[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 17
2024-11-10 06:01:31
Phó Nam Quân cúi đầu hành lễ, nhanh chóng đi vào noãn các, để Quốc công phu nhân ở lại phòng khách cùng Trịnh thị.
Lão Quốc công nghiêm giọng hỏi: “Đại tức phụ, đã thẩm tra ra được gì chưa?”
Lão Quốc công năm xưa từng dạn dày sa trường, dù đã lớn tuổi nhưng trên khuôn mặt bình tĩnh vẫn toát ra uy thế không cần giận mà tự nhiên khiến người khác khiếp sợ.
Quốc công phu nhân lộ vẻ áy náy, đáp: “Con dâu xin hướng lão thái gia, lão thái thái thỉnh tội. Đã điều tra rõ, nguyên do là con dâu chọn hai nha hoàn chưa tận tâm. Một nha hoàn tên Tùng Lam đã nhổ nước bọt vào bát thuốc của nhị tiểu thư, đúng lúc nhị tiểu thư tỉnh lại và bắt gặp. Nhị tiểu thư buộc Tùng Lam uống hết chén thuốc bẩn đó, Tùng Lam mới uống một ngụm đã nôn thốc nôn tháo, quỳ xuống xin tha.
Vừa lúc ấy, Minh Võ tức phụ bắt gặp, hỏi han vài câu nhưng các nàng trả lời ấp úng, không rõ ràng. Minh Võ tức phụ hoảng sợ, cho rằng có kẻ âm mưu đầu độc nhị tiểu thư, nên mới vội vàng báo lại với con dâu, khiến cả phủ rối loạn.
Con dâu đã tra xét ngọn nguồn, sai người đánh Tùng Lam mười trượng, nha hoàn Sơn Nại hầu hạ bên cạnh thì đánh năm trượng, để nhắc nhở họ phải khắc sâu tôn ti trật tự trong lòng, về sau không được tái phạm. Đợi thương lành, nhất định phải nhớ kỹ hầu hạ chủ tử cho tốt.”
Lời lẽ của Quốc công phu nhân vừa nói ra, tuy sự thật không sai, nhưng bà đã khéo léo tránh nặng tìm nhẹ, ngầm ám chỉ lỗi là ở Thi Yểu.
Trong lời bà hoàn toàn không nhắc đến việc Tùng Lam khi bị thẩm vấn đã một mực khẳng định hành động của mình là vì muốn xoa dịu cơn giận của Thi Minh Châu.
Phụ thân của Thi Yểu, tam phòng lão gia Thi Kế An, cau mày đứng dậy, cúi người hướng về phía Quốc công phu nhân mà nói: “Nháo ra chuyện lớn đến mức này, khiến mọi người phải lo lắng, làm cho cả phủ gà bay chó chạy, hóa ra chỉ là nhị tiểu thư vì chuyện bé mà xé ra to, còn mượn dao giết người.”
Thi Kế An cúi đầu, khẽ thở dài: “Là ta quản giáo không nghiêm, khiến đại tẩu phải vất vả thêm.”
Dứt lời, ông quay sang lão Quốc công, vẻ mặt nghiêm nghị, nói như chém đinh chặt sắt: “Phụ thân, nhị nha đầu này lớn lên nơi phố phường, tính khí thô tục, cộc cằn, trong lòng có thù tất báo, chẳng hiểu đạo lý. Con thấy không bằng đưa nàng đến Túc Ảnh viện ở phía sau, để hai ma ma dạy dỗ quy củ, học cho đàng hoàng rồi mới tính chuyện hôn sự. Bằng không, với tính tình như thế, ngày sau đi lấy chồng chỉ khiến Quốc công phủ chúng ta mất mặt. Hiện giờ, chỉ vì một chuyện nhỏ như chén thuốc dơ bẩn mà muốn động đến nhân mạng, chẳng phải là gây thù hận với người ta, chứ nào phải kết mối tình thân thiết lâu dài.”
Quốc công phu nhân khẽ mỉm cười, đưa khăn tay che miệng. Chuyện này nào phải do bà sai bảo, mà là chính phụ thân Thi Yểu cũng không thích nàng, tự nguyện đề nghị đưa nàng ra khỏi Quan Sư viện.
Nghe Thi Kế An nói, lão Quốc công gật đầu đồng tình. Lão tam quả là người hiểu chuyện, lại may mắn không ai hạ độc. Gương mặt lão quốc công giãn ra một chút, nói: “Nên làm như thế. Ngươi cũng đừng trách nhị nha đầu quá, từ nhỏ không có ai dạy bảo, nay trở về kinh, ta sẽ để người dạy dỗ tử tế, từ từ rèn giũa tính tình nàng.”
Mọi người xung quanh cũng đồng tình gật đầu.
Không phải họ bất công, mà chính Thi Yểu không biết điều. Lại thêm lời đạo sĩ nói về Minh Châu, giờ họ càng có thể an tâm mà tránh xa nàng. Không phải họ bắt nạt nàng, mà là nàng tự làm tự chịu.
Trong phòng khách, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện dọn sân cho Thi Yểu đã có thể yên tâm mà tiến hành.
Quốc công phu nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, mở miệng: “Lão thái gia, chuyện nhị nha đầu dọn sân, chỉ e là chưa thể thành. Con dâu còn có chuyện cần bẩm báo.”
Lão Quốc công nghiêm giọng hỏi: “Đại tức phụ, đã thẩm tra ra được gì chưa?”
Lão Quốc công năm xưa từng dạn dày sa trường, dù đã lớn tuổi nhưng trên khuôn mặt bình tĩnh vẫn toát ra uy thế không cần giận mà tự nhiên khiến người khác khiếp sợ.
Quốc công phu nhân lộ vẻ áy náy, đáp: “Con dâu xin hướng lão thái gia, lão thái thái thỉnh tội. Đã điều tra rõ, nguyên do là con dâu chọn hai nha hoàn chưa tận tâm. Một nha hoàn tên Tùng Lam đã nhổ nước bọt vào bát thuốc của nhị tiểu thư, đúng lúc nhị tiểu thư tỉnh lại và bắt gặp. Nhị tiểu thư buộc Tùng Lam uống hết chén thuốc bẩn đó, Tùng Lam mới uống một ngụm đã nôn thốc nôn tháo, quỳ xuống xin tha.
Vừa lúc ấy, Minh Võ tức phụ bắt gặp, hỏi han vài câu nhưng các nàng trả lời ấp úng, không rõ ràng. Minh Võ tức phụ hoảng sợ, cho rằng có kẻ âm mưu đầu độc nhị tiểu thư, nên mới vội vàng báo lại với con dâu, khiến cả phủ rối loạn.
Con dâu đã tra xét ngọn nguồn, sai người đánh Tùng Lam mười trượng, nha hoàn Sơn Nại hầu hạ bên cạnh thì đánh năm trượng, để nhắc nhở họ phải khắc sâu tôn ti trật tự trong lòng, về sau không được tái phạm. Đợi thương lành, nhất định phải nhớ kỹ hầu hạ chủ tử cho tốt.”
Lời lẽ của Quốc công phu nhân vừa nói ra, tuy sự thật không sai, nhưng bà đã khéo léo tránh nặng tìm nhẹ, ngầm ám chỉ lỗi là ở Thi Yểu.
Trong lời bà hoàn toàn không nhắc đến việc Tùng Lam khi bị thẩm vấn đã một mực khẳng định hành động của mình là vì muốn xoa dịu cơn giận của Thi Minh Châu.
Phụ thân của Thi Yểu, tam phòng lão gia Thi Kế An, cau mày đứng dậy, cúi người hướng về phía Quốc công phu nhân mà nói: “Nháo ra chuyện lớn đến mức này, khiến mọi người phải lo lắng, làm cho cả phủ gà bay chó chạy, hóa ra chỉ là nhị tiểu thư vì chuyện bé mà xé ra to, còn mượn dao giết người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Kế An cúi đầu, khẽ thở dài: “Là ta quản giáo không nghiêm, khiến đại tẩu phải vất vả thêm.”
Dứt lời, ông quay sang lão Quốc công, vẻ mặt nghiêm nghị, nói như chém đinh chặt sắt: “Phụ thân, nhị nha đầu này lớn lên nơi phố phường, tính khí thô tục, cộc cằn, trong lòng có thù tất báo, chẳng hiểu đạo lý. Con thấy không bằng đưa nàng đến Túc Ảnh viện ở phía sau, để hai ma ma dạy dỗ quy củ, học cho đàng hoàng rồi mới tính chuyện hôn sự. Bằng không, với tính tình như thế, ngày sau đi lấy chồng chỉ khiến Quốc công phủ chúng ta mất mặt. Hiện giờ, chỉ vì một chuyện nhỏ như chén thuốc dơ bẩn mà muốn động đến nhân mạng, chẳng phải là gây thù hận với người ta, chứ nào phải kết mối tình thân thiết lâu dài.”
Quốc công phu nhân khẽ mỉm cười, đưa khăn tay che miệng. Chuyện này nào phải do bà sai bảo, mà là chính phụ thân Thi Yểu cũng không thích nàng, tự nguyện đề nghị đưa nàng ra khỏi Quan Sư viện.
Nghe Thi Kế An nói, lão Quốc công gật đầu đồng tình. Lão tam quả là người hiểu chuyện, lại may mắn không ai hạ độc. Gương mặt lão quốc công giãn ra một chút, nói: “Nên làm như thế. Ngươi cũng đừng trách nhị nha đầu quá, từ nhỏ không có ai dạy bảo, nay trở về kinh, ta sẽ để người dạy dỗ tử tế, từ từ rèn giũa tính tình nàng.”
Mọi người xung quanh cũng đồng tình gật đầu.
Không phải họ bất công, mà chính Thi Yểu không biết điều. Lại thêm lời đạo sĩ nói về Minh Châu, giờ họ càng có thể an tâm mà tránh xa nàng. Không phải họ bắt nạt nàng, mà là nàng tự làm tự chịu.
Trong phòng khách, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện dọn sân cho Thi Yểu đã có thể yên tâm mà tiến hành.
Quốc công phu nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, mở miệng: “Lão thái gia, chuyện nhị nha đầu dọn sân, chỉ e là chưa thể thành. Con dâu còn có chuyện cần bẩm báo.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro