[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 46
2024-11-10 06:01:31
Chỉ vì một lần ngã xuống hồ, mà Hân ma ma đã phải bỏ mạng!
Sao lại ra nông nỗi này?
Nàng đã trọng sinh, ngoài một vài chi tiết khác biệt, mọi thứ nhìn chung vẫn giống kiếp trước, cớ sao số phận lại còn tệ hơn? Tại sao Hân ma ma lại phải chết?
Còn Thi Yểu kia, nhìn thế nào cũng không giống người đã trọng sinh. Tính tình của nàng ta hoàn toàn khác biệt so với lúc nàng gặp trong kiếp trước, ánh mắt nhìn nàng cũng đầy xa lạ.
Vậy vì sao Hân ma ma phải chịu chết?
Thi Minh Châu không khỏi nghĩ ngợi sâu xa, liệu có phải vì nàng có cơ duyên trọng sinh, nên vận mệnh bắt nàng phải trả giá bằng những người và những thứ quý giá nhất mà nàng trân trọng để cân bằng lại?
Quốc công phu nhân thấy con gái khóc lóc đến đáng thương, không khỏi xót xa, ôn tồn khuyên nhủ: “Dù có tiếc nuối, nhưng suy cho cùng, Hân ma ma cũng chỉ là một kẻ hầu. Bà đã nuôi nấng con khôn lớn, sống trong phú quý bao nhiêu năm qua, toàn bộ người trong phủ đều nể mặt con mà kính trọng bà, đời này như thế cũng xem như trọn vẹn.
Chỉ có thể trách bà ấy số phận không tốt, làm việc bất cẩn, lại đem thứ tà vật dơ bẩn giấu dưới giường con, để cho Thi Yểu phát hiện ra.”
Thi Minh Châu nhắm mắt lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Thi Yểu! Thi Yểu! Tất cả đều do Thi Yểu!
Thi Yểu, ngươi phải trả lại mạng cho Hân ma ma của ta!
Quốc công phu nhân dịu dàng vuốt trán con gái, kiên nhẫn phân tích, giảng giải cho nàng hiểu lý lẽ đối nhân xử thế.
“Bùa chú tà ác như thế nếu lan truyền ra ngoài sẽ trở thành đại họa! Biết bao nhiêu người hầu đã nhìn thấy, chẳng lẽ lại giết hết bọn họ? Trong đó phần lớn đều là người của con, còn có các ma ma và nha hoàn của các phòng khác, bên ngoài lại còn bao nhiêu kẻ hầu trà nước, tổng cộng cũng mấy chục người.
Chỉ có thể dùng thủ đoạn sấm sét, trượng hình giết chết kẻ chủ mưu là Hân ma ma, mới nhanh chóng khiến trong phủ trên dưới kinh sợ, không dám nói bậy, cũng không để lời đồn thổi lan ra, liên lụy đến danh dự của con. Tổ phụ và phụ thân con dụng tâm khổ cực, con không được phép oán trách hay kêu oan, đừng vì người đã khuất mà khiến họ lạnh lòng.”
Thi Minh Châu lặng lẽ rơi nước mắt, gật đầu. Trong lòng nàng ngùn ngụt căm hận Thi Yểu. Thi Yểu đã hại chết Hân ma ma, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho Thi Yểu.
Dỗ cho Thi Minh Châu ngủ yên, Quốc công phu nhân ngồi lại một lát, rồi vội vã ra ngoài, sai người đuổi gã đạo sĩ kia ra khỏi kinh thành.
Nàng thở dài, nói với Kim ma ma – tâm phúc của mình: “Hân Nương dù trung thành, nhưng cái miệng lại cay nghiệt, suốt ngày chỉ biết nói lời độc ác. Ta vốn không thích bà ấy, miệng mồm lúc nào cũng chửi bới những thứ thô tục như 'đồ đĩ, đồ lẳng lơ', sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến Châu Châu. Châu Châu thì lại một mực bao che cho bà ấy, chưa kịp để ta giáo huấn, bà ấy đã tự chuốc lấy họa rồi.”
Bà cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, bà vú già này chết thì cũng tốt. Chỉ là đáng tiếc một kẻ trung thành mà thôi.
Kim ma ma hiểu ý chủ, cười phụ họa: “Hân Nương không biết giữ miệng, gieo khẩu nghiệp, đây coi như là báo ứng của bà ta. Cô nương từ nhỏ theo phu nhân, trong xương cốt đã cao quý, không thể để bà ta làm hư hỏng được.”
Quốc công phu nhân hài lòng, coi như việc của Hân ma ma từ nay đã chấm dứt. Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng âm thầm ghi nhớ Thi Yểu một bút.
Đánh rắn mà không đánh chết, ắt sẽ bị nó cắn trả.
Trước kia, Thi Yểu chỉ được Thái phu nhân thương hại, nhưng giờ đây Thái phu nhân lại có vẻ ngày càng yêu quý nàng ta thật lòng.
Một núi không thể có hai hổ, Quốc công phủ này chỉ nên có một mình nữ nhi của nàng là cô nương duy nhất. Cái danh "nhị cô nương" vốn không nên tồn tại trên đời.
Sao lại ra nông nỗi này?
Nàng đã trọng sinh, ngoài một vài chi tiết khác biệt, mọi thứ nhìn chung vẫn giống kiếp trước, cớ sao số phận lại còn tệ hơn? Tại sao Hân ma ma lại phải chết?
Còn Thi Yểu kia, nhìn thế nào cũng không giống người đã trọng sinh. Tính tình của nàng ta hoàn toàn khác biệt so với lúc nàng gặp trong kiếp trước, ánh mắt nhìn nàng cũng đầy xa lạ.
Vậy vì sao Hân ma ma phải chịu chết?
Thi Minh Châu không khỏi nghĩ ngợi sâu xa, liệu có phải vì nàng có cơ duyên trọng sinh, nên vận mệnh bắt nàng phải trả giá bằng những người và những thứ quý giá nhất mà nàng trân trọng để cân bằng lại?
Quốc công phu nhân thấy con gái khóc lóc đến đáng thương, không khỏi xót xa, ôn tồn khuyên nhủ: “Dù có tiếc nuối, nhưng suy cho cùng, Hân ma ma cũng chỉ là một kẻ hầu. Bà đã nuôi nấng con khôn lớn, sống trong phú quý bao nhiêu năm qua, toàn bộ người trong phủ đều nể mặt con mà kính trọng bà, đời này như thế cũng xem như trọn vẹn.
Chỉ có thể trách bà ấy số phận không tốt, làm việc bất cẩn, lại đem thứ tà vật dơ bẩn giấu dưới giường con, để cho Thi Yểu phát hiện ra.”
Thi Minh Châu nhắm mắt lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Thi Yểu! Thi Yểu! Tất cả đều do Thi Yểu!
Thi Yểu, ngươi phải trả lại mạng cho Hân ma ma của ta!
Quốc công phu nhân dịu dàng vuốt trán con gái, kiên nhẫn phân tích, giảng giải cho nàng hiểu lý lẽ đối nhân xử thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bùa chú tà ác như thế nếu lan truyền ra ngoài sẽ trở thành đại họa! Biết bao nhiêu người hầu đã nhìn thấy, chẳng lẽ lại giết hết bọn họ? Trong đó phần lớn đều là người của con, còn có các ma ma và nha hoàn của các phòng khác, bên ngoài lại còn bao nhiêu kẻ hầu trà nước, tổng cộng cũng mấy chục người.
Chỉ có thể dùng thủ đoạn sấm sét, trượng hình giết chết kẻ chủ mưu là Hân ma ma, mới nhanh chóng khiến trong phủ trên dưới kinh sợ, không dám nói bậy, cũng không để lời đồn thổi lan ra, liên lụy đến danh dự của con. Tổ phụ và phụ thân con dụng tâm khổ cực, con không được phép oán trách hay kêu oan, đừng vì người đã khuất mà khiến họ lạnh lòng.”
Thi Minh Châu lặng lẽ rơi nước mắt, gật đầu. Trong lòng nàng ngùn ngụt căm hận Thi Yểu. Thi Yểu đã hại chết Hân ma ma, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho Thi Yểu.
Dỗ cho Thi Minh Châu ngủ yên, Quốc công phu nhân ngồi lại một lát, rồi vội vã ra ngoài, sai người đuổi gã đạo sĩ kia ra khỏi kinh thành.
Nàng thở dài, nói với Kim ma ma – tâm phúc của mình: “Hân Nương dù trung thành, nhưng cái miệng lại cay nghiệt, suốt ngày chỉ biết nói lời độc ác. Ta vốn không thích bà ấy, miệng mồm lúc nào cũng chửi bới những thứ thô tục như 'đồ đĩ, đồ lẳng lơ', sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến Châu Châu. Châu Châu thì lại một mực bao che cho bà ấy, chưa kịp để ta giáo huấn, bà ấy đã tự chuốc lấy họa rồi.”
Bà cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, bà vú già này chết thì cũng tốt. Chỉ là đáng tiếc một kẻ trung thành mà thôi.
Kim ma ma hiểu ý chủ, cười phụ họa: “Hân Nương không biết giữ miệng, gieo khẩu nghiệp, đây coi như là báo ứng của bà ta. Cô nương từ nhỏ theo phu nhân, trong xương cốt đã cao quý, không thể để bà ta làm hư hỏng được.”
Quốc công phu nhân hài lòng, coi như việc của Hân ma ma từ nay đã chấm dứt. Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng âm thầm ghi nhớ Thi Yểu một bút.
Đánh rắn mà không đánh chết, ắt sẽ bị nó cắn trả.
Trước kia, Thi Yểu chỉ được Thái phu nhân thương hại, nhưng giờ đây Thái phu nhân lại có vẻ ngày càng yêu quý nàng ta thật lòng.
Một núi không thể có hai hổ, Quốc công phủ này chỉ nên có một mình nữ nhi của nàng là cô nương duy nhất. Cái danh "nhị cô nương" vốn không nên tồn tại trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro