Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Làng du lịch (N...

A Tê Tê

2024-11-20 21:12:45

Làng du lịch P thị nguyên nhân là do dựa vào lưng núi cao, tú tĩnh u nhã (đẹp đẽ và yên tĩnh) cùng chi tiêu cao cấp nên được nhiều người biết đến. Vừa đến mùa này, làng du lịch cơ bản đã bị một ít nhà giàu bao trọn. Sở dĩ Thẩm Sâm dám chọn chỗ này, là vì nghĩ rằng nơi này sẽ không có quá nhiều tang thi.

Trải qua một đêm suy nghĩ, Thẩm Sâm rốt cuộc biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Đồng thời đối với bản thân căm thù đến tận xương tủy, cũng gắng nghĩ ra biện pháp bù đắp. Nhưng bất đắc dĩ, Mục Siêu tỏ vẻ không nhìn thấy hắn. Tô Viện một bộ biểu tình cho đáng đời, ôm Tô Hàng ngồi ở phía sau xem chuyện vui. Thẩm Sâm cầu tình đồng đội không có hiệu quả, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Viện mấy lần….

Thời tiết hôm nay cũng rất khá. Mục Siêu vội vàng lái xe đến làng du lịch. Trong trí nhớ của cậu, mạt thế bắt đầu hơn mười ngày sẽ có một trận mưa trút xuống, cơn mưa này có tác dụng khác nhau đối với người thường, dị năng giả, biến dị động vật cùng tang thi. Mấy ngày nay không có mưa, văn kiện mà Mục Siêu nhìn thấy ở kiếp trước, có liên quan đến việc điều tra về cơn mưa này. 

Ban đầu mật độ virus còn khá nhỏ, mây trên không vẫn còn đọng lại mầm độc này rồi từ sau mưa xuống cũng làm cải biến hoàn toàn một số sinh hoạt của con người. Người thường ở trong mưa có chứa mầm độc sẽ hôn mê, phần lớn người đều trực tiếp biến thành tang thi, một phần nhỏ khác chịu đựng được sẽ có một số người xuất hiện dị năng. Dị năng giả từ sau cơn mưa này thực lực cũng sẽ tăng lên, nhưng cũng từng có người vì năng lượng quá nhiều, nổ tan xác mà chết. Nhóm biến dị động vật tựa hồ càng tiến thêm một bước phát triển việc tiến hóa của mình, nhưng vẫn không có đáp án xác thực. Mà tang thi là được nhận nhiều ân huệ từ cơn mưa đó, tang thi cấp F có một bộ phận sẽ tiến hóa, mà tang thi càng thêm lợi hại cũng sẽ từ cơn mưa này mà lục tục xuất hiện.

Theo thói quen Mục Siêu tính gãi đầu, dư quang liền chú ý đến ánh mắt Thẩm Sâm, vì thế lại không được tự nhiên mà buông tay, hết sức chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước.

Trốn tránh, Tiểu Mộc đầu rõ ràng là đang tránh hắn mà…. Trong lòng Thẩm Sâm thầm rơi nước mắt trong gió lạnh, lại một lần nữa thống hận bản thân nói chuyện không dùng đến cái đầu. Kỳ thật, Thẩm Sâm nếu được người khác đánh giá, đại khái sẽ là, mặt than, có năng lực, toàn những từ ngữ đại loại như băng sơn, bình tĩnh này nọ. Chẳng qua là nếu đụng tới chuyện của Mục Siêu, ý nghĩ của Thẩm Sâm sẽ nóng lên, chúng ta có thể hiểu rằng là do độc thân lâu lắm rồi nên khi đối xử với đối tượng mình thầm mến sẽ bức thiết chi tình…. (Editor: ý là tâm tình trở nên căng thẳng, cấp bách khó hiểu)    

…..

Trên một chiếc xe khác, Hồng An lái xe cùng Phùng Hân Kỳ nói chuyện rôm rả. Mạt thế đến càng khiến tình cảm hai người như được xúc tác mà bay lên.

Ngồi phía sau, Từ Huy nhìn chằm chằm lưng ghế dựa phía trước mà xuất thần, cậu ta thích Thẩm Sâm, không riêng gì việc vì tướng mạo đối phương xuất chúng, càng là vì năng lực lúc Thẩm Sâm đối phó với thú biến dị! Cậu ta tự hiểu rõ dị năng của mình so với những dị năng hiện tại thì vô cùng tầm thường, dọc theo đường đi gặp được nhiều sống sót như thế, mười dị năng giả thì trong đó đã có hết ba là biến dị tốc độ, ba biến dị lực lượng, có tác dụng gì chứ! Quơ một cái là bắt được cả đống…. Lúc trước Từ Huy chỉ là một sinh viên đại học siêu siêu bình thường, cũng là một người thuần đồng tính (trời sinh là đồng tính), khuôn mặt thanh tú như bạch liên, luôn luôn tỏ vẻ e thẹn khiến cậu ta dị thường nổi tiếng ở trường G.

Nhất định phải nắm chặt lấy Thẩm Sâm…. Từ Huy cắn răng, nếu như ôm chặt được gốc cây này, tính mạng của cậu ta sẽ hoàn toàn được đảm bảo. Nhưng còn người đàn ông ngồi trên xe kia…. Cậu ta cảm thấy dung mạo của bản thân không thua kém chút nào, nhưng khi nhìn Mục Siêu, cậu ta có một cảm giác đầy nguy cơ. Khi Từ Huy vắt hết óc tưởng tượng tìm cách bỏ rơi Mục Siêu, lại không thấy được người ngồi bên cạnh Vưu Tinh Tinh đang nhìn mình như có suy nghĩ.

Cô nghĩ làm sao mà từ khi Mục đại ca và Thẩm đại ca cùng đi với bọn họ liền trong lúc đó hai người giống như có bức tường ngăn cách, thì ra mọi nguyên nhân là ở chỗ này nga. Hừ, CP thì không thể nghịch (Editor: ở đây là quấy nhiễu), Từ Huy đây là nghịch CP của cô, thật muốn nhìn Mục đại ca nằm trong lòng Thẩm đại ca khanh khanh ta ta nghen, đều là tại cậu ta, thật đáng ghét mà…. Một khi đã như vậy, vì CP trong lòng của mình, Từ Huy cậu liền chịu ủy khuất đi. Vưu Tinh Tinh cúi đầu cười he he hì hì, làm cho mọi người trên xe đều nổi một thân da gà….

Cô gái này bị trúng tà à?

……..

Làng du lịch đã gần ngay trước mắt.

Mục Siêu tinh tế đánh giá chỗ này, hàng rào sắt hai bên thật dày còn được chêm thêm ván gỗ cũng dày cui. Cửa tự động đã sớm bị cửa sắt lớn chiếm mất chỗ. Ở sát cửa, thậm chí còn có một cái tháp nhỏ để nhìn ra xa, quan sát tình hình bê ngoài.

“Mấy người là ai?” Xe vừa đến gần cửa sắt chưa tới mười mét, hai bên cửa có ván gỗ dày nằm sấp vài người đang ghìm sung. Khi bọn họ xuống xe, cổ họng cũng hơi hơi động động.

Bọn cậu giơ hai tay lên, ý bảo chính mình không có ác ý, Thẩm Sâm hô: “Chúng tôi đến đây là muốn đầu nhập.” Hắn chỉa chỉa mọi người đi theo phía sau.

Cửa sắt mở ra một cái khe nhỏ, một người đàn ông nhỏ gầy chui ra. Trên mặt người đàn ông đó có chút không tình nguyện, hai tay trống trơn, không có vũ khí. “Nơi này là căn cứ của người sống sót P thị, muốn vào thì phải đạt yêu cầu.” Người đàn ông nhìn bọn họ, “Mấy người có tới sáu, hai đứa nhỏ kia thì tính là một người lớn, theo đầu người mà giao ra phí vào cửa. Một người mười cân gạo (Editor: khoảng 5kg), không đủ hoặc không có thì lấy vật khác mà đổi.”  

Mục Siêu chọn mi, xem ra chỗ này đã có người quản lý? Mấy tên trông cửa này cầm trong tay toàn là đồ thật. Bây giờ cậu nghĩ đến chẳng lẽ trước khi mạt thế đến thì cũng đã có người nhận ra, cho nên chỗ này mới có mấy người tư bản đến trú ngụ. Phải biết rằng P thị mặc dù không phải là thành phố lớn nhưng cũng là một thành thị xuất khẩu mặt hàng nông sản. Vật tư nơi này bề ngoài đã bị cướp sạch, nhưng thực tế còn bao nhiêu, ngay cả chính người của P thị còn không rõ.   

Tô Viện được Mục Siêu ra hiệu, cầm một cái bao nặng trịch đưa cho Thẩm Sâm. Thẩm Sâm lại giao cho người đàn ông kia, được bao che giấu, tay lặng lẽ đưa cho người đàn ông đó một gói thuốc lá. Thứ này bây giờ rất hiếm, nhà giàu chạy trốn làm sao còn dư cái loại đồ chơi này chứ. Mục Siêu cùng Thẩm Sâm không có thói quen hút thuốc lá, Thẩm Sâm chỉ khi xã giao mới ngẫu nhiên hút một hơi, nhưng cũng không phải dạng nghiện thuốc. Này vẫn là do hai người lúc điên cuồng thu thập vật tư thì Mục Siêu đề nghị thêm vào. Cũng chẳng mua quá nhiều, nhưng có thời điểm sẽ dùng được rất tốt.

“Tiểu tử, được rồi. Tôi nói cho cậu biết, đi vào thì tìm Lý trưởng phòng, còn không thì tự quản mình cho thật chặt.” Người đàn ông nhìn về phía sau Thẩm Sâm, “Hai cô gái này cũng cần phải được giám sát cho thật nghiêm, cẩn thận đó, có xảy ra chuyện gì thì không trách ai được đâu. Còn cậu nhóc này…” Thẩm Sâm biết gã ta là đang nói Mục Siêu, “Giám sát chặt chẽ không nên để lộ sơ hở phải không?” Nam nhân đem thuốc lá cất đi, vỗ vỗ bả vai Thẩm Sâm, mở cửa cho bọn họ.

Chiếc xe kia liền có chút thảm, bọn họ liều mạng một đường đến đây, đồng thời cũng cam đoan chính mình sẽ nộp lên vật tư, cũng may có thịt lợn rừng của Mục Siêu cho hôm qua, miễn cưỡng được thông qua. Bằng không một người cũng sẽ bị ngăn lại bên ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


……..

Xe đậu trước bãi đỗ xe vào làng du lịch. Nơi đỗ xe đã sớm bị cải biến thành trại cho cư dân. Có năng lực thì ở trong lều trại, không có năng lực gì thì ngã ra đất mà nghỉ, hoặc ngủ trong xe. Này đều là những người thường ở địa phương. Làng du lịch cũng có phòng biệt thự, có phòng riêng nhỏ san sát nhau, còn có khách sạn năm tầng. Những căn này chủ yếu là cung cấp cho dị năng giả cùng người có lai lịch ở.

“Thẩm đại ca, chúng ta đều là dị năng giả, xin một căn biệt thự rồi ở chung đi, ổn định còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Từ Huy vội vội vàng vàng mở miệng. Cậu ta vừa nói xong, bốn phương tám hướng đều tập trung ánh mắt lại đây, có hâm mộ, có ghen tỵ, có khinh thường, cũng có cười nhạo….

Mục Siêu âm thầm nghiến răng. Thật là ngu như heo mà… Bọn họ đâu muốn bị người khác để mắt đến, kết quả bây giờ thì….

Dưới chân Mục Siêu như có gió, cố gắng quay ngoắc đi, chạy đến nơi đăng ký dành cho dị năng giả. Thẩm Sâm, chị em Tô gia đều lon ton theo phía sau.

Từ Huy thấy Thẩm Sâm không thèm để tâm đến mình, trong lòng lại thêm oán hận Mục Siêu.

Mục tiểu gia nằm cũng dính đạn, không ngừng cảm thán, dính cừu hận của bạch liên hoa kia thì quả thật chính là siêu cấp MT mà, không thể cảm động hơn được nữa ~ thật đáng giá ca tụng nha! (Editor: chẳng hiểu gì ráo)

“Chào cô, chúng tôi muốn đăng ký phòng ở.” Mục Siêu đối cô gái làm đăng ký triển khai kỹ năng “nụ cười của Mục tiểu gia”, đạt được hảo cảm vô số từ đôi mắt của cô gái nhỏ Tâm Tâm.

“Chào … Chào anh, mời anh viết tên cùng dị năng có được vào đây.”

Thẩm Sâm nhìn hai người “cứ qua lại” mà răng có điểm ngưa ngứa à.

“Hai gian phòng bình thường phải không ạ? Đây là mở cửa phòng của mọi người. Đợi lát nữa sẽ có người chuyên môn nói nội dung công tác cho mọi người.” Cô gái đưa đến hai cái thẻ mở cửa phòng. “À, thật ngượng quá. Hai người là một đôi sao?” Trước khi Thẩm Mục hai người bước đi, cô gái nhỏ nâng lên dũng cảm mở miệng hỏi.

Mục Siêu tính phủ nhận, một cánh tay liền khoát lên đầu vai cậu. Thẩm Sâm kề bên thâm trầm cười, “Cô nói xem?” Nói xong, ôm Mục Siêu đang không được tự nhiên đi về phía trước.

Bốn người Vưu Tinh Tinh đi phía sau cũng đăng ký hai gian phòng, Từ Huy đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Thẩm Sâm và Mục Siêu, ánh mắt trở nên độc ác. Thần sắc này của cậu ta bị cô gái tiếp nhận đăng ký nhìn thấy, cô gái nháy mắt đem hai cái thẻ phòng rút trở về, mặt không đổi sắc thay đổi hai cái thẻ khác. “Thật ngại quá, vừa nãy là phòng mà người khác đã đặt trước rồi.”

Thật ra hai thẻ phòng trước là phòng liền kề với phòng Mục Siêu, nhưng mà! Chính là cái nhưng mà này! Cô gái nhỏ làm tiếp nhận đăng ký này đã sớm ghép Mục Siêu cùng Thẩm Sâm thành một đôi CP rồi! Cái gì mà CP là không thể nghịch! Tuy rằng tiểu ca này đây cũng rất đẹp mắt, vừa nhìn là biết chính là một tiểu thụ à nha, bất quá ánh mắt có chút không tốt đẹp gì thì phải nghen?! Vì thế hai gian phòng của bọn họ liền cách phòng bọn Mục Siêu đến tận hai tòa nhà. 

………..

“Cạch”. Tô Viện vừa đi khỏi, cửa phòng sau lưng Mục Siêu liền bị đóng lại. Khuỷu tay bị nắm chặt lôi kéo. Lưng Mục Siêu thẳng tắp đập lên cửa phòng.

“Cậu làm cái quái gì ….” Mục tiểu gia còn chưa kịp tạc mao. Miệng lập tức bị ngăn chặn một cách thô bạo.

Thẩm Sâm sấn đầu tới, hắn luôn muốn đem cái miệng nhỏ luôn chim chíp khiến hắn phát điên này khóa lại không chỉ ngày một ngày hai. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể âu yếm rồi. Không kích động thì là nói xạo đó!

Mục Siêu tuy rằng từng hôn qua, nhưng những người đó đều là con gái. Cách thức hôn chiếm đoạt đầy nam tính như thế này cho tới bây giờ cậu chưa từng trải qua, thoáng chốc đã quên mất phải hô hấp. Mặt nghẹn đến đỏ bừng, chỉ khi đối phương thoáng buông, cậu mới vất vả mở miệng ra thở dốc, lại bị Thẩm Sâm nắm bắt cơ hội. Đầu lưỡi vói vào trong miệng Mục Siêu, liếm láp đầu lưỡi mọi khi luôn linh hoạt của đối phương. Còn công thành đoạt đất càn quét toàn bộ khoang miệng.

Cả người bị đặt trên cửa lúc đầu còn “Ngô ngô” giãy dụa, đến cuối cùng, chỉ còn lại “Ân~ Ngô~” còn không ngừng than nhẹ ~ rên rỉ. Hai tay đang đẩy Thẩm Sâm cũng chuyển sang vờn quanh bám trên lưng hắn. Tinh tế hưởng thụ nụ hôn mãnh liệt này. Miệng lưỡi tương giao mang theo tiếng nước bọt cứ vọng bên tai hai người, tình ý càng nồng.

Thẩm Sâm rốt cuộc tại thời điểm sắp không khống chế được bản thân mình thì ngưng lại. Lưu luyến tách môi mình khỏi đôi môi của Mục Siêu, chất lỏng trong suốt kéo thành sợi tơ mỏng ở khóe môi của cả hai. Thẩm Sâm duỗi lưỡi liếm láp cái miệng đỏ tươi lấp lánh nước của Mục Siêu, nhìn mắt người trong lòng ánh lên sự mê mang. Nhẹ nhàng hôn lên hai má của người đó, đem đầu chôn vào gáy của cậu, hưởng thụ thời khắc im lặng này.

Mục Siêu tựa vào trong lòng Thẩm Sâm, một câu cũng chả muốn nói. 凸( 艹皿艹 ) môi tê rần rồi! Đồ hỗn đản Thẩm Sâm. Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, còn kèm theo tiếng nói mềm mềm trong trẻo của Từ Huy. Mục Siêu thoáng ngây người, hung hăng đẩy Thẩm Sâm ra. Chuyện gì đây chớ! Rồi tức giận ngồi trên giường không hé răng nói tiếng nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liếc nhìn Mục Siêu đang hờn dỗi, Thẩm Sâm mở cửa.

Từ Huy đang tính tiếp tục đưa tay gõ cửa thì dừng lại, vui sướng trên mặt càng khiến cậu ta càng thêm xinh đẹp, vừa định hẹn đối phương đi dạo căn cứ. Liền nghe thấy Thẩm Sâm lạnh như băng nói: “Sau này đừng đến nữa.”

Sắc mặt Từ Huy soạt cái trở nên tái nhợt, thanh âm run run, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo hai bên, cả người thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, điềm đạm đáng yêu. “Thẩm đại ca, em đã làm sai ư?”

“Đừng gọi tôi Thẩm đại ca, chúng ta không quen.” Thẩm Sâm đối với bộ dạng đó của cậu ta không chút động lòng. Bất quá nếu Tiểu Mộc đầu làm như vậy, đại khái hắn đã sớm cầm giữ không được, cái gì mà “A a a người ta không muốn dùng đuôi mèo đâu~”, hoặc là “Anh yêu, mông em đau quá, nhớ anh ghê, xoa xoa đi mà~” linh tinh này nọ, những suy nghĩ đặc biệt hiện lên trong đầu gần như hạ gục hắn. Thẩm đại thiếu khai sáng đầu óc thật là rộng mừ. Một người ngạo kiều hay tạc mao như Mục tiểu gia căn bản sẽ không có khả năng làm vậy được. Nhiều lắm chỉ là “ Khụ khụ, đuôi mèo này tôi không thích đâu, ân ~ a~ không được mà… Á~ ân~ thoải mái ư”, nếu không thì là “Tiểu gia hôm nay sẽ ở trên, cho cậu gãi ngứa mông tiểu gia đã là vinh hạnh rồi!” Sau đó bổ sung thêm tiếng thở gấp mềm nhẹ…  [tác giả vi khuẩn não tàn mới không biết chừng mực!] (Editor: pó tay tác giả vs Thẩm ca lun =.=III)          

Từ Huy đến cả cơ hội nói tiếp cũng không có. Cửa liền đóng lại trước mặt cậu ta.

Ngay chính cậu ta cũng không biết, lúc này biểu tình trên mặt cậu vặn vẹo như thế nào.

…….

“Sao vậy? Không đi an ủi người yêu bé nhỏ của cậu đi?” Vô cùng rõ hen, Mục tiểu gia đang ghen, thỉnh chớ quấy rầy.Thẩm Sâm dở khóc dở cười, nhìn Tiểu Mộc đầu chu đôi môi đỏ tươi vừa mới bị hôn xong, tức giận đối với Từ Huy liền bị hắn quẳng lên chín tầng mây, chỉ còn lại có “Tiểu Mộc đầu thật đáng yêu nha” “Tiểu Mộc đầu sao có thể manh như vậy chớ!” Ngồi xuống phía sau Mục Siêu, Thẩm Sâm đưa một tay ôm lấy Mục Siêu, một tay vuốt ve trên gương mặt non mềm của đối phương (hiệu quả sau khi sử dụng nước không gian), hơi cúi đầu xuống bên tai cậu khẽ nói: “Cái gì người yêu nhỏ chứ? Người yêu nhỏ của tôi không phải đang ở trong lòng tôi đây hay sao?” Thẩm phúc hắc ác liệt thổi khí vào lỗ tai Mục Siêu. Cảm nhận được đối phương trong nháy mắt co rúm lại, đối phản ứng của người trong lòng vô cùng sung sướng.Mục Siêu không nói gì, cũng không có giãy dụa. Im lặng ngơ ngác trong lòng Thẩm Sâm.

“Tiểu Mộc đầu, về sau có việc gì thì không được buồn bực một mình.” Thẩm Sâm trìu mến hôn hôn lên mặt Tiểu Mộc đầu nhà hắn. “Là anh không tốt, đã quá đáng. Nhưng sẽ không có lần sau đâu.”

Thẩm Sâm buông Mục Siêu ra, ôm cậu lên theo kiểu công chúa rồi đặt vào trong ổ chăn, sau đó hai người nằm cùng nhau. Mục tiểu gia thập phần nhu thuận (thật ra là không!) dựa vào lòng Thẩm Sâm, nghe Thẩm Sâm kể những chuyện khi còn nhỏ của hắn.

Từng chuyện hầu như đều luôn có thân ảnh của Mục Siêu, ba tuổi, năm tuổi, mười tuổi…. Chỉ có ba năm lỗ hỏng, đó là khoảng thời gian Thẩm Sâm mười tám tuổi đi lính, nhưng thật ra vào thời điểm đó vẫn có Mục Siêu. Chẳng qua chỉ là ảnh chụp mà thôi, được cất trong ví tiền của Thẩm Sâm, mỗi lần nhớ đến, hắn liền lấy ra nhìn, những khi gian nan cũng vì vậy mà hắn luôn nhẫn nhịn.

Mục Siêu đến hôm nay mới biết, Thẩm Sâm yêu cậu sâu đậm bao nhiêu. Sâu đậm đến độ khiến cậu sinh ra một loại áy náy. Phần áy náy này lại khiến Mục Siêu yêu Thẩm Sâm.

……….

Hai người ai cũng không thổ lộ; chỉ là một nói chuyện, một trả lời; một người kể chuyện cũ, còn một người nghe chuyện cũ mà thường thường rối loạn.

Thẩm Sâm trừng phạt cắn một ngụm lên mặt của Mục Siêu, nhìn người đó ăn đau, sau đó ánh mắt tình cảm trở nên đong đầy nước trong veo uyển chuyển. Cúi đầu hôn lên môi của người trong lòng. Mục Siêu cũng không có từ chối, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Sâm, hai người thân mật khăng khít dán dính lấy nhau, miệng lưỡi giao triền. Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nước khiến cho căn phòng tràn ngập tình ý ấm áp.

Mục Siêu ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người đàn ông mình dùng cả đời sau để yêu này, trong mắt tràn đầy tình cảm. Mặc dù mình bị đối phương tiến công đến không thở nổi, thất bại thảm hại. Nụ hôn mền nhẹ dừng lại trên trán, dừng trên mắt, hai má…. Áo sớm đã bị cởi ra vứt qua một bên, một đôi tay trượt theo thân thể cậu dừng bên hông, chậm rãi vuốt ve vòng eo mảnh khảnh. Hôn từ hai má đến cổ, còn ác ý liếm liếm hầu kết Tiểu Mộc đầu.

Thẩm Sâm sớm đã đem áo T shirt trên người Mục Siêu cởi bỏ, hắn nhìn hoa văn tinh xảo trên xương quai xanh của Mục Siêu, hôn lên, vì thứ này, Mục Siêu kiếp trước nhận hết mọi tra tấn, nhưng cũng bởi vì nó, bọn họ kiếp này mới có thể sinh tồn tốt như vậy. Ngay lúc vừa yêu vừa hận, Thẩm Sâm một hơi cắn xương quai xanh của Mục Siêu, lực đạo có chút mạnh, miệng Thẩm Sâm cảm thấy tinh ngọt. Cũng là cho Mục Siêu đang ở biển tình dục ăn đau mà tỉnh lại. “Làm gì đó hử….” Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy lấy hoa văn làm trung tâm, một vòng lại một vòng hào quang màu tím nhạt tản ra, bao vây cả hai người.

…..

Trích lời tác giả:

Bản đồ [Làng du lịch] toàn diện mở ra, cái khác [phó bản P thị] cung cấp đánh quái thăng cấp yoooooo~

Nhiệm vụ chi nhánh [Người yêu hiểu lầm] hoàn thành viên mãn~

Nhân vật chính: Thẩm đại đại, đạt được thân phận chủ nhân thứ hai của Hỗn nguyên châu *1

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Số ký tự: 0