[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 10
2024-11-10 06:01:31
Vương quản sự vốn là người thân tín của quốc công phu nhân. Đại cô nương bị lạnh, Vương quản sự giận lây sang nhị cô nương, nên cũng chẳng thiết tha gì việc giúp đỡ thêm cho nàng.
Thi Yểu chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử trong suốt nhưng ánh lên vẻ lạnh lùng, dõi nhìn hai nha hoàn đang run rẩy trước mặt. Sơn Nại tay run lên, suýt nữa quỳ xuống đất, còn Tùng Lam thì hoảng hốt đến mức suýt làm đổ cả chén thuốc.
Sơn Nại cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, rụt rè hỏi: “Cô nương tỉnh rồi? Cô nương tỉnh từ bao giờ vậy?”
Thi Yểu giả vờ mơ màng, giọng yếu ớt hỏi: “Các ngươi là ai? Đây là nơi nào? Bán Hạ đâu rồi?”
Sơn Nại thở phào nhẹ nhõm, vội cười đáp: “Cô nương ngủ say quá nên lẫn lộn rồi. Nô tỳ là Sơn Nại, còn đây là Tùng Lam, chúng nô tỳ là do đại thái thái phái đến hầu hạ cô nương tại Quan Sư viện này. Đây là phủ Trấn Quốc công, cô nương đang ở trong viện của mình. Còn Bán Hạ tỷ tỷ, vì đưa áo khoác cho cô nương mà dính phải gió lạnh, giờ cũng đang nằm nghỉ. Đợi khi khỏe lại, tỷ ấy sẽ quay về hầu hạ cô nương.”
Thấy Thi Yểu tỏ vẻ ngây thơ không biết gì, Tùng Lam lấy lại can đảm, giọng ngọt như mía lùi: “Cô nương mau uống thuốc, uống vào thì bệnh phong hàn sẽ sớm hồi phục.”
Nàng ta đưa chén thuốc đến trước mặt Thi Yểu, trong mắt ánh lên tia ác ý. Sơn Nại thoáng định ngăn lại, nhưng cuối cùng vì sợ liên lụy đến bản thân nên đành im lặng.
Thi Yểu liếc nhìn Tùng Lam, trong đầu nhớ lại nội dung của quyển tiểu thuyết mà nàng vô tình xuyên vào. Hóa ra nguyên chủ trước đây đã vô cùng khắc nghiệt với hai nha đầu này: véo cánh tay, tát mặt, thậm chí còn phạt quỳ và luôn mắng nhiếc. Kết quả, nàng bị mang tiếng là chủ tử độc ác, cay nghiệt, đối xử tàn nhẫn với hạ nhân.
Thi Yểu khẽ động ngón tay, trong lòng thầm nghĩ làm người tốt thật chẳng dễ dàng! Chỉ vì một chuyện nhỏ như ngụm nước bọt trong chén thuốc, nàng đã muốn giơ tay tát Tùng Lam một cái. Nhưng nếu làm vậy thì chẳng phải lại biến thành ác nữ như nguyên chủ sao?
“Cô nương, uống thuốc đi!” Tùng Lam cười ngọt ngào, nhắc nhở lần nữa.
Thi Yểu mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng mang theo chút lạnh lùng: “Ngươi nói ngươi là Tùng Lam? Chén thuốc này trông cũng khá, ngươi nếm thử giúp ta xem.”
Mặt Tùng Lam thoáng tái đi, lúng túng đáp: “Nô tỳ hèn mọn, sao dám làm bẩn thuốc của cô nương?”
Thi Yểu vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Ngươi là người hầu thân cận của ta, nếm thử một ngụm thì đã sao? Ta sẽ đổi thìa khác.”
Tùng Lam hoảng hốt, sắc mặt cắt không còn giọt máu. Nàng ta bắt đầu run rẩy, lắp bắp: “Cô nương... nô tỳ… nô tỳ không có ý gì xấu…”
Thi Yểu nhìn nàng, giọng châm chọc: “Sao thế? Chẳng lẽ trong thuốc có độc nên ngươi không dám nếm?”
“Không có, không có! Nô tỳ sao dám hạ độc!” Tùng Lam tái mặt, cả người run rẩy không ngừng.
Thi Yểu lạnh lùng chỉ vào chén thuốc, ra lệnh: “Vậy thì uống đi.”
Tùng Lam đành phải múc một muỗng, nhắm mắt nuốt vào. Lập tức, cảm giác ghê tởm cuộn lên từ dạ dày, lan ra khắp người, khiến nàng ta khó chịu đến mức suýt nôn.
Thi Yểu mỉm cười nhạt, thản nhiên nhìn bộ dạng khốn đốn của Tùng Lam, trong lòng cảm thấy một niềm khoái chí lạ lùng.
Thi Yểu nhàn nhạt nói: “Nếu không có độc, thì nuốt hết đi.”
Tùng Lam gắng sức nuốt xuống, vẻ mặt nhăn nhó như đang nuốt phải thứ kinh tởm. Vị đắng của thuốc hòa với một mùi kỳ lạ, ghê tởm lan tỏa trong miệng, khiến nàng không thể chịu nổi. Không kìm được, nàng bưng chén thuốc, chạy loạng choạng vào tịnh phòng, rồi nôn thốc nôn tháo, đến mức dạ dày cũng quặn đau, mật xanh mật vàng đều phun ra hết.
Thi Yểu kinh ngạc nói lớn: “Lẽ nào thuốc này thực sự có độc? Sơn Nại, mau đi bẩm báo quốc công phu nhân! Trong phủ có kẻ to gan mưu hại chủ tử, phải đề phòng kỹ càng. Ta chỉ là một nha đầu quê mùa, chết cũng chẳng sao, nhưng lỡ mà hại đến các chủ tử quý giá trong phủ thì thật là đại họa.”
Thi Yểu chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử trong suốt nhưng ánh lên vẻ lạnh lùng, dõi nhìn hai nha hoàn đang run rẩy trước mặt. Sơn Nại tay run lên, suýt nữa quỳ xuống đất, còn Tùng Lam thì hoảng hốt đến mức suýt làm đổ cả chén thuốc.
Sơn Nại cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, rụt rè hỏi: “Cô nương tỉnh rồi? Cô nương tỉnh từ bao giờ vậy?”
Thi Yểu giả vờ mơ màng, giọng yếu ớt hỏi: “Các ngươi là ai? Đây là nơi nào? Bán Hạ đâu rồi?”
Sơn Nại thở phào nhẹ nhõm, vội cười đáp: “Cô nương ngủ say quá nên lẫn lộn rồi. Nô tỳ là Sơn Nại, còn đây là Tùng Lam, chúng nô tỳ là do đại thái thái phái đến hầu hạ cô nương tại Quan Sư viện này. Đây là phủ Trấn Quốc công, cô nương đang ở trong viện của mình. Còn Bán Hạ tỷ tỷ, vì đưa áo khoác cho cô nương mà dính phải gió lạnh, giờ cũng đang nằm nghỉ. Đợi khi khỏe lại, tỷ ấy sẽ quay về hầu hạ cô nương.”
Thấy Thi Yểu tỏ vẻ ngây thơ không biết gì, Tùng Lam lấy lại can đảm, giọng ngọt như mía lùi: “Cô nương mau uống thuốc, uống vào thì bệnh phong hàn sẽ sớm hồi phục.”
Nàng ta đưa chén thuốc đến trước mặt Thi Yểu, trong mắt ánh lên tia ác ý. Sơn Nại thoáng định ngăn lại, nhưng cuối cùng vì sợ liên lụy đến bản thân nên đành im lặng.
Thi Yểu liếc nhìn Tùng Lam, trong đầu nhớ lại nội dung của quyển tiểu thuyết mà nàng vô tình xuyên vào. Hóa ra nguyên chủ trước đây đã vô cùng khắc nghiệt với hai nha đầu này: véo cánh tay, tát mặt, thậm chí còn phạt quỳ và luôn mắng nhiếc. Kết quả, nàng bị mang tiếng là chủ tử độc ác, cay nghiệt, đối xử tàn nhẫn với hạ nhân.
Thi Yểu khẽ động ngón tay, trong lòng thầm nghĩ làm người tốt thật chẳng dễ dàng! Chỉ vì một chuyện nhỏ như ngụm nước bọt trong chén thuốc, nàng đã muốn giơ tay tát Tùng Lam một cái. Nhưng nếu làm vậy thì chẳng phải lại biến thành ác nữ như nguyên chủ sao?
“Cô nương, uống thuốc đi!” Tùng Lam cười ngọt ngào, nhắc nhở lần nữa.
Thi Yểu mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng mang theo chút lạnh lùng: “Ngươi nói ngươi là Tùng Lam? Chén thuốc này trông cũng khá, ngươi nếm thử giúp ta xem.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Tùng Lam thoáng tái đi, lúng túng đáp: “Nô tỳ hèn mọn, sao dám làm bẩn thuốc của cô nương?”
Thi Yểu vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Ngươi là người hầu thân cận của ta, nếm thử một ngụm thì đã sao? Ta sẽ đổi thìa khác.”
Tùng Lam hoảng hốt, sắc mặt cắt không còn giọt máu. Nàng ta bắt đầu run rẩy, lắp bắp: “Cô nương... nô tỳ… nô tỳ không có ý gì xấu…”
Thi Yểu nhìn nàng, giọng châm chọc: “Sao thế? Chẳng lẽ trong thuốc có độc nên ngươi không dám nếm?”
“Không có, không có! Nô tỳ sao dám hạ độc!” Tùng Lam tái mặt, cả người run rẩy không ngừng.
Thi Yểu lạnh lùng chỉ vào chén thuốc, ra lệnh: “Vậy thì uống đi.”
Tùng Lam đành phải múc một muỗng, nhắm mắt nuốt vào. Lập tức, cảm giác ghê tởm cuộn lên từ dạ dày, lan ra khắp người, khiến nàng ta khó chịu đến mức suýt nôn.
Thi Yểu mỉm cười nhạt, thản nhiên nhìn bộ dạng khốn đốn của Tùng Lam, trong lòng cảm thấy một niềm khoái chí lạ lùng.
Thi Yểu nhàn nhạt nói: “Nếu không có độc, thì nuốt hết đi.”
Tùng Lam gắng sức nuốt xuống, vẻ mặt nhăn nhó như đang nuốt phải thứ kinh tởm. Vị đắng của thuốc hòa với một mùi kỳ lạ, ghê tởm lan tỏa trong miệng, khiến nàng không thể chịu nổi. Không kìm được, nàng bưng chén thuốc, chạy loạng choạng vào tịnh phòng, rồi nôn thốc nôn tháo, đến mức dạ dày cũng quặn đau, mật xanh mật vàng đều phun ra hết.
Thi Yểu kinh ngạc nói lớn: “Lẽ nào thuốc này thực sự có độc? Sơn Nại, mau đi bẩm báo quốc công phu nhân! Trong phủ có kẻ to gan mưu hại chủ tử, phải đề phòng kỹ càng. Ta chỉ là một nha đầu quê mùa, chết cũng chẳng sao, nhưng lỡ mà hại đến các chủ tử quý giá trong phủ thì thật là đại họa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro