[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 4
2024-11-10 06:01:31
Gã sai vặt giật dây cương, nhảy xuống xe ngựa, hỏi: “Cô nương có việc gì vậy?”
“Công tử nhà ngươi đâu?” Thi Yểu nhảy xuống xe lừa, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Gia nhà ta đang ở trong xe ngựa.” Quý Toàn có vẻ cảnh giác, sợ cô nương này dây dưa không dứt.
Thi Yểu không bận tâm, nhón chân, hướng mắt vào trong xe ngựa mà ngó nghiêng.
Quý Toàn cũng vội nhón chân, xoay người ngăn cản, chắn chặt trước mặt Thi Yểu. Cô nương này quả nhiên có ý đồ khác với gia nhà hắn!
Ngay lúc ấy, cơn gió Bắc lạnh buốt thổi tung rèm xe ngựa.
Trong khoảnh khắc, Thi Yểu thoáng thấy công tử áo đỏ đang chăm chú ngắm một bức họa, ánh mắt chuyên chú, gò má trắng nõn ửng hồng. Hắn hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài, dường như không nghe thấy ai nói gì, cũng chẳng màng xe ngựa đã dừng lại.
Thi Yểu vừa thấy công tử kia vẫn khỏe mạnh, lòng bỗng nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Nếu công tử này vẫn sống yên ổn, cớ sao giá trị công đức của nàng lại chẳng hề tăng lên?
Nghĩ một lúc, nàng kéo Quý Toàn sang một bên, hạ giọng thì thầm: “Ta đã cứu công tử nhà ngươi, nhìn các ngươi cũng chẳng phải thiếu tiền, có phải nên thưởng cho ta một chút để khích lệ tinh thần thấy việc nghĩa mà làm không? Như vậy mới khuyến khích mọi người làm việc thiện, để thế gian này tràn đầy tình thương, phải không?”
Quý Toàn ngẩn người, mặt nghẹn đến đỏ bừng, còn đỏ hơn cả mặt công tử trong xe ngựa. Đây gọi là thấy việc nghĩa mà làm sao? Gia nhà hắn chỉ là giải cái đai lưng mà thôi, làm sao lại thành ra định thắt cổ tự tử?
Nhưng chuyện này cũng chẳng dễ gì giải thích. Sợ cô nương này dây dưa không dứt, lại ầm ĩ tin đồn công tử tự sát ra ngoài, Quý Toàn liền dứt khoát nhét vào tay Thi Yểu một túi bạc vụn, cười giả lả nói: “Xin cô nương vui lòng nhận cho.”
Thi Yểu cân nhắc túi bạc, áng chừng khoảng mười lượng.
Quả nhiên, càng là người giàu có, lại càng keo kiệt. Công tử nhà họ, mạng sống chỉ đáng mười lượng bạc!
Thôi, có còn hơn không.
Thi Yểu cười tủm tỉm bỏ túi bạc vào lòng, vui vẻ nói: “Tiểu ca thật sảng khoái! Lão Vương, mau điều khiển xe lừa nhường đường cho tiểu công tử!”
Lão Vương “Dạ” một tiếng, vung roi trúc tạo thành vài vòng trong không trung.
Con lừa nghe tiếng roi, vội vàng lách qua nhường đường cho cỗ xe ngựa cao lớn sang trọng đối diện.
Khi xe ngựa vừa đi khuất, Thi Yểu liền bảo lão Vương: “Trở về thành, đến tiệm gạo.”
Vào đến Kim Lăng thành phồn hoa náo nhiệt, nàng ghé qua tiệm gạo của nhà họ Tạ, mua hai túi gạo, rồi đi ra cổng thành, mượn nồi lớn của quán trà bên đường, nấu cháo tại chỗ để phát cho dân nghèo.
Dân nghèo khổ nghe tin, lập tức kéo đến như ong vỡ tổ.
Bán Hạ quấn khăn vàng nghệ, cầm muôi sắt gõ vào cái bồn thiếc, dõng dạc quát: “Không được chen! Xếp hàng đi! Không xếp hàng thì không được nhận cháo!”
Đám người lập tức trật tự, dìu già dắt trẻ, ai nấy ngoan ngoãn đứng xếp hàng chờ cháo.
Thi Yểu quấn khăn đỏ, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, vừa cười vừa múc từng muôi cháo cho từng người.
Khi nồi cháo thứ hai đang dần cạn, đại nha hoàn Văn Trúc, người hầu hạ mẫu thân nàng, vội vàng chạy đến, mặt mày hớn hở kéo tay áo Thi Yểu, thở hổn hển nói:
“Cô nương, tìm được người rồi! Mau về phủ! Thái phu nhân đã phái người đến đón cô nương nhập kinh đấy!”
Thi Yểu nghe vậy, chiếc muôi lớn trên tay rơi “choang” xuống nồi sắt.
Đã đến rồi!
Nàng thà rằng ở lại Kim Lăng quê quán này cả đời, còn hơn là phải vào kinh thành dính dáng đến cốt truyện.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của nguyên chủ, trở về phủ, Thi Yểu hạ quyết tâm, cắn răng, đứng ra gió lạnh suốt đêm, hôm sau quả nhiên sốt cao.
Bệnh một trận kéo dài nửa tháng, nàng cứ ngỡ đã thoát được một kiếp, có thể tránh khỏi việc vào kinh thành.
Ai ngờ đâu, khi bệnh vừa bớt, đại phu bảo “đã có thể đi đường xa”, đám lão ma ma lập tức đóng gói nàng lên xe, thẳng đường áp giải về kinh thành.
“Công tử nhà ngươi đâu?” Thi Yểu nhảy xuống xe lừa, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Gia nhà ta đang ở trong xe ngựa.” Quý Toàn có vẻ cảnh giác, sợ cô nương này dây dưa không dứt.
Thi Yểu không bận tâm, nhón chân, hướng mắt vào trong xe ngựa mà ngó nghiêng.
Quý Toàn cũng vội nhón chân, xoay người ngăn cản, chắn chặt trước mặt Thi Yểu. Cô nương này quả nhiên có ý đồ khác với gia nhà hắn!
Ngay lúc ấy, cơn gió Bắc lạnh buốt thổi tung rèm xe ngựa.
Trong khoảnh khắc, Thi Yểu thoáng thấy công tử áo đỏ đang chăm chú ngắm một bức họa, ánh mắt chuyên chú, gò má trắng nõn ửng hồng. Hắn hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài, dường như không nghe thấy ai nói gì, cũng chẳng màng xe ngựa đã dừng lại.
Thi Yểu vừa thấy công tử kia vẫn khỏe mạnh, lòng bỗng nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Nếu công tử này vẫn sống yên ổn, cớ sao giá trị công đức của nàng lại chẳng hề tăng lên?
Nghĩ một lúc, nàng kéo Quý Toàn sang một bên, hạ giọng thì thầm: “Ta đã cứu công tử nhà ngươi, nhìn các ngươi cũng chẳng phải thiếu tiền, có phải nên thưởng cho ta một chút để khích lệ tinh thần thấy việc nghĩa mà làm không? Như vậy mới khuyến khích mọi người làm việc thiện, để thế gian này tràn đầy tình thương, phải không?”
Quý Toàn ngẩn người, mặt nghẹn đến đỏ bừng, còn đỏ hơn cả mặt công tử trong xe ngựa. Đây gọi là thấy việc nghĩa mà làm sao? Gia nhà hắn chỉ là giải cái đai lưng mà thôi, làm sao lại thành ra định thắt cổ tự tử?
Nhưng chuyện này cũng chẳng dễ gì giải thích. Sợ cô nương này dây dưa không dứt, lại ầm ĩ tin đồn công tử tự sát ra ngoài, Quý Toàn liền dứt khoát nhét vào tay Thi Yểu một túi bạc vụn, cười giả lả nói: “Xin cô nương vui lòng nhận cho.”
Thi Yểu cân nhắc túi bạc, áng chừng khoảng mười lượng.
Quả nhiên, càng là người giàu có, lại càng keo kiệt. Công tử nhà họ, mạng sống chỉ đáng mười lượng bạc!
Thôi, có còn hơn không.
Thi Yểu cười tủm tỉm bỏ túi bạc vào lòng, vui vẻ nói: “Tiểu ca thật sảng khoái! Lão Vương, mau điều khiển xe lừa nhường đường cho tiểu công tử!”
Lão Vương “Dạ” một tiếng, vung roi trúc tạo thành vài vòng trong không trung.
Con lừa nghe tiếng roi, vội vàng lách qua nhường đường cho cỗ xe ngựa cao lớn sang trọng đối diện.
Khi xe ngựa vừa đi khuất, Thi Yểu liền bảo lão Vương: “Trở về thành, đến tiệm gạo.”
Vào đến Kim Lăng thành phồn hoa náo nhiệt, nàng ghé qua tiệm gạo của nhà họ Tạ, mua hai túi gạo, rồi đi ra cổng thành, mượn nồi lớn của quán trà bên đường, nấu cháo tại chỗ để phát cho dân nghèo.
Dân nghèo khổ nghe tin, lập tức kéo đến như ong vỡ tổ.
Bán Hạ quấn khăn vàng nghệ, cầm muôi sắt gõ vào cái bồn thiếc, dõng dạc quát: “Không được chen! Xếp hàng đi! Không xếp hàng thì không được nhận cháo!”
Đám người lập tức trật tự, dìu già dắt trẻ, ai nấy ngoan ngoãn đứng xếp hàng chờ cháo.
Thi Yểu quấn khăn đỏ, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, vừa cười vừa múc từng muôi cháo cho từng người.
Khi nồi cháo thứ hai đang dần cạn, đại nha hoàn Văn Trúc, người hầu hạ mẫu thân nàng, vội vàng chạy đến, mặt mày hớn hở kéo tay áo Thi Yểu, thở hổn hển nói:
“Cô nương, tìm được người rồi! Mau về phủ! Thái phu nhân đã phái người đến đón cô nương nhập kinh đấy!”
Thi Yểu nghe vậy, chiếc muôi lớn trên tay rơi “choang” xuống nồi sắt.
Đã đến rồi!
Nàng thà rằng ở lại Kim Lăng quê quán này cả đời, còn hơn là phải vào kinh thành dính dáng đến cốt truyện.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của nguyên chủ, trở về phủ, Thi Yểu hạ quyết tâm, cắn răng, đứng ra gió lạnh suốt đêm, hôm sau quả nhiên sốt cao.
Bệnh một trận kéo dài nửa tháng, nàng cứ ngỡ đã thoát được một kiếp, có thể tránh khỏi việc vào kinh thành.
Ai ngờ đâu, khi bệnh vừa bớt, đại phu bảo “đã có thể đi đường xa”, đám lão ma ma lập tức đóng gói nàng lên xe, thẳng đường áp giải về kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro