Trọng Sinh Ngày Ngày Làm Ruộng
Chương 43
2024-11-08 16:11:20
Tô Cảnh Húc cười nói: “Thế Vĩ thúc kiên cường thật.”
Tô Thế Linh: “Ngoài Cảnh Lâm nhanh nhẹn ra thì các thành viên nhà họ đều phản ứng chậm nhỉ.”
Tô Cảnh Húc hạ giọng: “Ấy, thúc đừng để Cảnh Lâm nghe thấy mấy lời này. Tiểu tử kia bênh vực thân nhân lắm.”
Tô Diệp tìm khoảnh đất trống dưới chân núi dựng tạm xe cút kít. Nàng quay đầu hỗ trợ Diệp Quốc Kiện. Chuyến sau Tô Diệp nhả chậm tốc độ di chuyển, đi song song anh trai. Tô Cảnh Lâm và Diệp Quốc Kiện nhẹ nhàng giải tỏa cơn sợ hãi. Diệp Đức Võ đang đứng nghển cổ đợi họ. Nhác trông bóng em họ vội nói: “Đại ca đẩy hộ một túi cho.” Nhóm cút kít nối đuôi rồng rắn tập hợp với xe trâu. Tô Thế Vĩ đánh xe, Diệp Đức Tường khuân túi. Đầu trâu kêu nghé ọ, vẫy đuôi thong thả kéo xe.
Nắng gần tắt cuối chân trời họ mới về tới nhà. Cơm nước tắm rửa thay quần áo, cả nhà quây quần trong sân nghỉ ngơi nói chuyện phiếm gia tăng tình cảm. Diệp Đức Tường than: “Ôi rừng trúc xa quá. Xung quanh đây còn chỗ nào tồn mùn cưa không nhỉ?”
Diệp Đức Chính: “Ca nào rõ. Cơ mà mấy địa phương bìa rừng bị khai thác cạn kiệt rồi.”
Tô Diệp: “Nuôi giun trùn quế, nấu chín phơi khô, nghiền thành bột mịn, nuôi gà, nuôi heo.”
Tô Cảnh Phong tò mò: “Nhị tỷ ơi, nuôi giun được á? Nuôi kiểu gì?”
Mọi người vểnh lỗ tai nín thở nghe.
Tô Diệp: “Đào hố, chọn đất mềm xốp, trộn lá cây rau cỏ, rơm khô, phân heo phân bò. Chờ thời gian ngâm ủ, đất tự phì nhiêu.”
Tô Cảnh Húc: “Vùng ẩm ướt hôi hám thường chứa nhiều gium tự nhiên. Nơi này cỏ dại nhiều, nguyên liệu dễ thu thập miễn phí. Sử dụng đất phía sườn núi bắc ấy.”
Tô Diệp: “Mua đất hoang, trồng trúc dại.”
Tô Cảnh Húc: “ Chúng ta có thể trồng trúc thay hàng rào, đào thêm nhiều hố nuôi giun.”
Diệp Mai phụng phịu: “Nương không muốn cả ngày đắm chìm hương hôi thối đâu. Vừa bước khỏi cổng xóm giềng bịt mũi tránh xa 10 mét. Bọn con chọn chỗ nào xa xa nhà mình tí.”
Toàn gia ôm bụng cười nghiêng ngả.
Diệp Quốc Kiện: “Mỗi hộ được phép mua hai mẫu đất hoang phía sau tường vây. Tính ra điểm cuối cách sân chừng 50 mét, đủ xa.”
Diệp Đức Võ: “Tường vi hoang dã vừa đẹp vừa thơm. Mình trồng bốn phía bao quanh sẽ thành giàn chắn tự nhiên.”
Tô Hủy ủng hộ nhiệt tình: “Muội cũng thích trồng hoa.”
Diệp Đức Tường vẽ vời: “Sẵn tiện đào ao nuôi cá.”
Tô Cảnh Lâm: “Xuất sắc. Dựng thêm trúc đình ngắm hoa thưởng trăng nhỉ. Vậy là nhà chúng ta có hậu hoa viên rồi.”
Tô Cảnh Lâm xối chậu nước lạnh vào lửa nhiệt tình của đám choai choai: “Uh. Hậu hoa viên nhà ai trang trí hố thối nuôi trùn quế nhỉ?”
Toàn trường câm lặng.
Tô Cảnh Lâm đút rút kinh nghiệm từ đau thương, thấm thía tổng kết: “Tiểu đệ thân mến, tương lai đệ uốn lưỡi bảy lần hẵng nói. Bằng không người ta trùm bao tải đánh nhừ tử đấy.”
Tô Cảnh Phong bật tanh tách: “Cha dạy đệ đức tính trung thực hàm hậu phải giữ hàng đầu.”
Tô Cảnh Lâm bị chặn họng.
Tô Thế Vĩ cười: “Ôi thằng bé lém lỉnh. Con quên cha cũng dạy con phải biết mềm dẻo tùy trường hợp à.”
Tô Cảnh Phong ham học hỏi: “Vậy khi nào cần mềm dẻo, khi nào thật thà?”
Tô Thế Vĩ qua quýt: “Con chịu khó đọc sách. Kiến thức nhiều tự nhiên biết ứng biến hoàn cảnh.”
Tô Cảnh Phong líu ríu: “Ơ, cha có đọc sách bao giờ đâu? Cha chỉ biết chữ thôi mà.”
Tô Thế Vĩ: thằng con ngờ nghệch tức chết ông.
Mọi người bật cười giải trí.
Tô Thế Linh: “Ngoài Cảnh Lâm nhanh nhẹn ra thì các thành viên nhà họ đều phản ứng chậm nhỉ.”
Tô Cảnh Húc hạ giọng: “Ấy, thúc đừng để Cảnh Lâm nghe thấy mấy lời này. Tiểu tử kia bênh vực thân nhân lắm.”
Tô Diệp tìm khoảnh đất trống dưới chân núi dựng tạm xe cút kít. Nàng quay đầu hỗ trợ Diệp Quốc Kiện. Chuyến sau Tô Diệp nhả chậm tốc độ di chuyển, đi song song anh trai. Tô Cảnh Lâm và Diệp Quốc Kiện nhẹ nhàng giải tỏa cơn sợ hãi. Diệp Đức Võ đang đứng nghển cổ đợi họ. Nhác trông bóng em họ vội nói: “Đại ca đẩy hộ một túi cho.” Nhóm cút kít nối đuôi rồng rắn tập hợp với xe trâu. Tô Thế Vĩ đánh xe, Diệp Đức Tường khuân túi. Đầu trâu kêu nghé ọ, vẫy đuôi thong thả kéo xe.
Nắng gần tắt cuối chân trời họ mới về tới nhà. Cơm nước tắm rửa thay quần áo, cả nhà quây quần trong sân nghỉ ngơi nói chuyện phiếm gia tăng tình cảm. Diệp Đức Tường than: “Ôi rừng trúc xa quá. Xung quanh đây còn chỗ nào tồn mùn cưa không nhỉ?”
Diệp Đức Chính: “Ca nào rõ. Cơ mà mấy địa phương bìa rừng bị khai thác cạn kiệt rồi.”
Tô Diệp: “Nuôi giun trùn quế, nấu chín phơi khô, nghiền thành bột mịn, nuôi gà, nuôi heo.”
Tô Cảnh Phong tò mò: “Nhị tỷ ơi, nuôi giun được á? Nuôi kiểu gì?”
Mọi người vểnh lỗ tai nín thở nghe.
Tô Diệp: “Đào hố, chọn đất mềm xốp, trộn lá cây rau cỏ, rơm khô, phân heo phân bò. Chờ thời gian ngâm ủ, đất tự phì nhiêu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cảnh Húc: “Vùng ẩm ướt hôi hám thường chứa nhiều gium tự nhiên. Nơi này cỏ dại nhiều, nguyên liệu dễ thu thập miễn phí. Sử dụng đất phía sườn núi bắc ấy.”
Tô Diệp: “Mua đất hoang, trồng trúc dại.”
Tô Cảnh Húc: “ Chúng ta có thể trồng trúc thay hàng rào, đào thêm nhiều hố nuôi giun.”
Diệp Mai phụng phịu: “Nương không muốn cả ngày đắm chìm hương hôi thối đâu. Vừa bước khỏi cổng xóm giềng bịt mũi tránh xa 10 mét. Bọn con chọn chỗ nào xa xa nhà mình tí.”
Toàn gia ôm bụng cười nghiêng ngả.
Diệp Quốc Kiện: “Mỗi hộ được phép mua hai mẫu đất hoang phía sau tường vây. Tính ra điểm cuối cách sân chừng 50 mét, đủ xa.”
Diệp Đức Võ: “Tường vi hoang dã vừa đẹp vừa thơm. Mình trồng bốn phía bao quanh sẽ thành giàn chắn tự nhiên.”
Tô Hủy ủng hộ nhiệt tình: “Muội cũng thích trồng hoa.”
Diệp Đức Tường vẽ vời: “Sẵn tiện đào ao nuôi cá.”
Tô Cảnh Lâm: “Xuất sắc. Dựng thêm trúc đình ngắm hoa thưởng trăng nhỉ. Vậy là nhà chúng ta có hậu hoa viên rồi.”
Tô Cảnh Lâm xối chậu nước lạnh vào lửa nhiệt tình của đám choai choai: “Uh. Hậu hoa viên nhà ai trang trí hố thối nuôi trùn quế nhỉ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn trường câm lặng.
Tô Cảnh Lâm đút rút kinh nghiệm từ đau thương, thấm thía tổng kết: “Tiểu đệ thân mến, tương lai đệ uốn lưỡi bảy lần hẵng nói. Bằng không người ta trùm bao tải đánh nhừ tử đấy.”
Tô Cảnh Phong bật tanh tách: “Cha dạy đệ đức tính trung thực hàm hậu phải giữ hàng đầu.”
Tô Cảnh Lâm bị chặn họng.
Tô Thế Vĩ cười: “Ôi thằng bé lém lỉnh. Con quên cha cũng dạy con phải biết mềm dẻo tùy trường hợp à.”
Tô Cảnh Phong ham học hỏi: “Vậy khi nào cần mềm dẻo, khi nào thật thà?”
Tô Thế Vĩ qua quýt: “Con chịu khó đọc sách. Kiến thức nhiều tự nhiên biết ứng biến hoàn cảnh.”
Tô Cảnh Phong líu ríu: “Ơ, cha có đọc sách bao giờ đâu? Cha chỉ biết chữ thôi mà.”
Tô Thế Vĩ: thằng con ngờ nghệch tức chết ông.
Mọi người bật cười giải trí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro