Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Số Tiền Đầu Tiê...
2024-08-07 19:07:53
"Cháu không thể nhận được đâu, chú Lục..."
Cố Vãn Thanh không ngừng lui về phía sau.
"Đã gọi một tiếng chú thì cầm lấy nó đi."
"Thấy cháu tội nghiệp, đói tới gầy luôn rồi, lấy cây nấm này đi nấu canh bồi bổ cơ thể."
Lưu Phú Nhân trực tiếp đặt cây nấm lên ngưỡng cửa.
Trước khi đi còn không quên dặn dò Cố Vãn Thanh:
“Nhất định phải ngăn cản thằng nhóc kia nhé!”
...
Lục Lập Hành mang Đại Hoàng xuống núi.
Hắn không trực tiếp về nhà mà đi đến trước thôn.
Sau đó đi thẳng đến quầy bán quà vặt của Hoàng Cường.
Hoàng Cường là một thương nhân mũm mĩm.
Vừa mở một quầy bán quà vặt, vừa qua lại với các thương nhân bên ngoài thôn.
Thỉnh thoảng mua một ít lâm sản đầu cơ trục lợi bọn họ, kiếm được chút tiền.
Thỏ rừng vân vân, hắn cũng thu mua.
...
Lúc này.
Hoàng Cường đang để trần nửa người, ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Đường núi bị chặn lại.
Hắn cũng không cần phải ra khỏi núi nhập hàng, rất nhàm chán.
"Cha, cha nói hôm nay sẽ cho con ăn thỏ rừng."
Con trai của Hoàng Cường, Hoàng Tiểu Thạch từ trong nhà thò ra cái đầu tròn trịa, bất mãn hô to:
"Trời sắp tối rồi, thỏ rừng đâu, con muốn ăn thịt."
Hoàng Cường chỉ có một đứa con trai này
Ngày thường thương yêu có thừa, muốn cái gì cho cái đó.
Hắn cười lộ ra hai cái răng vàng khè:
"Ha ha, Tiểu Thạch Đầu à, ngày mai lại ăn nhé, hôm nay cha lên núi nhìn thử, bẫy thú không có con thỏ nào cả, phải chờ một lát nữa rồi.”
Hoàng Tiểu Thạch oa một tiếng khóc lên:
"Hu hu, không được, không được, con muốn ăn thịt thỏ, con muốn ăn thịt thỏ."
"Cha nói chuyện không giữ lời gì hết, con không bao giờ chơi với cha nữa."
Hoàng Cường ngày thường sợ nhất Hoàng Tiểu Thạch tức giận.
Lúc này đại hán có chút luống cuống tay chân:
"Đừng khóc đừng khóc, Tiểu Thạch Đầu, cha sẽ nghĩ cách, con đừng khóc, tối nay cha nhất định sẽ cho con ăn thịt mà.”
"Được"
Hoàng Tiểu Thạch lau nước mắt, không khóc bữa: "Cha nói thì phải giữ lời đó."
"Chắc chắn chắc chắn."
Sau khi Hoàng Tiểu Thạch quay về phòng, Hoàng Cường gặp khó khăn.
Cả ngày hôm nay, tại sao không có nỗi một người bán thỏ vậy?
Chờ sắp hết một ngày rồi.
Hắn ngồi không yên, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Suy nghĩ đi tìm mấy người ngày thường thích săn thỏ mua một con.
Nhưng Hoàng Cường ra ngoài dạo một vòng mà vẫn không thu hoạch được gì.
Tất cả mọi người nói hôm nay không có thu hoạch.
"Kỳ lạ."
Hoàng Cường sốt ruột đi vòng quanh cửa chính.
Đang lúc không biết phải làm gì, hắn đột nhiên nhìn thấy một người cầm theo ba con thỏ béo chạy về phía bên này.
Hoàng Cường vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy Lục Lập Hành, vẻ mặt kinh ngạc:
"Thỏ, Lục Lập Hành? Cậu... Cậu bắt được thỏ?"
Thằng nhóc này, bình thường chuyện gì cũng không làm được.
"Đúng vậy, ông chủ Hoàng, có muốn không?"
Lục Lập Hành cũng nhíu mày.
Hoàng Cường nghiêm túc như vậy, xem ra rất cần thỏ.
"Muốn, bán thế nào?"
Hoàng Cường tìm thỏ cả buổi chiều vẻ mặt trần ngập phấn khích.
Lần này có thể giải thích cho thằng nhóc trong nhà rồi.
Lục Lập Hành suy nghĩ một chút, trả lời: "Mười lăm đồng."
Bình thường, một con thỏ có thể bán khoảng mười đồng.
Nhưng Hoàng Cường trông rất muốn, anh ta cũng thiếu tiền nên đã chỉnh lại.
"Đắt như vậy?"
Hoàng Cường nhíu mày.
Lục Lập Hành nói: "Ông chủ Hoàng, ngài nhìn con thỏ này đi, mập mạp, so với thỏ bình thường đám người kia bán còn lớn hơn một hai cân, có thể phát triển mập như vậy, chất thịt chắc chắn cũng không tầm thường, ngài mua về bán lại, tuyệt đối có thể bán được một cái giá tốt, với cái giá mười lăm đồng này ngài sẽ không lỗ đâu."
Hoàng Cường bán thỏ, là bán theo cân.
Chỉ có điều thỏ trên núi không lớn, hắn cũng lười cân.
Bình thường đều mua lại mười đồng một con.
Nhưng lúc bán đi không phải cái giá này.
Hoàng Cường kinh ngạc nhìn Lục Lập Hành một lát.
Thằng nhóc này nói có lý có căn cứ, từ khi nào lại thông minh như vậy?
"Được được được, vậy thì bán hết cho ta."
Mười lăm đồng một con, lấy ba con, mình ăn một con, bán hai con, vẫn có lời.
"Vậy không được, tôi chỉ bán một con thôi."
Hoàng Cường hơi ngốc: "Tại sao?"
"Vợ tôi đang mang thai, phần còn lại tôi muốn trở bồi bổ cơ thể cho vợ tôi, ông chủ Hoàng, lần sau có bắt được con thỏ nữa tôi sẽ bán cho ngài."
Vừa nghe Cố Vãn Thanh mang thai, Hoàng Cường cũng không xoắn xuýt nữa:
"Nha, không tệ, chúc mừng chúc mừng, trách không được thằng nhóc cậu biết làm việc như vậy, vậy thì cho tôi một con béo nhất, tôi đưa cậu tiền."
"Ừm."
Lục Lập Hành để Hoàng Cường tự mình chọn một con.
Sau khi trả tiền xong, Hoàng Cường gọi Lục Lập Hành muốn đi lại:
"Cậu chờ đã, trong giỏ xách của cậu đựng gì vậy?"
"Ồ, cái này à, được gọi là nấm gan bò?"
"Nấm gan bò? Đây không phải là nấm thối sao? Đi đi đi, nhanh lấy đi đi, thứ này không thể ăn được, mau vứt đi, vợ cậu còn mang thai, để cô ấy tránh xa mấy thứ này ra."
Lục Lập Hành cười nói:
"Cảm ơn ông chủ Hoàng, chẳng qua tôi nghĩ thứ này rất tốt, tôi về thử một chút.”
Lúc này đương nhiên không thể nói với Hoàng Cường, hay ngày sau hắn sẽ khẩn cấp mua những thứ này.
Nhưng mà lúc này đến chỗ Hoàng Cường dạo một vòng, chính là để nói cho hắn biết, mình có nấm gan bò.
Hai ngày sau, Hoàng Cường hẳn là sẽ nhớ đến mình.
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành xách giỏ và tiền rời đi.
Hoàng Cường bất mãn lẩm bẩm:
"Thằng nhóc này, thật sự điên rồi, hái một giỏ nấm thối làm gì?"
Sau khi Lục Lập Hành nhận được tiền, trước tiên đến phòng khám lấy thuốc cho Cố Vãn Thanh.
Bởi vì không đủ tiền, tạm thời chỉ mua một nửa số lượng.
Năm đồng còn lại, hắn lại đi đến quầy bán quà vặt mua gạo và bột mì, với cân hai cân trứng gà.
Ban đầu còn muốn mua một chút thịt ba chỉ, nhưng không đủ tiền.
Lục Lập Hành quyết định chờ kiếm được số tiền tiếp theo rồi mới mua.
Còn lại vài mao, lại đi dạo một vòng quanh quầy bán quà vặt.
Lúc này mới về nhà.
Cố Vãn Thanh đã ngồi ở cửa chính một lúc lâu.
Lưu Phú Nhân rời đi.
Tinh thần cô không được tập trung, luôn cảm thấy Lục Lập Hành sẽ gặp rắc rối.
Trông thấy Lục Lập Hành và Đại Hoàng một trước một sau trở về.
Cố Vãn Thanh vội vàng đứng lên, nhìn về phía giỏ.
Quả nhiên, một rổ nấm thối.
Cô ôm bụng lùi lại một bước:
"Lục Lập Hành."
"Hả? Làm sao vậy?"
"Anh hái những thứ này làm gì?"
Chú Lưu nói, những thứ này có độc.
Không ngờ, Lục Lập Hành thật sự mang chúng trở về.
"Cái này, bán lấy tiền."
"Bán lấy tiền? Anh điên à? Nấm độc có thể bán được bao nhiêu? Anh lại muốn lừa ai nữa à? Lục Lập Hành, anh ở nhà sống yên ổn không làm loạn không được sao?”
Cố Vãn Thanh nói được một nửa.
Chợt thấy Lục Lập Hành đưa tới một cái túi.
"Đây là cái gì?"
Cô nghi ngờ hỏi.
Lục Lập Hành nói: "Mở ra xem đi."
Cố Vãn Thanh do dự nhận lấy.
Lục Thiên Thiên cũng chạy tới: "Chị dâu, em mở giúp chị."
Cô nhanh chóng mở túi, lấy đồ đạc bên trong ra.
Sau khi nhìn thấy đồ vật trong túi, Cố Vãn Thanh khiếp sợ:
"Đây, đây là thuốc?"
"Ừm, anh lấy thuốc trong phòng khám, nhưng vì không đủ tiền nên chỉ lấy một nửa, em uống trước đi. Chờ anh kiếm được tiền sẽ mua thêm cho em, bác sĩ nói, em có thể phải giữ thai lâu dài, yên tâm đi, về sau tiền thuốc cứ giao cho anh".
Cố Vãn Thanh tràn đầy rung động.
"Một nửa? Là mười mấy đồng?"
"Ừm."
"Anh lấy tiền ở đâu vậy?"
Lục Lập Hành xách hai con thỏ rừng trong giỏ của mình ra.
------
Dịch: MBMH Translate
Cố Vãn Thanh không ngừng lui về phía sau.
"Đã gọi một tiếng chú thì cầm lấy nó đi."
"Thấy cháu tội nghiệp, đói tới gầy luôn rồi, lấy cây nấm này đi nấu canh bồi bổ cơ thể."
Lưu Phú Nhân trực tiếp đặt cây nấm lên ngưỡng cửa.
Trước khi đi còn không quên dặn dò Cố Vãn Thanh:
“Nhất định phải ngăn cản thằng nhóc kia nhé!”
...
Lục Lập Hành mang Đại Hoàng xuống núi.
Hắn không trực tiếp về nhà mà đi đến trước thôn.
Sau đó đi thẳng đến quầy bán quà vặt của Hoàng Cường.
Hoàng Cường là một thương nhân mũm mĩm.
Vừa mở một quầy bán quà vặt, vừa qua lại với các thương nhân bên ngoài thôn.
Thỉnh thoảng mua một ít lâm sản đầu cơ trục lợi bọn họ, kiếm được chút tiền.
Thỏ rừng vân vân, hắn cũng thu mua.
...
Lúc này.
Hoàng Cường đang để trần nửa người, ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Đường núi bị chặn lại.
Hắn cũng không cần phải ra khỏi núi nhập hàng, rất nhàm chán.
"Cha, cha nói hôm nay sẽ cho con ăn thỏ rừng."
Con trai của Hoàng Cường, Hoàng Tiểu Thạch từ trong nhà thò ra cái đầu tròn trịa, bất mãn hô to:
"Trời sắp tối rồi, thỏ rừng đâu, con muốn ăn thịt."
Hoàng Cường chỉ có một đứa con trai này
Ngày thường thương yêu có thừa, muốn cái gì cho cái đó.
Hắn cười lộ ra hai cái răng vàng khè:
"Ha ha, Tiểu Thạch Đầu à, ngày mai lại ăn nhé, hôm nay cha lên núi nhìn thử, bẫy thú không có con thỏ nào cả, phải chờ một lát nữa rồi.”
Hoàng Tiểu Thạch oa một tiếng khóc lên:
"Hu hu, không được, không được, con muốn ăn thịt thỏ, con muốn ăn thịt thỏ."
"Cha nói chuyện không giữ lời gì hết, con không bao giờ chơi với cha nữa."
Hoàng Cường ngày thường sợ nhất Hoàng Tiểu Thạch tức giận.
Lúc này đại hán có chút luống cuống tay chân:
"Đừng khóc đừng khóc, Tiểu Thạch Đầu, cha sẽ nghĩ cách, con đừng khóc, tối nay cha nhất định sẽ cho con ăn thịt mà.”
"Được"
Hoàng Tiểu Thạch lau nước mắt, không khóc bữa: "Cha nói thì phải giữ lời đó."
"Chắc chắn chắc chắn."
Sau khi Hoàng Tiểu Thạch quay về phòng, Hoàng Cường gặp khó khăn.
Cả ngày hôm nay, tại sao không có nỗi một người bán thỏ vậy?
Chờ sắp hết một ngày rồi.
Hắn ngồi không yên, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Suy nghĩ đi tìm mấy người ngày thường thích săn thỏ mua một con.
Nhưng Hoàng Cường ra ngoài dạo một vòng mà vẫn không thu hoạch được gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả mọi người nói hôm nay không có thu hoạch.
"Kỳ lạ."
Hoàng Cường sốt ruột đi vòng quanh cửa chính.
Đang lúc không biết phải làm gì, hắn đột nhiên nhìn thấy một người cầm theo ba con thỏ béo chạy về phía bên này.
Hoàng Cường vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy Lục Lập Hành, vẻ mặt kinh ngạc:
"Thỏ, Lục Lập Hành? Cậu... Cậu bắt được thỏ?"
Thằng nhóc này, bình thường chuyện gì cũng không làm được.
"Đúng vậy, ông chủ Hoàng, có muốn không?"
Lục Lập Hành cũng nhíu mày.
Hoàng Cường nghiêm túc như vậy, xem ra rất cần thỏ.
"Muốn, bán thế nào?"
Hoàng Cường tìm thỏ cả buổi chiều vẻ mặt trần ngập phấn khích.
Lần này có thể giải thích cho thằng nhóc trong nhà rồi.
Lục Lập Hành suy nghĩ một chút, trả lời: "Mười lăm đồng."
Bình thường, một con thỏ có thể bán khoảng mười đồng.
Nhưng Hoàng Cường trông rất muốn, anh ta cũng thiếu tiền nên đã chỉnh lại.
"Đắt như vậy?"
Hoàng Cường nhíu mày.
Lục Lập Hành nói: "Ông chủ Hoàng, ngài nhìn con thỏ này đi, mập mạp, so với thỏ bình thường đám người kia bán còn lớn hơn một hai cân, có thể phát triển mập như vậy, chất thịt chắc chắn cũng không tầm thường, ngài mua về bán lại, tuyệt đối có thể bán được một cái giá tốt, với cái giá mười lăm đồng này ngài sẽ không lỗ đâu."
Hoàng Cường bán thỏ, là bán theo cân.
Chỉ có điều thỏ trên núi không lớn, hắn cũng lười cân.
Bình thường đều mua lại mười đồng một con.
Nhưng lúc bán đi không phải cái giá này.
Hoàng Cường kinh ngạc nhìn Lục Lập Hành một lát.
Thằng nhóc này nói có lý có căn cứ, từ khi nào lại thông minh như vậy?
"Được được được, vậy thì bán hết cho ta."
Mười lăm đồng một con, lấy ba con, mình ăn một con, bán hai con, vẫn có lời.
"Vậy không được, tôi chỉ bán một con thôi."
Hoàng Cường hơi ngốc: "Tại sao?"
"Vợ tôi đang mang thai, phần còn lại tôi muốn trở bồi bổ cơ thể cho vợ tôi, ông chủ Hoàng, lần sau có bắt được con thỏ nữa tôi sẽ bán cho ngài."
Vừa nghe Cố Vãn Thanh mang thai, Hoàng Cường cũng không xoắn xuýt nữa:
"Nha, không tệ, chúc mừng chúc mừng, trách không được thằng nhóc cậu biết làm việc như vậy, vậy thì cho tôi một con béo nhất, tôi đưa cậu tiền."
"Ừm."
Lục Lập Hành để Hoàng Cường tự mình chọn một con.
Sau khi trả tiền xong, Hoàng Cường gọi Lục Lập Hành muốn đi lại:
"Cậu chờ đã, trong giỏ xách của cậu đựng gì vậy?"
"Ồ, cái này à, được gọi là nấm gan bò?"
"Nấm gan bò? Đây không phải là nấm thối sao? Đi đi đi, nhanh lấy đi đi, thứ này không thể ăn được, mau vứt đi, vợ cậu còn mang thai, để cô ấy tránh xa mấy thứ này ra."
Lục Lập Hành cười nói:
"Cảm ơn ông chủ Hoàng, chẳng qua tôi nghĩ thứ này rất tốt, tôi về thử một chút.”
Lúc này đương nhiên không thể nói với Hoàng Cường, hay ngày sau hắn sẽ khẩn cấp mua những thứ này.
Nhưng mà lúc này đến chỗ Hoàng Cường dạo một vòng, chính là để nói cho hắn biết, mình có nấm gan bò.
Hai ngày sau, Hoàng Cường hẳn là sẽ nhớ đến mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành xách giỏ và tiền rời đi.
Hoàng Cường bất mãn lẩm bẩm:
"Thằng nhóc này, thật sự điên rồi, hái một giỏ nấm thối làm gì?"
Sau khi Lục Lập Hành nhận được tiền, trước tiên đến phòng khám lấy thuốc cho Cố Vãn Thanh.
Bởi vì không đủ tiền, tạm thời chỉ mua một nửa số lượng.
Năm đồng còn lại, hắn lại đi đến quầy bán quà vặt mua gạo và bột mì, với cân hai cân trứng gà.
Ban đầu còn muốn mua một chút thịt ba chỉ, nhưng không đủ tiền.
Lục Lập Hành quyết định chờ kiếm được số tiền tiếp theo rồi mới mua.
Còn lại vài mao, lại đi dạo một vòng quanh quầy bán quà vặt.
Lúc này mới về nhà.
Cố Vãn Thanh đã ngồi ở cửa chính một lúc lâu.
Lưu Phú Nhân rời đi.
Tinh thần cô không được tập trung, luôn cảm thấy Lục Lập Hành sẽ gặp rắc rối.
Trông thấy Lục Lập Hành và Đại Hoàng một trước một sau trở về.
Cố Vãn Thanh vội vàng đứng lên, nhìn về phía giỏ.
Quả nhiên, một rổ nấm thối.
Cô ôm bụng lùi lại một bước:
"Lục Lập Hành."
"Hả? Làm sao vậy?"
"Anh hái những thứ này làm gì?"
Chú Lưu nói, những thứ này có độc.
Không ngờ, Lục Lập Hành thật sự mang chúng trở về.
"Cái này, bán lấy tiền."
"Bán lấy tiền? Anh điên à? Nấm độc có thể bán được bao nhiêu? Anh lại muốn lừa ai nữa à? Lục Lập Hành, anh ở nhà sống yên ổn không làm loạn không được sao?”
Cố Vãn Thanh nói được một nửa.
Chợt thấy Lục Lập Hành đưa tới một cái túi.
"Đây là cái gì?"
Cô nghi ngờ hỏi.
Lục Lập Hành nói: "Mở ra xem đi."
Cố Vãn Thanh do dự nhận lấy.
Lục Thiên Thiên cũng chạy tới: "Chị dâu, em mở giúp chị."
Cô nhanh chóng mở túi, lấy đồ đạc bên trong ra.
Sau khi nhìn thấy đồ vật trong túi, Cố Vãn Thanh khiếp sợ:
"Đây, đây là thuốc?"
"Ừm, anh lấy thuốc trong phòng khám, nhưng vì không đủ tiền nên chỉ lấy một nửa, em uống trước đi. Chờ anh kiếm được tiền sẽ mua thêm cho em, bác sĩ nói, em có thể phải giữ thai lâu dài, yên tâm đi, về sau tiền thuốc cứ giao cho anh".
Cố Vãn Thanh tràn đầy rung động.
"Một nửa? Là mười mấy đồng?"
"Ừm."
"Anh lấy tiền ở đâu vậy?"
Lục Lập Hành xách hai con thỏ rừng trong giỏ của mình ra.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro