúng rồi, còn có dầu thơm, em ngửi một cái xem có thơm hay không?"
Lục Lập Hành đưa dầu thơm tới giống như là hiến vật quý.
Thôn Lục Gia quá vắng vẻ, tại thời đại này còn chưa có bán nước hoa.
Dầu thơm, đã là hương liệu mà các cô gái thích nhất.
Lục Lập Hành âm thầm thề, tương lai đến thành phố, nhất định sẽ mua một lọ nước hoa nhãn hiệu lớn cho Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh tiếp nhận dầu thơm, chóp mũi lập tức cảm nhận được mùi thơm đặc trưng của nó, rất dễ chịu.
Chỉ là, nhìn Lục Lập Hành mua nhiều đồ như vậy, nàng nhíu mày.
"Anh, anh sẽ không phải là đã xài hết ố tiền bán thỏ rồi đó chứ?"
Xương sườn, thịt và màn đều không rẻ, còn có thuốc cũng tốn mười tệ, cộng với dầu thơm nữa.
Cố Vãn Thanh không dám nghĩ.
Lục Lập Hành sao lại… phá của như vậy rồi?
Chi tiêu như này thì cuộc sống sau này phải làm sao đây?
Chẳng lẽ mấy ngày nay nhìn thấy Lục Lập Hành dần dần trở nên tốt hơn đều là ảo giác của mình sao?
------
Dịch: MBMH Translate
"Được , được, tôi sẽ tìm một chút."
Trương Xuân Lôi lật trong chốc lát rồi nói: "Không có, nhà các người chỉ có như vậy, do tình hình kinh tế của anh trai cậu mấy ngày nay căng thẳng, cho nên mới thiếu nợ."
"Được rồi."
Lục Lập Hành lại đếm tiền rồi đưa cho Trương Xuân Lôi.
Trong tay hắn, còn dư lại 7.4 tệ.
Lục Lập Hành nghĩ một lúc rồi dứt khoát đưa 7.4 tệ cho Trương Xuân Lôi:
"Bác sĩ Trương, ngài cũng cầm số tiền còn lại này luôn đi. Nếu như anh tôi lại tới lấy thuốc, thì trừ vào số tiền này đi, ngài đừng nhận tiền của hắn, nếu như không đủ thì tôi lại bù vào!"
"Vậy… vậy cũng được sao." Trương Xuân Lôi cảm thấy Lục Lập Hành hôm này thật sự là không giống với trước đó chút nào.
Hắn cười, trên mặt hiện ra nếp nhăn.
"Nếu như anh trai và cha mẹ cậu biết cậu làm như thế, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Lục Lập Hành nói: "Bác sĩ Trương khoan lại nói cho bọn họ biết. Tôi sợ bọn họ cảm thấy lai lịch tiền của tôi không chính đáng sẽ không nhận. Chờ tôi hết bận, tự mình nói với bọn họ."
Dù sao, trước đó hắn đã khiến trong nhà quá thất vọng. Hiện tại, anh trai sẽ không tin tưởng chuyện hắn kiếm được tiền. Chỉ sẽ cảm thấy hắn lại đang đùa nghịch gì đó.
"Được, được." Trương Xuân Lôi vui vẻ đồng ý.
Trước khi đi, Lục Lập Hành lại nói:
"Đúng rồi, bác sĩ Trương, chuyện là, nếu mấy ngày nay ngài mà nhìn thấy Nhị Cẩu Tử thì nói với hắn rằng, tôi sẽ trả tiền đúng hạn cho hắn, hoặc là trực tiếp mua xe đạp cho hắn cũng được, đến lúc đó tôi cũng có thể dạy hắn đi xe."
Trương Xuân Lôi không nghĩ tới, Lục Lập Hành thế mà lại chủ động nhắc tới chuyện này. Hắn sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười:
"Được, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên mất, cha của Nhị Cẩu Tử hôm nay còn tới tìm tôi."
"Vậy sao ngài lại không hỏi tôi?" Lục Lập Hành tò mò.
Trương Xuân Lôi thở dài: "Ai, tôi thấy Vãn Thanh cũng không dễ dàng, mang thai là chuyện rất cần tiền. Nhưng mà nếu như cậu biết cố gắng vậy thì không sợ, tôi sẽ nói lại bên phía Nhị Cẩu Tử sau."
"Cám ơn bác sĩ Trương."
Lục Lập Hành mang theo một đống đồ lớn về nhà. Tiền trong tay lại xài hết rồi, bên phía ông chủ Hoàng còn không có tin tức. Hắn phải nghĩ một chút biện pháp khác mới được.
Nhưng bây giờ, chuyện chủ yếu sự tình là phải đến Toa Tử Lĩnh nhìn xem mẹ của Hoàng Cường có bị thương hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
55 tuổi, ở trong thôn làng dựa vào sức lao động để sống như này đã xem như là lớn tuổi.
Nếu như ở trong núi mà không được phát hiện thì thật sự sẽ chết ở nơi đó.
…
Trong nhà.
Cố Vãn Thanh ngồi dưới tàng cây hóng mát. Mấy ngày nay, tâm tình của nàng đã khá hơn nhiều, thân thể cũng không vô lực như trước nữa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ dễ dàng mệt mỏi.
Lục Thiên Thiên chơi bùn ở một bên. Đại Hoàng ở bên cạnh nàng, bị nàng bôi cho một người bùn.
Nàng đang chơi đùa bỗng nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng "Ba".
Lục Thiên Thiên giơ tay, nhanh chóng đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh:
"Chị dâu hai, có phải lại có muỗi hay không? Chị xem chị kìa, nếu như trên đùi bị thương thì phải làm sao đây?"
Cố Vãn Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua cái chân bị gãi cho đỏ ửng, nói:
"Không có chuyện gì, chỉ cần không cắn đến em bé là được. Thiên Thiên, em cũng chú ý một chút, không được gãi, gãi nhiều sẽ để lại sẹo."
"Em biết mà chị hai, thế nhưng mà, Thiên Thiên nghe nói dầu thơm có thể đuổi muỗi. Thiên Thiên bị cắn không sao cả, Thiên Thiên không muốn để cho chị hai bị cắn ~~ " Lục Thiên Thiên hít mũi một cái, sắp khóc.
Cố Vãn Thanh cười, kéo nàng qua: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè? Chị cũng không có chuyện gì, chờ chị có tiền sẽ mua dầu thơm cho Thiên Thiên."
Nàng vẫn có chút không yên lòng đối với số tiền mà Lục Lập Hành đưa, dự định cứ tạm giữ phòng trường hợp cần dùng gấp cái đã.
Chờ qua mấy ngày nữa, thân thể khá hơn chút thì sẽ đi kiếm tiền mua đồ.
"Được ạ ~~ " Lục Thiên Thiên lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Lúc Lục Lập Hành trở về, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hắn nở nụ cười: "Không cần mua nữa Vãn Thanh, anh mua rồi."
"Hả? Anh, anh mua rồi?" Cố Vãn Thanh nhìn về phía hắn.
Lục Thiên Thiên ngạc nhiên chạy hướng về phía hắn:
"Anh hai trở về rồi~ oa, anh hai mua thật là nhiều đồ ~~ "
Đại Hoàng cũng xúm lại: "Gâu gâu ~~ "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Lập Hành thấy người bọn họ đầy bùn thì nhanh chóng lui về sau một bước:
"Thiên Thiên, mang theo Đại Hoàng đi tắm một cái đã."
"Vâng ạ ~ "
Lục Thiên Thiên cao hứng kéo Đại Hoàng ra bờ sông.
Cố Vãn Thanh trông thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Lục Lập Hành:
"Anh, anh đã mua những gì?"
Lục Lập Hành bắt đầu móc đồ ra từ trong túi:
"Màn, nhang muỗi, thịt, gạo, bột mì, còn có một số đồ gia vị, xương sườn, thuốc của em."
"Đúng rồi, còn có dầu thơm, em ngửi một cái xem có thơm hay không?"
Lục Lập Hành đưa dầu thơm tới giống như là hiến vật quý.
Thôn Lục Gia quá vắng vẻ, tại thời đại này còn chưa có bán nước hoa.
Dầu thơm, đã là hương liệu mà các cô gái thích nhất.
Lục Lập Hành âm thầm thề, tương lai đến thành phố, nhất định sẽ mua một lọ nước hoa nhãn hiệu lớn cho Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh tiếp nhận dầu thơm, chóp mũi lập tức cảm nhận được mùi thơm đặc trưng của nó, rất dễ chịu.
Chỉ là, nhìn Lục Lập Hành mua nhiều đồ như vậy, nàng nhíu mày.
"Anh, anh sẽ không phải là đã xài hết ố tiền bán thỏ rồi đó chứ?"
Xương sườn, thịt và màn đều không rẻ, còn có thuốc cũng tốn mười tệ, cộng với dầu thơm nữa.
Cố Vãn Thanh không dám nghĩ.
Lục Lập Hành sao lại… phá của như vậy rồi?
Chi tiêu như này thì cuộc sống sau này phải làm sao đây?
Chẳng lẽ mấy ngày nay nhìn thấy Lục Lập Hành dần dần trở nên tốt hơn đều là ảo giác của mình sao?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro