[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 12
2024-11-10 06:01:31
---
Thi Yểu đưa tay lên sờ trán, cảm giác nóng rực như sắp bốc cháy, khẽ cười tự giễu. Quốc công phu nhân vốn quản lý mọi việc trong nội trạch, nhưng vì bận bịu nên giao lại một phần cho con dâu cả là thế tử phu nhân Phó Nam Quân. Vậy mà đại tẩu này vừa biết hai nha hoàn có ý đồ xấu, vẫn an tâm để mặc nàng ở đây, không chút lo lắng rằng chúng có thể giở trò hại nàng.
Thi Yểu nhắm mắt, đầu óc như bị lửa thiêu đốt, mũi thở ra toàn hơi nóng. Giờ phút này, nàng chỉ mong có mẹ ở bên chăm sóc.
Bên cạnh, Sơn Nại ôm ngực đau đớn vì bị đá, vừa khóc thút thít vừa xoa xoa, nhưng không dám kêu thành tiếng. Tùng Lam, vốn gan lớn, thấy Phó Nam Quân đã bỏ đi, liền đứng dậy, chỉ vào Thi Yểu mà khóc lóc trách móc: “Cô nương, xin hãy rộng lòng khoan dung. Dù sao chúng ta cũng là người do quốc công phu nhân an bài đến hầu hạ cô nương, cô nương làm khó chúng ta thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ không sợ quốc công phu nhân sẽ cho rằng cô nương là người lắm lời, thích gây chuyện sao?”
Thi Yểu liếc mắt nhìn nàng, giọng lười biếng: “Ngươi hỗn xược như vậy, càng đáng bị xử trí.”
Tùng Lam cười lạnh: “Thì ra cô nương cũng chỉ là cái loại giả ngây giả dại. Hẳn là cô nương muốn toàn phủ đều phải nể mặt mình mới vừa lòng?”
Thi Yểu mỉm cười nhạo báng: “Nếu có ai đến, thứ mà họ nhìn thấy chỉ là bộ mặt xấu xí của ngươi thôi. Nếu ngươi tưởng rằng ta phải lo sợ bị người khác chê cười, thì nhầm to rồi. Ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, chẳng có gì phải e ngại. Còn ngươi, nếu không còn chủ tử để nương tựa, chẳng những bị người đời chê cười, mà e là ai cũng muốn giẫm đạp lên ngươi.”
Tùng Lam rùng mình, cuối cùng cũng hiểu rõ: chủ tử dù nghèo túng hay chật vật vẫn là chủ tử, còn hạ nhân, cho dù được yêu thương hay có chút thể diện, cũng mãi chỉ là “hạ nhân” mà thôi. Nghĩ đến cảnh quốc công phu nhân nổi giận, và kết cục thê thảm mình có thể phải đối mặt, Tùng Lam không kìm được nước mắt, thút thít nói: “Chỉ là một ngụm nước bọt thôi, ngươi cũng không chịu bỏ qua cho chúng ta sao?”
Thi Yểu nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy, chỉ là một ngụm nước bọt thôi. Vậy mà vừa rồi khi đại tẩu tử thẩm vấn, sao ngươi lại không dám đáp một lời?”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, không buồn phí thêm lời với một kẻ đầu óc tối tăm như Tùng Lam. Từ hôm nay, nàng sẽ giữ đúng bổn phận của một thiên kim tiểu thư, biết cương biết nhu, để xem kẻ nào dám coi thường.
Tùng Lam uất ức, nước mắt lăn dài, cuối cùng không nhịn được mà òa lên khóc.
Chẳng bao lâu sau, quốc công phu nhân và Phó Nam Quân dẫn theo một đoàn người ập vào Quan Sư viện, đến bắt Tùng Lam và Sơn Nại. Sơn Nại sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ, còn Tùng Lam thì hoảng loạn đến mức ướt cả quần. Lang trung theo sau, cẩn thận mang nửa chén thuốc còn lại đi kiểm tra.
Quốc công phu nhân hỏi thăm Thi Yểu vài câu rồi cũng vội vàng rời đi.
Thi Yểu nằm cuộn trong chăn, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khẽ run lên, ánh mắt ngây thơ nhìn Phó Nam Quân, hỏi nhỏ: “Đại tẩu tử, họ đã làm gì sai mà bị bắt đi vậy?”
Phó Nam Quân vỗ về, an ủi: “Nhị muội muội đừng lo. Trong thuốc có thể đã bị pha tạp chất không sạch, hai nha hoàn kia có vẻ biết gì đó nên mẫu thân ta rất lo lắng, sợ bọn chúng gây hại cho muội, liền lập tức cho người bắt chúng đi thẩm vấn. Cả Vương quản sự phụ trách dược liệu, cùng nha hoàn và bà tử nấu thuốc cũng đều bị đưa đi tra xét, nhất định hôm nay sẽ có kết quả.”
Ngụ ý trong lời nói là vì nàng mà cả phủ quốc công đều trở nên náo loạn, điều tra kỹ càng.
Thi Yểu nghe vậy, tỏ vẻ cảm động, nhẹ nhàng nói: “Đại bá mẫu và đại tẩu tử đều là người tốt, thật lòng xem ta như người nhà, không coi ta là người ngoài.”
Thi Yểu đưa tay lên sờ trán, cảm giác nóng rực như sắp bốc cháy, khẽ cười tự giễu. Quốc công phu nhân vốn quản lý mọi việc trong nội trạch, nhưng vì bận bịu nên giao lại một phần cho con dâu cả là thế tử phu nhân Phó Nam Quân. Vậy mà đại tẩu này vừa biết hai nha hoàn có ý đồ xấu, vẫn an tâm để mặc nàng ở đây, không chút lo lắng rằng chúng có thể giở trò hại nàng.
Thi Yểu nhắm mắt, đầu óc như bị lửa thiêu đốt, mũi thở ra toàn hơi nóng. Giờ phút này, nàng chỉ mong có mẹ ở bên chăm sóc.
Bên cạnh, Sơn Nại ôm ngực đau đớn vì bị đá, vừa khóc thút thít vừa xoa xoa, nhưng không dám kêu thành tiếng. Tùng Lam, vốn gan lớn, thấy Phó Nam Quân đã bỏ đi, liền đứng dậy, chỉ vào Thi Yểu mà khóc lóc trách móc: “Cô nương, xin hãy rộng lòng khoan dung. Dù sao chúng ta cũng là người do quốc công phu nhân an bài đến hầu hạ cô nương, cô nương làm khó chúng ta thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ không sợ quốc công phu nhân sẽ cho rằng cô nương là người lắm lời, thích gây chuyện sao?”
Thi Yểu liếc mắt nhìn nàng, giọng lười biếng: “Ngươi hỗn xược như vậy, càng đáng bị xử trí.”
Tùng Lam cười lạnh: “Thì ra cô nương cũng chỉ là cái loại giả ngây giả dại. Hẳn là cô nương muốn toàn phủ đều phải nể mặt mình mới vừa lòng?”
Thi Yểu mỉm cười nhạo báng: “Nếu có ai đến, thứ mà họ nhìn thấy chỉ là bộ mặt xấu xí của ngươi thôi. Nếu ngươi tưởng rằng ta phải lo sợ bị người khác chê cười, thì nhầm to rồi. Ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, chẳng có gì phải e ngại. Còn ngươi, nếu không còn chủ tử để nương tựa, chẳng những bị người đời chê cười, mà e là ai cũng muốn giẫm đạp lên ngươi.”
Tùng Lam rùng mình, cuối cùng cũng hiểu rõ: chủ tử dù nghèo túng hay chật vật vẫn là chủ tử, còn hạ nhân, cho dù được yêu thương hay có chút thể diện, cũng mãi chỉ là “hạ nhân” mà thôi. Nghĩ đến cảnh quốc công phu nhân nổi giận, và kết cục thê thảm mình có thể phải đối mặt, Tùng Lam không kìm được nước mắt, thút thít nói: “Chỉ là một ngụm nước bọt thôi, ngươi cũng không chịu bỏ qua cho chúng ta sao?”
Thi Yểu nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy, chỉ là một ngụm nước bọt thôi. Vậy mà vừa rồi khi đại tẩu tử thẩm vấn, sao ngươi lại không dám đáp một lời?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, không buồn phí thêm lời với một kẻ đầu óc tối tăm như Tùng Lam. Từ hôm nay, nàng sẽ giữ đúng bổn phận của một thiên kim tiểu thư, biết cương biết nhu, để xem kẻ nào dám coi thường.
Tùng Lam uất ức, nước mắt lăn dài, cuối cùng không nhịn được mà òa lên khóc.
Chẳng bao lâu sau, quốc công phu nhân và Phó Nam Quân dẫn theo một đoàn người ập vào Quan Sư viện, đến bắt Tùng Lam và Sơn Nại. Sơn Nại sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ, còn Tùng Lam thì hoảng loạn đến mức ướt cả quần. Lang trung theo sau, cẩn thận mang nửa chén thuốc còn lại đi kiểm tra.
Quốc công phu nhân hỏi thăm Thi Yểu vài câu rồi cũng vội vàng rời đi.
Thi Yểu nằm cuộn trong chăn, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khẽ run lên, ánh mắt ngây thơ nhìn Phó Nam Quân, hỏi nhỏ: “Đại tẩu tử, họ đã làm gì sai mà bị bắt đi vậy?”
Phó Nam Quân vỗ về, an ủi: “Nhị muội muội đừng lo. Trong thuốc có thể đã bị pha tạp chất không sạch, hai nha hoàn kia có vẻ biết gì đó nên mẫu thân ta rất lo lắng, sợ bọn chúng gây hại cho muội, liền lập tức cho người bắt chúng đi thẩm vấn. Cả Vương quản sự phụ trách dược liệu, cùng nha hoàn và bà tử nấu thuốc cũng đều bị đưa đi tra xét, nhất định hôm nay sẽ có kết quả.”
Ngụ ý trong lời nói là vì nàng mà cả phủ quốc công đều trở nên náo loạn, điều tra kỹ càng.
Thi Yểu nghe vậy, tỏ vẻ cảm động, nhẹ nhàng nói: “Đại bá mẫu và đại tẩu tử đều là người tốt, thật lòng xem ta như người nhà, không coi ta là người ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro