Trọng Sinh Năm 70: Cưới Kẻ Thù Của Chồng Cũ

Chương 42

2024-08-17 23:55:06

Trứng là thực phẩm bổ dưỡng, bây giờ cô cần ăn những thứ thế này nhất, Thẩm Khoát có hơi tiếc quả trứng này nhưng đã nhét vào miệng rồi, lại không thể nhổ ra, chỉ có thể nhai vài cái rồi nuốt xuống: "Anh đã ăn rồi, em ăn đi."

Anh cũng không nói dối, dù sao đói lâu như vậy, không thể không ăn, chỉ là không nỡ ăn bánh bao thịt, ăn ba cái bánh bao chay lớn.

"Em hơi no rồi, lát nữa ăn tiếp." Lâm Sương xoa xoa bụng mình, nói: "Anh lát nữa có rảnh không? Nếu rảnh thì giúp em đến trường xin nghỉ mấy ngày, tuần này chắc không đi học được."

"Được." Thẩm Khoát đáp: "Chờ y tá truyền nước cho em xong, anh sẽ đi."

Nói rồi, anh nhìn mu bàn tay bị tiêm của cô hôm qua, đã có một cục bầm nhỏ, anh lấy quả trứng vẫn còn ấm, xoa nhẹ lên chỗ bầm.

Vương Lệ Cầm vào tiêm cho Lâm Sương, thấy cảnh này, không nhịn được "Chậc chậc." hai tiếng, trêu chọc: "Tôi làm y tá gần hai mươi năm rồi, lần đầu tiên thấy người đàn ông đau xót cho vợ như vậy, ngay cả khi sinh con trai, sản phụ có 'công' cũng không được đàn ông chiều chuộng như vậy."

Vừa dứt lời, mặt Thẩm Khoát đỏ lên, không biết là vì bị khen hay vì câu "Vợ" của Vương Lệ Cầm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngược lại Lâm Sương thì thoải mái hơn nhiều, thản nhiên đón nhận sự ngưỡng mộ của Vương Lệ Cầm: "Em có ánh mắt chọn đàn ông."

"Nhìn em đẹp ra kìa, mặt mày hồng hào hẳn lên." Vương Lệ Cầm nhanh chóng tiêm xong, trước khi ra ngoài không quên nhắc nhở: "Bà cô ở làng các anh vẫn đang canh ở cổng lớn đấy, nếu muốn ra ngoài thì đi cửa sau."

Nhờ lời nhắc nhở của Vương Lệ Cầm, Thẩm Khoát đi học về bằng cửa sau.

Lâm Sương bây giờ không cần giả vờ ngất nữa, để anh đi học xong thì về Điềm Thủy Thôn một chuyến, lấy xe đạp của cô ra, mấy ngày nay đi lại ở Huyện Thành sẽ tiện hơn, đợi cô xuất viện về nhà cũng không cần phải đi bộ.

Mặc dù không cần giả vờ ngất nhưng Thẩm Khoát vẫn không yên tâm, chào hỏi người nhà bệnh nhân cùng phòng một tiếng, rồi lại chạy đến nhờ vả Vương Lệ Cầm một lúc mới đi.

Thẩm Khoát đến Huyện Trung thì vừa đúng lúc tan tiết một, anh nói rõ tình hình với bác trông cổng của trường, theo chỉ dẫn của bác, anh nhanh chóng tìm thấy Phương Chí Huy.

Lâm Sương vốn là giả bệnh, Thẩm Khoát đương nhiên sẽ không nói nhiều chuyện đã xảy ra, chỉ nói mơ hồ: "Hôm qua Lâm Sương tan học về làng thì không may bị va chạm, mấy ngày nay phải dưỡng thương, muốn xin thầy nghỉ học mấy ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Năm 70: Cưới Kẻ Thù Của Chồng Cũ

Số ký tự: 0