Trọng Sinh Ngược Cặn Bã: Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu

Tìm Đến Báo Thù

2024-10-01 21:02:45

Thứ hai.

Thẩm Chi bước vào lớp 20 vừa kịp lúc.

Sự xuất hiện của cô khiến lớp học vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên lặng.

Mọi người đều nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, không còn sự chế giễu như trước, mà có thêm nhiều thứ khác.

Trong mắt họ, một kẻ ngu dốt bỗng nhiên trở thành người đứng đầu cả khối.

Đến giờ họ vẫn cảm thấy như đang mơ.

Trần Di nhìn Thẩm Chi với ánh mắt đầy ghen ghét.

Thẩm Chi thản nhiên đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

Tiết học đầu tiên là tiếng anh, cô giáo Từ Ngọc bước vào lớp với gương mặt lạnh lùng, liếc nhìn Thẩm Chi ở cuối lớp rồi dời ánh mắt đi.

“Chúng ta sẽ giảng lại đề thi lần trước, mọi người lấy bài thi ra.”

“Phần trắc nghiệm là phần cho điểm, không giảng.”

“Phần đọc hiểu không giảng, không hiểu tự đi tra nghĩa.”

“Phần dịch anh sang trung không giảng, tự tìm nghĩa trên mạng.”

Học sinh lớp 20 nhanh chóng lật bài thi ra, gương mặt ai nấy đều trở nên khó coi.

Ngay cả Trần Di cũng toát mồ hôi lạnh.

Đề thi lần này rất khó, có nhiều cấu trúc ngữ pháp họ chưa hiểu rõ, vậy mà Từ Ngọc lại nói đó là kiến thức cơ bản, không thèm giảng...

“Phần dịch trung sang anh, tôi sẽ gọi một số người lên bảng viết.”

Nói xong, Từ Ngọc chỉ định một vài học sinh lên bảng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy học sinh này chỉ viết được vài từ đơn lẻ, ghép lại thành một câu, nhưng ngữ pháp rất lộn xộn.

Từ Ngọc lập tức chửi mắng: “Mấy người các em làm gì thế hả? Những câu này tôi đã giảng qua chưa? Tôi đã giảng hết rồi! Nhìn xem mấy em viết cái gì thế này, đúng là rác rưởi, không thể dạy được. Sau khi xuống, chép phạt một trăm lần, bây giờ ra ngoài đứng!”

Mấy học sinh bị mắng đến khóc, mắt đỏ hoe, xấu hổ đi ra ngoài đứng.

Nửa tiết học sau, Từ Ngọc liên tục hạ thấp lớp 20, hễ có điều gì không hài lòng là lại mượn cớ để trút giận.

“Tôi đang giảng bài! Em làm gì thế kia! Không làm được bài còn không tập trung nghe!” Một nữ sinh đang chăm chú ghi chép, cây bút hết mực nên cô ấy bơm mực, Từ Ngọc liền mắng: “Mấy người đều là thành phần đội sổ, nghĩ rằng mình cũng có thể nhảy lên trở thành người đứng đầu cả khối giống ai đó sao? Các em không có bản lĩnh như người ta thì lo mà nghe giảng cho đàng hoàng.”

Thẩm Chi bực mình nhấn nắp bút, trên người tỏa ra vẻ khó chịu.

Cô có thể chắc chắn, Từ Ngọc sau khi mất mặt liền ghi hận trong lòng và đang trả thù lớp 20.

...

Buổi chiều, sau khi tan học, Thẩm Chi trở về nhà họ Thẩm, nhưng bị một đám người chặn lại ở đầu hẻm.

Đám người này đều là bọn lưu manh, Thẩm Chi không quen biết họ, nhưng cô lại nhận ra người đứng ở mép ngoài.

Triệu Nghị.

Là kẻ lần trước ở nhà ăn bị cô đánh cho thê thảm như chó.

“Anh Hổ, chính là cô ta!” Triệu Nghị trừng mắt nhìn Thẩm Chi, nghiến răng ken két.

Lần trước, cô đã làm anh ta mất mặt trước bao nhiêu người, lần này anh ta muốn cô phải trả giá.

Thẩm Chi lập tức hiểu ra.

Thì ra là tìm đến báo thù.

Người đàn ông được gọi là anh Hổ có mái tóc nhuộm vàng, thân hình cao to, cởi trần, trên người xăm trổ những hình thù ghê rợn.

Ánh mắt âm u của anh ta quét qua khuôn mặt rồi đến cơ thể của Thẩm Chi, ánh nhìn trần trụi khiến người khác cảm thấy buồn nôn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhóc con, chính cô đã đánh em trai tôi?”

“À.” Thẩm Chi nhướng mày, “Là tôi.”

Giọng điệu rất ngạo mạn.

“Nhìn thì như tiểu thư ngoan ngoãn, hóa ra lại là con nhím nhỏ.” Anh Hổ không kiêng nể gì, đánh giá Thẩm Chi từ đầu đến chân. “Tôi là người thương hoa tiếc ngọc, nhìn cô cũng xinh xắn, tôi cho cô một cơ hội, xin lỗi em trai tôi, rồi đi theo tôi một chút, chuyện này sẽ xong.”

“Nếu tôi không muốn thì sao?”

Thẩm Chi dựa vào tường, khóe mắt khẽ nhếch lên.

...

“Anh Diệp, người bị vây ở đằng kia hình như là Thẩm Chi đấy!”

Chu Diệp và nhóm bạn của mình vừa đi vừa cười nói, đồng phục treo hờ trên vai, dáng vẻ lười biếng.

Có người tinh mắt, nhìn thấy Thẩm Chi bị một nhóm người vây quanh ở đầu hẻm.

Nghe vậy, Chu Diệp đi ngược lại vài bước, thân mình ngả về sau nhìn về phía đầu hẻm.

Quả nhiên là Thẩm Chi.

Cô dựa vào tường, một chân hơi cong chống lên tường.

Không có biểu cảm gì.

Rất ngạo mạn.

Bị một đám thanh niên giang hồ vây quanh, nếu là cô gái khác, có lẽ đã sợ phát khóc rồi.

“Sao cô ấy lại dính đến anh Hổ rồi, chúng ta có nên giúp không?”

Trần Bì hơi do dự, anh Hổ là tên lưu manh khét tiếng ở khu này, không ai dám động vào anh ta, nhưng dù sao Thẩm Chi cũng là người cùng lớp với họ, chẳng lẽ lại mặc kệ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Ngược Cặn Bã: Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu

Số ký tự: 0