Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Tầm Quan Trọng...
2024-08-07 19:07:53
Vương Thiết Trụ cười vui vẻ, nhưng nhớ tới không thể để cho Lưu Phú Nhân biết chuyện cẩu gia biết bắt thỏ. Hắn đành cười ha ha nói:
"Đại Hoàng vừa rồi đã giúp cháu rất nhiều, nếu không cháu đã ngã bị thương rồi."
"Thì ra là thế, ha ha, mọi người đều nói chó rất thông minh, lời này không giả. Chú thấy Đại Hoàng đúng là biết bảo vệ chủ. Tiểu Hành à, nhớ nuôi dưỡng nó cho tốt."
"Vâng." Lục Lập Hành gật đầu.
Vương Thiết Trụ lại yên lặng nhường đường cho Đại Hoàng.
…
Sắc trời sắp tối đen, Cố Vãn Thanh ngồi ở trước cửa, nhìn thấy ánh trời chiều bên ngoài.
Lục Thiên Thiên thì chơi đùa ở trong sân.
Thấy chị dâu đang ngẩn người, Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng chạy qua.
"Chị dâu, chị đang nhìn cái gì thế?"
Cố Vãn Thanh bối rối thu thứ đồ trong tay lại. Nhưng Lục Thiên Thiên vẫn tinh mắt nhìn thấy.
"Oa, kẹp tóc con bướm, rất đẹp nha, chị dâu, đây là anh hai mua cho chị sao?"
Mặt Cố Vãn Thanh bỗng nhiên có chút đỏ. Nàng cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào:
"Chị…”
Lục Thiên Thiên cũng không mong nàng trả lời, chỉ nở nụ cười:
"Nhất định là anh hai mua rồi, anh cả từng mua kẹp tóc cho chị dâu cả, xem ra anh hai thực sự rất thích chị dâu!"
"Vậy, vậy sao?" Cố Vãn Thanh đưa tay nắm thật chặt.
"Đúng vậy, anh cả là bởi vì thích chị dâu cả nên mới mua cho chị ấy. Anh ấy nói chị dâu cả cài lên rất đẹp! Còn nói với Thiên Thiên, chờ sau khi Thiên Thiên trưởng thành, cũng sẽ có bạn trai mua cho Thiên Thiên."
Cố Vãn Thanh hơi giơ cái kẹp lên, thì ra là như vậy sao?
Lục Lập Hành hắn… thích mình sao?
"Hắc hắc, anh hai lại mua kẹo cho Thiên Thiên, chị dâu à, anh hai hiện tại là anh hai tốt. Thiên Thiên thích anh hai."
"Ừm." Cố Vãn Thanh gật đầu.
Mấy ngày nay, lục Lập Hành quả thật đã thay đổi không ít.
"Chị dâu hai à, nếu như anh hai trở nên tốt hơn thì dâu sẽ không rời đi nữa đúng không? Thiên Thiên không muốn chị dâu đi đâu." Nói đến đây, Lục Thiên Thiên khịt khịt mũi hai cái.
Cố Vãn Thanh dùng sức cắn môi dưới. Nếu như Lục Lập Hành thay đổi, có thể sinh sống thật tốt, nàng chắc là…
Thật sự sẽ không đi nữa?
Nàng không nỡ để cho bọn nhỏ không có cha.
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Lục Thiên Thiên lập tức nở nụ cười: "Thật là tốt quá, vậy qua vài ngày nữa, Thiên Thiên sẽ trở về nói lại tin tức tốt này cho ba mẹ! Ba mẹ mà biết nhất định sẽ rất vui vẻ, ba mẹ rất thích chị dâu hai."
Cho nên ngày đó, hai ông bà mới bảo nàng đến nhà Lục Lập Hành để ngăn Cố Vãn Thanh lại. Bởi vì nàng em em gái út, mặc dù Lục Lập Hành không muốn, nhưng cũng có thể thu liễm một chút.
Lúc ba người Lục Lập Hành trở về liền thấy một màn như vậy.
Hắn cười, để giỏ nấm ở trong sân:
"Thiên Thiên, đang nói gì với chị dậu vậy? Vui vẻ như thế?"
Lục Thiên Thiên nháy mắt với Cố Vãn Thanh, quay đầu lại, cười đến hai mắt cong lên:
"Đây là bí mật giữa Thiên Thiên và chị dâu hai, Thiên Thiên sẽ không nói cho anh hai đâu."
"Được rồi, còn tuổi nhỏ mà đã có bí mật !"
"Ừm, anh hai đúng là lợi hại, nhiều nấm như vậy, buổi tối chúng ta có thể ăn nấm không? Thiên Thiên chưa từng thử qua nấm này!"
"Ừm, có thể ăn, lát nữa ông nội Lưu sẽ làm cho chúng ta."
Lục Thiên Thiên nháy mắt mấy cái:
"Ông nội Lưu không ăn cơm ở nhà sao?"
Lúc này, không đợi Lục Lập Hành trả lời, Lưu Phú Nhân đã nói:
"Đúng vậy, hôm nay ông nội Lưu nhặt được một con thỏ lớn, lát nữa sẽ nấu thịt thỏ cho Thiên Thiên ăn có được không?"
"Được ạ!" Lục Thiên Thiên cao hứng nhảy dựng lên.
Cố Vãn Thanh hơi nhíu mày.
Nhặt được con thỏ?
"Đi nào, Thiên Thiên, cùng ông nội Lưu đi lột da con thỏ!"
"Vâng ạ ~" Lục Thiên Thiên cao hứng chạy theo.
Lục Lập Hành mang theo rổ, đi vào nhà chính.
Sau khi để rổ xuống, hắn lại ngồi xổm xuống, lấy bốn thỏ thỏ ra từ bên trong.
Cố Vãn Thanh hơi sửng sốt:
"Mấy con thỏ này, anh…"
"Suỵt ~"
Lục Lập Hành ra dấu chớ có lên tiếng: "Đừng để chú Lưu nghe thấy."
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Chờ Lưu Phú Nhân và Lục Thiên Thiên đi xa. Nàng mới đi lại đây nhìn bốn con con thỏ trên mặt đất:
"Con thỏ của chú Lưu là anh cố ý cho ông ấy?"
Lục Lập Hành cũng không định giấu diếm Cố Vãn Thanh.
"Ừm, mấy ngày trước chú Lưu không phải có cho em mấy cây nấm sao. Anh nghĩ, anh mà đưa cho ông ấy thì ông ấy chắc chắn sẽ không nhận, nên đành đổi một loại phương pháp khác để báo đáp. Chú Lưu là một người tốt, chúng ta có nhiều thỏ như vậy, một con ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng mà có thể làm cho ông ấy vui vẻ nữa."
Cố Vãn Thanh không nói gì. Nàng nhìn Lục Lập Hành chằm chằm. Không nghĩ tới, Lục Lập Hành còn có thể nói ra lời như vậy.
Mấy ngày nay, Lục Lập Hành đúng là đã thay đổi rất nhiều. Nếu không phải bởi vì vẫn luôn ở bên cạnh hắn, Cố Vãn Thanh thậm chí còn cảm đây không phải là Lục Lập Hành.
Lại nghĩ tới đảm bảo của Lục Lập Hành lúc trước.
Mấy ngày nay, hắn quả thật đều đã làm được.
Người này đúng là không còn giống lúc trước nữa, dần biến thành dáng vẻ mà nàng thích.
------
Dịch: MBMH Translate
"Đại Hoàng vừa rồi đã giúp cháu rất nhiều, nếu không cháu đã ngã bị thương rồi."
"Thì ra là thế, ha ha, mọi người đều nói chó rất thông minh, lời này không giả. Chú thấy Đại Hoàng đúng là biết bảo vệ chủ. Tiểu Hành à, nhớ nuôi dưỡng nó cho tốt."
"Vâng." Lục Lập Hành gật đầu.
Vương Thiết Trụ lại yên lặng nhường đường cho Đại Hoàng.
…
Sắc trời sắp tối đen, Cố Vãn Thanh ngồi ở trước cửa, nhìn thấy ánh trời chiều bên ngoài.
Lục Thiên Thiên thì chơi đùa ở trong sân.
Thấy chị dâu đang ngẩn người, Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng chạy qua.
"Chị dâu, chị đang nhìn cái gì thế?"
Cố Vãn Thanh bối rối thu thứ đồ trong tay lại. Nhưng Lục Thiên Thiên vẫn tinh mắt nhìn thấy.
"Oa, kẹp tóc con bướm, rất đẹp nha, chị dâu, đây là anh hai mua cho chị sao?"
Mặt Cố Vãn Thanh bỗng nhiên có chút đỏ. Nàng cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào:
"Chị…”
Lục Thiên Thiên cũng không mong nàng trả lời, chỉ nở nụ cười:
"Nhất định là anh hai mua rồi, anh cả từng mua kẹp tóc cho chị dâu cả, xem ra anh hai thực sự rất thích chị dâu!"
"Vậy, vậy sao?" Cố Vãn Thanh đưa tay nắm thật chặt.
"Đúng vậy, anh cả là bởi vì thích chị dâu cả nên mới mua cho chị ấy. Anh ấy nói chị dâu cả cài lên rất đẹp! Còn nói với Thiên Thiên, chờ sau khi Thiên Thiên trưởng thành, cũng sẽ có bạn trai mua cho Thiên Thiên."
Cố Vãn Thanh hơi giơ cái kẹp lên, thì ra là như vậy sao?
Lục Lập Hành hắn… thích mình sao?
"Hắc hắc, anh hai lại mua kẹo cho Thiên Thiên, chị dâu à, anh hai hiện tại là anh hai tốt. Thiên Thiên thích anh hai."
"Ừm." Cố Vãn Thanh gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày nay, lục Lập Hành quả thật đã thay đổi không ít.
"Chị dâu hai à, nếu như anh hai trở nên tốt hơn thì dâu sẽ không rời đi nữa đúng không? Thiên Thiên không muốn chị dâu đi đâu." Nói đến đây, Lục Thiên Thiên khịt khịt mũi hai cái.
Cố Vãn Thanh dùng sức cắn môi dưới. Nếu như Lục Lập Hành thay đổi, có thể sinh sống thật tốt, nàng chắc là…
Thật sự sẽ không đi nữa?
Nàng không nỡ để cho bọn nhỏ không có cha.
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Lục Thiên Thiên lập tức nở nụ cười: "Thật là tốt quá, vậy qua vài ngày nữa, Thiên Thiên sẽ trở về nói lại tin tức tốt này cho ba mẹ! Ba mẹ mà biết nhất định sẽ rất vui vẻ, ba mẹ rất thích chị dâu hai."
Cho nên ngày đó, hai ông bà mới bảo nàng đến nhà Lục Lập Hành để ngăn Cố Vãn Thanh lại. Bởi vì nàng em em gái út, mặc dù Lục Lập Hành không muốn, nhưng cũng có thể thu liễm một chút.
Lúc ba người Lục Lập Hành trở về liền thấy một màn như vậy.
Hắn cười, để giỏ nấm ở trong sân:
"Thiên Thiên, đang nói gì với chị dậu vậy? Vui vẻ như thế?"
Lục Thiên Thiên nháy mắt với Cố Vãn Thanh, quay đầu lại, cười đến hai mắt cong lên:
"Đây là bí mật giữa Thiên Thiên và chị dâu hai, Thiên Thiên sẽ không nói cho anh hai đâu."
"Được rồi, còn tuổi nhỏ mà đã có bí mật !"
"Ừm, anh hai đúng là lợi hại, nhiều nấm như vậy, buổi tối chúng ta có thể ăn nấm không? Thiên Thiên chưa từng thử qua nấm này!"
"Ừm, có thể ăn, lát nữa ông nội Lưu sẽ làm cho chúng ta."
Lục Thiên Thiên nháy mắt mấy cái:
"Ông nội Lưu không ăn cơm ở nhà sao?"
Lúc này, không đợi Lục Lập Hành trả lời, Lưu Phú Nhân đã nói:
"Đúng vậy, hôm nay ông nội Lưu nhặt được một con thỏ lớn, lát nữa sẽ nấu thịt thỏ cho Thiên Thiên ăn có được không?"
"Được ạ!" Lục Thiên Thiên cao hứng nhảy dựng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Vãn Thanh hơi nhíu mày.
Nhặt được con thỏ?
"Đi nào, Thiên Thiên, cùng ông nội Lưu đi lột da con thỏ!"
"Vâng ạ ~" Lục Thiên Thiên cao hứng chạy theo.
Lục Lập Hành mang theo rổ, đi vào nhà chính.
Sau khi để rổ xuống, hắn lại ngồi xổm xuống, lấy bốn thỏ thỏ ra từ bên trong.
Cố Vãn Thanh hơi sửng sốt:
"Mấy con thỏ này, anh…"
"Suỵt ~"
Lục Lập Hành ra dấu chớ có lên tiếng: "Đừng để chú Lưu nghe thấy."
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Chờ Lưu Phú Nhân và Lục Thiên Thiên đi xa. Nàng mới đi lại đây nhìn bốn con con thỏ trên mặt đất:
"Con thỏ của chú Lưu là anh cố ý cho ông ấy?"
Lục Lập Hành cũng không định giấu diếm Cố Vãn Thanh.
"Ừm, mấy ngày trước chú Lưu không phải có cho em mấy cây nấm sao. Anh nghĩ, anh mà đưa cho ông ấy thì ông ấy chắc chắn sẽ không nhận, nên đành đổi một loại phương pháp khác để báo đáp. Chú Lưu là một người tốt, chúng ta có nhiều thỏ như vậy, một con ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng mà có thể làm cho ông ấy vui vẻ nữa."
Cố Vãn Thanh không nói gì. Nàng nhìn Lục Lập Hành chằm chằm. Không nghĩ tới, Lục Lập Hành còn có thể nói ra lời như vậy.
Mấy ngày nay, Lục Lập Hành đúng là đã thay đổi rất nhiều. Nếu không phải bởi vì vẫn luôn ở bên cạnh hắn, Cố Vãn Thanh thậm chí còn cảm đây không phải là Lục Lập Hành.
Lại nghĩ tới đảm bảo của Lục Lập Hành lúc trước.
Mấy ngày nay, hắn quả thật đều đã làm được.
Người này đúng là không còn giống lúc trước nữa, dần biến thành dáng vẻ mà nàng thích.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro