[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 14
2024-11-10 06:01:31
Thi Minh Châu ngã xuống hồ băng kia là vì bà vú của Thi Vân Dực - con trai thứ của đại phòng - sơ ý khi đến hồ giặt tã cho tiểu thiếu gia. Vậy mà giờ đây, quốc công phu nhân lại lo sợ thái phu nhân trách tội Thi Vân Dực, nên mới mời đạo sĩ tới nói nhảm, rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng hay sao?
Lại thêm lời của đám nha hoàn truyền ra rằng có một cơn “tà phong” thổi tới, khiến Thi Minh Châu bị cuốn vào hồ băng, càng làm cho cái thuyết “bát tự xung khắc” của đạo sĩ kia thêm phần xác đáng.
Những người khác không phản đối, dù sao Thi Minh Châu cũng là tiểu thư được cưng chiều nhất trong phủ, họ cảm thấy Thi Yểu chỉ là người không đáng để ý, đắc tội hay không cũng chẳng sao. Quan trọng là để Thi Minh Châu thấy thoải mái, sớm ngày khoẻ lại mới là việc lớn nhất. Còn đạo sĩ kia nói đúng hay sai, cũng chẳng mấy ai để tâm.
---
Thi Yểu càng nghĩ càng thấy nhục nhã.
Chỉ cần phu nhân Quốc công phủ ra lệnh trừng phạt vú nuôi của Thi Vân Dực, chỉ cần đạo sĩ nhắc đến cái tên Thi Vân Dực, thì nàng - một người nửa phần cổ xưa, nửa phần hiện đại - lại bị buộc phải tin vào mấy lời ma quái của đạo sĩ kia. Dựa vào đâu chứ?
Nàng đã nghĩ kỹ rồi. Đừng coi người trong Quốc công phủ là người thân, là gia đình. Coi như họ là bà con xa, mình chỉ đến làm khách, có cơm ăn cơm, có chỗ ở thì ở, qua vài năm rồi sẽ lấy cớ mà rời đi. Đến khi ấy, họ gả nàng cho ai, nàng cũng đành chấp nhận.
Nàng không tranh giành, không mong cầu được sủng ái.
Không cầu ai để mắt tới nàng, chỉ cầu được yên ổn. Không mong cưới vào gia đình quyền quý giàu có, chỉ cần có nơi nào tử tế mà không phải lo nghĩ. Ngày qua ngày bình yên là được.
Dù sao nhắm mắt một cái, đời này rồi cũng trôi qua.
Nàng nguyện cả đời mang ơn Thi gia đã cho nàng chỗ nương thân. Nhưng dù là thân thích, cũng không thể nào đối xử với nhau tàn nhẫn như vậy!
Hôm nay Thi Minh Châu nằm mộng gọi tên nàng, nàng phải chuyển sang sân khác. Ngày mai Thi Minh Châu lại nằm mộng, nàng phải dọn đến trang trại ở quê. Đến khi nào đó, nếu Thi Minh Châu lại mộng thấy nàng vài lần nữa, chẳng lẽ nàng phải lên chùa cắt tóc đi tu, sống qua ngày trong tàn tạ sao?
Lùi một bước, lại phải lùi thêm bước nữa. Cả phủ này xem nàng như trái hồng mềm mà bóp, bất cứ điều gì xui xẻo cũng đều đổ lên đầu nàng.
Nhưng nàng có thể làm gì?
Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, nàng chỉ là một nữ nhân, lại là thứ nữ không được gia tộc coi trọng. Dù muốn tự mình vẫy vùng cũng không có cách nào. Quốc công phủ sẽ không cho phép nàng làm chuyện gì tổn hại tới thể diện gia tộc.
Ở vào hoàn cảnh của nàng, trên chẳng tới được, dưới cũng chẳng xong, trừ việc gả chồng ra, không còn con đường nào khác.
Phó Nam Quân nhìn nàng cúi đầu im lặng, vẻ mặt ngẩn ngơ ngây dại hồi lâu không nói gì, trong lòng có chút bực bội.
Vị nhị muội muội này, thực sự chẳng hiểu lẽ phải.
Dù nói là chuyển đi nơi khác cũng không dễ chịu gì, nhưng nàng chẳng chút nào nghĩ tới tình nghĩa tỷ muội.
Phó Nam Quân trên mặt dần dần mất đi nét cười, nói khẽ: “Nhị muội muội, mạng người là chuyện lớn, đại tỷ ngươi bệnh nặng đến thế, chúng ta cũng hết cách, đành phải tạm nghe theo lời đạo sĩ kia. Đây là quyết định của lão thái thái, lão thái gia cũng đã gật đầu rồi.
Ngươi không biết đó thôi, nhà chúng ta tám đời chỉ sinh con trai, không sinh con gái. Đại tỷ ngươi là tiểu thư đầu tiên và duy nhất của Quốc công phủ, quý giá không sao kể xiết. Ngay từ lúc nàng sinh ra, lão thái gia đã vui mừng khôn xiết, ôm nàng mà nói: Sủng, phải cưng chiều nàng thật nhiều!
Thế nên, từ lão thái gia, lão thái thái, đến tam phòng lão gia thái thái, rồi tới tám vị huynh trưởng của ngươi, ai ai cũng coi đại tỷ ngươi như ngọc quý châu báu, nâng niu trên tay như tròng mắt của mình mà sủng ái.”
Lại thêm lời của đám nha hoàn truyền ra rằng có một cơn “tà phong” thổi tới, khiến Thi Minh Châu bị cuốn vào hồ băng, càng làm cho cái thuyết “bát tự xung khắc” của đạo sĩ kia thêm phần xác đáng.
Những người khác không phản đối, dù sao Thi Minh Châu cũng là tiểu thư được cưng chiều nhất trong phủ, họ cảm thấy Thi Yểu chỉ là người không đáng để ý, đắc tội hay không cũng chẳng sao. Quan trọng là để Thi Minh Châu thấy thoải mái, sớm ngày khoẻ lại mới là việc lớn nhất. Còn đạo sĩ kia nói đúng hay sai, cũng chẳng mấy ai để tâm.
---
Thi Yểu càng nghĩ càng thấy nhục nhã.
Chỉ cần phu nhân Quốc công phủ ra lệnh trừng phạt vú nuôi của Thi Vân Dực, chỉ cần đạo sĩ nhắc đến cái tên Thi Vân Dực, thì nàng - một người nửa phần cổ xưa, nửa phần hiện đại - lại bị buộc phải tin vào mấy lời ma quái của đạo sĩ kia. Dựa vào đâu chứ?
Nàng đã nghĩ kỹ rồi. Đừng coi người trong Quốc công phủ là người thân, là gia đình. Coi như họ là bà con xa, mình chỉ đến làm khách, có cơm ăn cơm, có chỗ ở thì ở, qua vài năm rồi sẽ lấy cớ mà rời đi. Đến khi ấy, họ gả nàng cho ai, nàng cũng đành chấp nhận.
Nàng không tranh giành, không mong cầu được sủng ái.
Không cầu ai để mắt tới nàng, chỉ cầu được yên ổn. Không mong cưới vào gia đình quyền quý giàu có, chỉ cần có nơi nào tử tế mà không phải lo nghĩ. Ngày qua ngày bình yên là được.
Dù sao nhắm mắt một cái, đời này rồi cũng trôi qua.
Nàng nguyện cả đời mang ơn Thi gia đã cho nàng chỗ nương thân. Nhưng dù là thân thích, cũng không thể nào đối xử với nhau tàn nhẫn như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Thi Minh Châu nằm mộng gọi tên nàng, nàng phải chuyển sang sân khác. Ngày mai Thi Minh Châu lại nằm mộng, nàng phải dọn đến trang trại ở quê. Đến khi nào đó, nếu Thi Minh Châu lại mộng thấy nàng vài lần nữa, chẳng lẽ nàng phải lên chùa cắt tóc đi tu, sống qua ngày trong tàn tạ sao?
Lùi một bước, lại phải lùi thêm bước nữa. Cả phủ này xem nàng như trái hồng mềm mà bóp, bất cứ điều gì xui xẻo cũng đều đổ lên đầu nàng.
Nhưng nàng có thể làm gì?
Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, nàng chỉ là một nữ nhân, lại là thứ nữ không được gia tộc coi trọng. Dù muốn tự mình vẫy vùng cũng không có cách nào. Quốc công phủ sẽ không cho phép nàng làm chuyện gì tổn hại tới thể diện gia tộc.
Ở vào hoàn cảnh của nàng, trên chẳng tới được, dưới cũng chẳng xong, trừ việc gả chồng ra, không còn con đường nào khác.
Phó Nam Quân nhìn nàng cúi đầu im lặng, vẻ mặt ngẩn ngơ ngây dại hồi lâu không nói gì, trong lòng có chút bực bội.
Vị nhị muội muội này, thực sự chẳng hiểu lẽ phải.
Dù nói là chuyển đi nơi khác cũng không dễ chịu gì, nhưng nàng chẳng chút nào nghĩ tới tình nghĩa tỷ muội.
Phó Nam Quân trên mặt dần dần mất đi nét cười, nói khẽ: “Nhị muội muội, mạng người là chuyện lớn, đại tỷ ngươi bệnh nặng đến thế, chúng ta cũng hết cách, đành phải tạm nghe theo lời đạo sĩ kia. Đây là quyết định của lão thái thái, lão thái gia cũng đã gật đầu rồi.
Ngươi không biết đó thôi, nhà chúng ta tám đời chỉ sinh con trai, không sinh con gái. Đại tỷ ngươi là tiểu thư đầu tiên và duy nhất của Quốc công phủ, quý giá không sao kể xiết. Ngay từ lúc nàng sinh ra, lão thái gia đã vui mừng khôn xiết, ôm nàng mà nói: Sủng, phải cưng chiều nàng thật nhiều!
Thế nên, từ lão thái gia, lão thái thái, đến tam phòng lão gia thái thái, rồi tới tám vị huynh trưởng của ngươi, ai ai cũng coi đại tỷ ngươi như ngọc quý châu báu, nâng niu trên tay như tròng mắt của mình mà sủng ái.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro