[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 8
2024-11-10 06:01:31
Sau lần đó, nàng đổ bệnh suốt một tháng. Mà trong tháng ấy, Thi Yểu theo tổ mẫu, theo mẫu thân và tam thẩm ra ngoài dự tiệc, sáng chói rạng rỡ, hoàn toàn lấn át nàng, đích nữ của phủ Quốc công. Chính thời gian đó, Thi Yểu còn ngấm ngầm kết giao với Tứ hoàng tử Chu Thiệu, gieo rắc bi kịch cả đời nàng, và cả cái kết thê thảm cho toàn bộ phủ Quốc công...
Lần này nàng không còn ngu ngốc mà nhường nhịn như trước. Thi Minh Châu gào lên, khóc lóc: “Thi Yểu đáng kiếp! Chính nàng ta đẩy ta xuống nước! Tổ mẫu, mẫu thân, mau ném Thi Yểu xuống hồ đi! Nàng ta ghen ghét con, hãm hại con, nàng ta đáng chết, đáng bị dìm nước, đáng bị đông cứng mà chết, đáng bị thiên đao vạn quả mà chết...!”
Chát!
Quốc công phu nhân không chịu nổi nữa, tát nàng một cái, nghiêm giọng quát: “Thi Minh Châu, ngươi bị lạnh đến mức hồ đồ rồi sao?”
Thi Minh Châu ngã quỵ xuống đất, ngất lịm. Bên hồ lại rối ren một phen, thái phu nhân lo lắng cho đứa cháu gái vừa gặp, khóc lóc gọi người mau đưa Thi Minh Châu về phòng nghỉ. Quốc công phu nhân cũng hối hận vô cùng, chẳng kịp nghĩ gì thêm, lau nước mắt rồi vội vã theo sau.
Thi Yểu cùng các tẩu tử theo sát thái phu nhân mà rời đi. Chỉ còn tam phu nhân Dung thị ở lại để xử lý nốt hậu quả, giọng dịu dàng trấn an: “Nhị nha đầu, đại tỷ của ngươi hồ đồ, không phải cố ý đâu…”
Chưa nói hết lời, Thi Yểu lật mắt, cũng ngất lịm trên mặt đất.
Nàng vốn chẳng buồn nghe người ta giả lả nói lời an ủi. Lúc này, điều tốt nhất để an ủi nàng là giữ ấm cho nàng, mời đại phu đến, chứ không phải đứng đây biện bạch rằng Thi Minh Châu không phải cố ý.
Dung thị thấy vậy, cũng ngậm lại lời nói, chỉ bình tĩnh phân phó các bà vú đưa Thi Yểu trở về viện của nàng.
Thi gia con cháu đông đúc, phủ đệ cũng rộng rãi, phân chia nhiều khu viện riêng. Trước đây, thái phu nhân đã dặn Quốc công phu nhân chuẩn bị cho Thi Yểu một viện tốt. Vì Thi Yểu sắp đến tuổi nghị thân, Quốc công phu nhân lo lắng rằng nếu để người ta đồn thổi phủ Quốc công đối xử khắt khe với thứ nữ, lại thiên vị đích nữ như Thi Minh Châu, thì sẽ làm hỏng thanh danh của Châu Châu. Vì thế, bà dọn sẵn một viện gần Lan Bội viện của Thi Minh Châu, đặt tên là Quan Sư viện.
Quan Sư viện tuy nhỏ hơn Lan Bội viện một chút, nhưng lại có cái tên phù hợp với tên của Thi Yểu, cho thấy Quốc công phu nhân cũng có chút dụng tâm. Trong viện, mọi đồ dùng sinh hoạt đều đầy đủ, giường đất còn được sưởi ấm.
Khi Thi Yểu trở về, tóc nàng đã đóng băng, chiếc áo lông chồn trắng cũng phủ một lớp băng mỏng. Ban đầu nàng chỉ giả vờ ngất, nhưng cuối cùng lại thực sự lạnh đến mức mơ màng, thần trí mờ mịt. Dung thị vội gọi người dâng một chén canh gừng, sai nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa, lau khô tóc, rồi đặt nàng nằm trên giường đất ấm, để nàng chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Bán Hạ cứ thấp thỏm lo lắng, chạy đi chạy lại từ giường đất ra cửa, gấp đến mức rơi cả nước mắt: “Lang trung sao còn chưa đến?”
Các nha hoàn khác không dám nói gì. Dung thị cũng im lặng. Trong phủ Quốc công có lang trung thường trực, nhưng tất nhiên sẽ phải ưu tiên xem bệnh cho Thi Minh Châu trước. Chờ xem xong cho Thi Minh Châu, lang trung mới có thể sang đến chỗ Thi Yểu. Còn nếu mời lang trung từ bên ngoài, phải qua chỗ Quốc công phu nhân xin phép, rồi chờ xe ngựa đi mời, sao tránh khỏi phí mất thời gian?
Thi Yểu nghe tiếng nước trong bình đồng cạnh giường đếm từng khắc thời gian trôi, đợi khoảng nửa canh giờ, thấy lang trung cuối cùng cũng tới, nàng mới yên tâm mà hoàn toàn chìm vào cơn mê.
Một giấc mê kéo dài suốt một ngày một đêm. Đến khi mở mắt ra, trong phòng yên ắng, Bán Hạ không biết đi đâu.
Cổ họng nàng khô khốc như cháy, hai mắt nóng rát. Thi Yểu vừa định gọi người thì nghe thấy tiếng ai đó nói khe khẽ oán giận:
Lần này nàng không còn ngu ngốc mà nhường nhịn như trước. Thi Minh Châu gào lên, khóc lóc: “Thi Yểu đáng kiếp! Chính nàng ta đẩy ta xuống nước! Tổ mẫu, mẫu thân, mau ném Thi Yểu xuống hồ đi! Nàng ta ghen ghét con, hãm hại con, nàng ta đáng chết, đáng bị dìm nước, đáng bị đông cứng mà chết, đáng bị thiên đao vạn quả mà chết...!”
Chát!
Quốc công phu nhân không chịu nổi nữa, tát nàng một cái, nghiêm giọng quát: “Thi Minh Châu, ngươi bị lạnh đến mức hồ đồ rồi sao?”
Thi Minh Châu ngã quỵ xuống đất, ngất lịm. Bên hồ lại rối ren một phen, thái phu nhân lo lắng cho đứa cháu gái vừa gặp, khóc lóc gọi người mau đưa Thi Minh Châu về phòng nghỉ. Quốc công phu nhân cũng hối hận vô cùng, chẳng kịp nghĩ gì thêm, lau nước mắt rồi vội vã theo sau.
Thi Yểu cùng các tẩu tử theo sát thái phu nhân mà rời đi. Chỉ còn tam phu nhân Dung thị ở lại để xử lý nốt hậu quả, giọng dịu dàng trấn an: “Nhị nha đầu, đại tỷ của ngươi hồ đồ, không phải cố ý đâu…”
Chưa nói hết lời, Thi Yểu lật mắt, cũng ngất lịm trên mặt đất.
Nàng vốn chẳng buồn nghe người ta giả lả nói lời an ủi. Lúc này, điều tốt nhất để an ủi nàng là giữ ấm cho nàng, mời đại phu đến, chứ không phải đứng đây biện bạch rằng Thi Minh Châu không phải cố ý.
Dung thị thấy vậy, cũng ngậm lại lời nói, chỉ bình tĩnh phân phó các bà vú đưa Thi Yểu trở về viện của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi gia con cháu đông đúc, phủ đệ cũng rộng rãi, phân chia nhiều khu viện riêng. Trước đây, thái phu nhân đã dặn Quốc công phu nhân chuẩn bị cho Thi Yểu một viện tốt. Vì Thi Yểu sắp đến tuổi nghị thân, Quốc công phu nhân lo lắng rằng nếu để người ta đồn thổi phủ Quốc công đối xử khắt khe với thứ nữ, lại thiên vị đích nữ như Thi Minh Châu, thì sẽ làm hỏng thanh danh của Châu Châu. Vì thế, bà dọn sẵn một viện gần Lan Bội viện của Thi Minh Châu, đặt tên là Quan Sư viện.
Quan Sư viện tuy nhỏ hơn Lan Bội viện một chút, nhưng lại có cái tên phù hợp với tên của Thi Yểu, cho thấy Quốc công phu nhân cũng có chút dụng tâm. Trong viện, mọi đồ dùng sinh hoạt đều đầy đủ, giường đất còn được sưởi ấm.
Khi Thi Yểu trở về, tóc nàng đã đóng băng, chiếc áo lông chồn trắng cũng phủ một lớp băng mỏng. Ban đầu nàng chỉ giả vờ ngất, nhưng cuối cùng lại thực sự lạnh đến mức mơ màng, thần trí mờ mịt. Dung thị vội gọi người dâng một chén canh gừng, sai nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa, lau khô tóc, rồi đặt nàng nằm trên giường đất ấm, để nàng chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Bán Hạ cứ thấp thỏm lo lắng, chạy đi chạy lại từ giường đất ra cửa, gấp đến mức rơi cả nước mắt: “Lang trung sao còn chưa đến?”
Các nha hoàn khác không dám nói gì. Dung thị cũng im lặng. Trong phủ Quốc công có lang trung thường trực, nhưng tất nhiên sẽ phải ưu tiên xem bệnh cho Thi Minh Châu trước. Chờ xem xong cho Thi Minh Châu, lang trung mới có thể sang đến chỗ Thi Yểu. Còn nếu mời lang trung từ bên ngoài, phải qua chỗ Quốc công phu nhân xin phép, rồi chờ xe ngựa đi mời, sao tránh khỏi phí mất thời gian?
Thi Yểu nghe tiếng nước trong bình đồng cạnh giường đếm từng khắc thời gian trôi, đợi khoảng nửa canh giờ, thấy lang trung cuối cùng cũng tới, nàng mới yên tâm mà hoàn toàn chìm vào cơn mê.
Một giấc mê kéo dài suốt một ngày một đêm. Đến khi mở mắt ra, trong phòng yên ắng, Bán Hạ không biết đi đâu.
Cổ họng nàng khô khốc như cháy, hai mắt nóng rát. Thi Yểu vừa định gọi người thì nghe thấy tiếng ai đó nói khe khẽ oán giận:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro