Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Đời Này Sẽ Khôn...
Trương Mặc Mặc
2024-10-29 12:25:28
Ngày hôm sau, Tô Kiều cho rằng mình đã dậy đủ sớm, kết quả khi cô ngáp dài ra cửa múc nước rửa mặt, đã trông thấy một người đàn ông mặc quân trang màu xanh lục ngay ngắn đứng trước cửa nhà mình rồi.
Tô Kiều sợ tới mức cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức bay biến.
Cô vội vàng bưng chậu, lui về trong phòng. Cô vừa ngủ dậy, đến tóc cũng chưa chải, đang đầu bù tóc rối thế này, không thể để anh ấy trông thấy.
Tối hôm qua sau khi trở về từ huyện thành, Tần Tranh Vanh không thể nào ngủ nổi nên anh dứt khoát đứng canh trước cửa nhà Tô Kiều cả đêm.
Dáng vẻ vội vàng lui về phòng của Tô Kiều giống như một chậu nước đá dội thẳng vào đầu anh.
Trái tim đang nóng như lửa chỉ còn lại nỗi thấp thỏm.
Hôm qua, quả nhiên là trong cơn xúc động, cô mới đồng ý gả cho anh. Bây giờ bình tĩnh lại rồi, chắc cô ấy đang hối hận.
Đột nhiên Tần Tranh Vanh hơi ảo não.
Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện đó, cô đã nói đồng ý gả cho anh, lúc ấy anh nên viết báo cáo kết hôn, sau đó kéo cô đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn mới phải, không cho cô cơ hội hối hận.
Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy ý tưởng này quá đê tiện. Là một người quân nhn, sao anh có thể thừa nước đục thả câu như vậy?
Ngay khi nỗi lòng Tần Tranh Vanh rối như tơ vò thì Tô Kiều lại mở cửa ra.
“Anh Tranh Vanh, chúng ta đi thôi!”
Tần Tranh Vanh hơi sửng sốt, trong khoảnh khắc ấy còn có chút kinh ngạc: “Em… Em không hối hận à?”
Đôi mắt hồ ly sáng ngời của Tô Kiều mang theo ý cười hạnh phúc, cô nghi hoặc nhìn anh: “Vì sao em phải hối hận?”
Tần Tranh Vanh hơi lúng túng: “Tôi lớn hơn em tám tuổi, còn có…”
“Còn có ba đứa trẻ phải nuôi, em biết mà!” Không đợi Tần Tranh Vanh nói hết câu, Tô Kiều đã cắt ngang: “Tối hôm qua anh đã nói với em chuyện này. Nếu để ý, thì em đã từ chối anh từ tối hôm qua rồi.”
Nói xong, Tô Kiều nhìn khuôn mặt vẫn chưa vứt bỏ hết nỗi băn khoăn của Tần Tranh Vanh, đột nhiên hiểu ra Tần Tranh Vanh đang băn khoăn điều gì.
Cô nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói: “Anh Tranh Vanh, anh yên tâm, em sẽ là một người mẹ kế tốt.”
Đời trước cô cũng từng làm một người mẹ kế tốt, đáng tiếc cuối cùng vẫn nuôi dạy ra một kẻ vô ơn.
Đời này nếu muốn cô làm mẹ kế cho đứa trẻ khác, cô tình nguyện từ bỏ người đàn ông Tần Tranh Vanh này, cũng sẽ không đồng ý. Nhưng ba đứa trẻ kia nhà Tần Tranh Vanh thì khác.
Đời trước, cô bị nhà họ Tô bắt tay với Bùi Thiên Nghĩa tính kế, hỏng hết thanh danh, khi bị đánh cả người đầy vết thương chồng chất lên nhau, cô vẫn chưa chết ngay. Sau đó cô tốn trở về căn nhà nhỏ này.
Khi đó Tần Tranh Vanh vẫn đang trong tù, nhà Tần Tranh Vanh cũng chỉ có ba đứa trẻ kia.
Rõ ràng bản thân ba đứa trẻ ấy còn bữa đói bữa no, thế mà chỉ cần bọn chúng có một miếng ăn, bọn chúng sẽ tiết kiệm một nửa nhét vào trong cửa cho cô, để cô ăn.
Bọn chúng không chỉ không oán hận cô hại cậu của bọn họ, ngược lại còn chịu đói bụng tiếp tế cho cô.
Thậm chí khi cô bị bệnh, cô đơn chết trong căn nhà nhỏ này, cũng là ba đứa trẻ ấy phát hiện ra thi thể của cô, sau đó gọi người trong thôn tới chôn cất.
Trong lễ tang của cô, cũng là ba đứa trẻ ấy quăng bồn giúp.
Đời trước cô không chỉ nợ Tần Tranh Vanh, cô còn nợ ba đứa trẻ kia nữa.
Khi linh hồn cô phiêu đãng khắp nơi, cô vẫn luôn hy vọng ba đứa trẻ kia có thể trưởng thành, sẽ có được cuộc sống tốt lành.
Nhưng đời không như mơ, ba đứa trẻ kia cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Đời trước Tần Tranh Vanh vào tù, vì không có cha mẹ, cộng thêm một người cậu ngồi tù, nên ba đứa trẻ bị cười nhạo, bị cô lập và bị khinh thường khắp nơi, dần dần tính cách bọn chúng trở nên tối tăm, vặn vẹo.
Đợi đến ngày Tần Tranh Vanh được thả, tính cách của ba đứa trẻ đã thành hình rồi.
Chị cả, vì từ nhỏ đã phải cố gắng nuôi sống hai đứa em trai, nên đã tạo thành tính cách nhẫn nhịn, lấy lòng người khác. Sau khi trưởng thành, con bé gà cho một gã hay đánh vợ, nhưng chỉ yên lặng chịu đựng, cuối cùng đang sống sờ sờ bị người đàn ông kia đánh chết.
Sau khi chị gái chết, trong cơn tức giận em trai thứ hai đã xông tới tận cửa chém chết gã đàn ông cặn bã kia, cuối cùng bị bắt, bị phán tử hình.
Em út vì mau chóng kiếm tiền cứu vớt anh Hai đang bị giam giữ, đã bị lừa vào công ty bán hàng đa cấp, đợi khi được giải cứu, đã chỉ còn lại một hũ tro cốt.
Tuy rằng cuộc đời của ba đứa trẻ này gặp nhiều chông gai, nhưng bản chất bên trong vẫn là người tốt.
Cho dù sống trong hoàn cảnh gian nan đến đâu, bọn họ vẫn luôn hiếu thảo với Tần Tranh Vanh, không hề ghét bỏ người cậu này vì người ấy đã từng ngồi tù.
Nghĩ đến đứa trẻ vong ân bội nghĩa mà cô nuôi giúp Tô Nhan Nhan và Bùi Thiên Nghĩa, Tô Kiều cười mỉa.
Đời trước khi thấy ba đứa trẻ tốt như vậy cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm, dù chỉ là linh ồn, cô vẫn cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Lúc ấy cô đã nghĩ, nếu người mà cô hết lòng nuôi lớn là ba đứa trẻ này, chứ không phải kẻ vô ơn kia thì tốt biết mấy.
May mà cô đã trọng sinh, ông trời cho cô thêm một cơ hội nữa, để cô có thể bù đắp tiếc nuối đời trước.
Tô Kiều ngồi trên ghế sau xe đạp của Tần Tranh Vanh, nghĩ đến kết cục đời trước của anh và bọn trẻ, trái tim cô đau nhói từng cơn.
Cô vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông theo bản năng, tựa đầu mình vào tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh.
Cảm nhận được làn da mềm mại dán vào lưng mình, cả người Tần Tranh Vanh cứng đờ.
Trái tim luôn trầm ổn cũng đập loạn nhịp theo.
Anh cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngó sen trn eo mình, không nhịn được khẽ cong môi.
Khi hai người đến Cục Dân Chính, Cục Dân Chính cũng vừa mở cửa.
Trước khi vào trong, Tần Tranh Vanh dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía cô: “Đồng chí Tô Kiều, tôi hỏi lại em lần cuối cùng, em có đồng ý gả cho tôi, làm vợ tôi không? Sau lần này, tôi sẽ không cho em cơ hội đổi ý nữa.”
Tô Kiều chủ động vươn tay ra nắm lấy bàn tay to lớn để sát quần của anh, phát hiện ra lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng. Cô không nhịn được bật cười, đôi mắt hồ ly vô cùng quyến rũ: “Em đồng ý, đời này sẽ không bao giờ đổi ý.”
Tô Kiều sợ tới mức cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức bay biến.
Cô vội vàng bưng chậu, lui về trong phòng. Cô vừa ngủ dậy, đến tóc cũng chưa chải, đang đầu bù tóc rối thế này, không thể để anh ấy trông thấy.
Tối hôm qua sau khi trở về từ huyện thành, Tần Tranh Vanh không thể nào ngủ nổi nên anh dứt khoát đứng canh trước cửa nhà Tô Kiều cả đêm.
Dáng vẻ vội vàng lui về phòng của Tô Kiều giống như một chậu nước đá dội thẳng vào đầu anh.
Trái tim đang nóng như lửa chỉ còn lại nỗi thấp thỏm.
Hôm qua, quả nhiên là trong cơn xúc động, cô mới đồng ý gả cho anh. Bây giờ bình tĩnh lại rồi, chắc cô ấy đang hối hận.
Đột nhiên Tần Tranh Vanh hơi ảo não.
Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện đó, cô đã nói đồng ý gả cho anh, lúc ấy anh nên viết báo cáo kết hôn, sau đó kéo cô đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn mới phải, không cho cô cơ hội hối hận.
Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy ý tưởng này quá đê tiện. Là một người quân nhn, sao anh có thể thừa nước đục thả câu như vậy?
Ngay khi nỗi lòng Tần Tranh Vanh rối như tơ vò thì Tô Kiều lại mở cửa ra.
“Anh Tranh Vanh, chúng ta đi thôi!”
Tần Tranh Vanh hơi sửng sốt, trong khoảnh khắc ấy còn có chút kinh ngạc: “Em… Em không hối hận à?”
Đôi mắt hồ ly sáng ngời của Tô Kiều mang theo ý cười hạnh phúc, cô nghi hoặc nhìn anh: “Vì sao em phải hối hận?”
Tần Tranh Vanh hơi lúng túng: “Tôi lớn hơn em tám tuổi, còn có…”
“Còn có ba đứa trẻ phải nuôi, em biết mà!” Không đợi Tần Tranh Vanh nói hết câu, Tô Kiều đã cắt ngang: “Tối hôm qua anh đã nói với em chuyện này. Nếu để ý, thì em đã từ chối anh từ tối hôm qua rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Tô Kiều nhìn khuôn mặt vẫn chưa vứt bỏ hết nỗi băn khoăn của Tần Tranh Vanh, đột nhiên hiểu ra Tần Tranh Vanh đang băn khoăn điều gì.
Cô nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói: “Anh Tranh Vanh, anh yên tâm, em sẽ là một người mẹ kế tốt.”
Đời trước cô cũng từng làm một người mẹ kế tốt, đáng tiếc cuối cùng vẫn nuôi dạy ra một kẻ vô ơn.
Đời này nếu muốn cô làm mẹ kế cho đứa trẻ khác, cô tình nguyện từ bỏ người đàn ông Tần Tranh Vanh này, cũng sẽ không đồng ý. Nhưng ba đứa trẻ kia nhà Tần Tranh Vanh thì khác.
Đời trước, cô bị nhà họ Tô bắt tay với Bùi Thiên Nghĩa tính kế, hỏng hết thanh danh, khi bị đánh cả người đầy vết thương chồng chất lên nhau, cô vẫn chưa chết ngay. Sau đó cô tốn trở về căn nhà nhỏ này.
Khi đó Tần Tranh Vanh vẫn đang trong tù, nhà Tần Tranh Vanh cũng chỉ có ba đứa trẻ kia.
Rõ ràng bản thân ba đứa trẻ ấy còn bữa đói bữa no, thế mà chỉ cần bọn chúng có một miếng ăn, bọn chúng sẽ tiết kiệm một nửa nhét vào trong cửa cho cô, để cô ăn.
Bọn chúng không chỉ không oán hận cô hại cậu của bọn họ, ngược lại còn chịu đói bụng tiếp tế cho cô.
Thậm chí khi cô bị bệnh, cô đơn chết trong căn nhà nhỏ này, cũng là ba đứa trẻ ấy phát hiện ra thi thể của cô, sau đó gọi người trong thôn tới chôn cất.
Trong lễ tang của cô, cũng là ba đứa trẻ ấy quăng bồn giúp.
Đời trước cô không chỉ nợ Tần Tranh Vanh, cô còn nợ ba đứa trẻ kia nữa.
Khi linh hồn cô phiêu đãng khắp nơi, cô vẫn luôn hy vọng ba đứa trẻ kia có thể trưởng thành, sẽ có được cuộc sống tốt lành.
Nhưng đời không như mơ, ba đứa trẻ kia cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Đời trước Tần Tranh Vanh vào tù, vì không có cha mẹ, cộng thêm một người cậu ngồi tù, nên ba đứa trẻ bị cười nhạo, bị cô lập và bị khinh thường khắp nơi, dần dần tính cách bọn chúng trở nên tối tăm, vặn vẹo.
Đợi đến ngày Tần Tranh Vanh được thả, tính cách của ba đứa trẻ đã thành hình rồi.
Chị cả, vì từ nhỏ đã phải cố gắng nuôi sống hai đứa em trai, nên đã tạo thành tính cách nhẫn nhịn, lấy lòng người khác. Sau khi trưởng thành, con bé gà cho một gã hay đánh vợ, nhưng chỉ yên lặng chịu đựng, cuối cùng đang sống sờ sờ bị người đàn ông kia đánh chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi chị gái chết, trong cơn tức giận em trai thứ hai đã xông tới tận cửa chém chết gã đàn ông cặn bã kia, cuối cùng bị bắt, bị phán tử hình.
Em út vì mau chóng kiếm tiền cứu vớt anh Hai đang bị giam giữ, đã bị lừa vào công ty bán hàng đa cấp, đợi khi được giải cứu, đã chỉ còn lại một hũ tro cốt.
Tuy rằng cuộc đời của ba đứa trẻ này gặp nhiều chông gai, nhưng bản chất bên trong vẫn là người tốt.
Cho dù sống trong hoàn cảnh gian nan đến đâu, bọn họ vẫn luôn hiếu thảo với Tần Tranh Vanh, không hề ghét bỏ người cậu này vì người ấy đã từng ngồi tù.
Nghĩ đến đứa trẻ vong ân bội nghĩa mà cô nuôi giúp Tô Nhan Nhan và Bùi Thiên Nghĩa, Tô Kiều cười mỉa.
Đời trước khi thấy ba đứa trẻ tốt như vậy cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm, dù chỉ là linh ồn, cô vẫn cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Lúc ấy cô đã nghĩ, nếu người mà cô hết lòng nuôi lớn là ba đứa trẻ này, chứ không phải kẻ vô ơn kia thì tốt biết mấy.
May mà cô đã trọng sinh, ông trời cho cô thêm một cơ hội nữa, để cô có thể bù đắp tiếc nuối đời trước.
Tô Kiều ngồi trên ghế sau xe đạp của Tần Tranh Vanh, nghĩ đến kết cục đời trước của anh và bọn trẻ, trái tim cô đau nhói từng cơn.
Cô vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông theo bản năng, tựa đầu mình vào tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh.
Cảm nhận được làn da mềm mại dán vào lưng mình, cả người Tần Tranh Vanh cứng đờ.
Trái tim luôn trầm ổn cũng đập loạn nhịp theo.
Anh cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngó sen trn eo mình, không nhịn được khẽ cong môi.
Khi hai người đến Cục Dân Chính, Cục Dân Chính cũng vừa mở cửa.
Trước khi vào trong, Tần Tranh Vanh dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía cô: “Đồng chí Tô Kiều, tôi hỏi lại em lần cuối cùng, em có đồng ý gả cho tôi, làm vợ tôi không? Sau lần này, tôi sẽ không cho em cơ hội đổi ý nữa.”
Tô Kiều chủ động vươn tay ra nắm lấy bàn tay to lớn để sát quần của anh, phát hiện ra lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng. Cô không nhịn được bật cười, đôi mắt hồ ly vô cùng quyến rũ: “Em đồng ý, đời này sẽ không bao giờ đổi ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro