Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo

Hình Như Cô Khô...

Trương Mặc Mặc

2024-10-29 12:25:28

Tô Kiều vừa cười tươi, vừa khách sáo cảm ơn mọi người, còn phát nốt số kẹo mừng vừa rồi chưa phát xong cho mọi người.

“Chúc mừng nhé, chúc mừng nhé!”

Mọi người vừa chúc mừng, vừa nói:

“Kiều Kiều, cháu đừng khách sáo với chú, mạng của Tiểu Bảo nhà chú đều do cháu và ông nội cháu cứu lại.”

“Đúng đấy, lần đó thím bị tiêu chảy, tưởng sắp chết rồi, may mà có cháu…”

“Mọi người đều là hàng xóm láng giếng, trước kia cháu và ông Tô từng giúp mọi người, sau này nếu có chuyện gì, cháu cứ nói một tiếng, mọi người sẽ không từ chối...”

...

Phát kẹo mừng xong, Tô Kiều cảm ơn mọi người lần nữa, lúc quay đầu lại thì va phải một đôi mắt sâu thẳm và nóng bỏng của người đàn ông.

Bản thân Tô Kiều không biết vì sao mà hai vành tai lại vô thức đỏ lên. Giọng nói cũng hơi mất tự nhiên: “Anh… Anh Tranh Vanh, hay là anh đi nghỉ ngơi một lát đi, để em sắp xếp lại đồ đạc mua hôm nay.”

“Để anh, em đi nghỉ đi.”

Tần Tranh Vanh không nói hai lời, lập tức lấy đồ treo trên cáng xe đạp xuống, xách vào trong nhà, bởi vì dùng sức nên cơ bắp trên cánh tay anh càng lộ rõ hơn, càng khỏe mạnh và xinh đẹp.

Nghĩ tới bàn tay ấy từng ôm chặt lấy eo mình, cái ôm vừa đủ như gãi đúng chỗ ngứa khiến cơ thể cô muốn ngừng mà không được… Cả người Tô Kiều lập tức nóng lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng đỏ bừng giống như có thể nhỏ ra máu.

Cô sợ người đàn ông này phát hiện ra ý nghĩ xấu xa của mình, nên vội vàng né tránh ánh mắt của anh, rồi nhanh chân đi vào nhà phếp: “Em… Em đi đun nước tắm trước đã.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại đang giữa mùa hè, vừa rồi khi ra ngoài mua đồ cả người cô đã đổ đầy mồ hôi, đang dính nhớp nháp trên người, rất không thoải mái.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng như quả táo của cô gái, Tần Tranh Vanh không nhịn được khẽ nuốt nước miếng, rất muốn cắn thử một miếng xem cô gái ấy có ngọt ngào như quả táo hay không.

Đun nước tắm xong, Tô Kiều vừa múc nước cho vào thùng gỗ định xách vào phòng tắm thì một bàn tay khác đồng thời cầm lấy quai thùng: “Để anh.”

Giọng nói trầm ấm quyến rũ của người đàn ông mang theo khí th bá đạo không cho từ chối vang lên bên tai cô.

Bàn tay thô ráp của anh chạm vào tay cô, khiến cơ thể cô tê dại như bị điện giật, vội vàng rụt tay về.

Nhìn dáng vẻ kinh hãi hoảng hốt như chú cáo nhỏ, trong ánh mắt sâu thẳm của Tần Tranh Vanh hiện lên một tia u ám.

Hình như cô ấy không thích anh chạm vào…

Điều này khiến quá trình ở chung với Tô Kiều sau đó, người đàn ông cẩn thận khác thường, chỉ sợ bản thân không cẩn thận chạm vào cô, khiến cô chán ghét.

Tô Kiều thì cố gắng giấu trái tim nhỏ bé đang nhảy lung tung tung của mình, không dám nhìn thẳng vào Tần Tranh Vanh. Đợi anh xách nước cho cô xong, cô vội vàng đi vào nhà tìm quần áo để đi tắm rửa.

Mãi cho đến khi cơ thể chìm trong làn nước ấm áp, Tô Kiều mới thở ra một hơi, nhịp tim cũng dần dần khôi phục bình thường.

Cô lấy ra một chút linh tuyền từ trong không gian, bỏ thêm vào thùng tắm, vừa lòng thưởng thức cơ thể mình ở tuổi hai mươi. Hiện giờ cô vẫn chưa trải qua quá trình tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần của nhà họ Tô và nhà họ Bùi, trong mắt vẫn chưa mất đi ánh sáng, làn da cũng chưa mất đi tính đàn hồi.

Cô nhìn đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp trong nước, nhìn vòng eo nhỏ nhắn, và bộ ngực ngạo nghễ phía trước, vô cùng vừa lòng với cơ thể của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt in bóng dưới mặt nước cũng là mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày lá liễu tinh tế, và đuôi mắt hồ ly hơi cong lên, trời sinh đã mang theo hương vị quyến rũ rồi.

Sau khi xua tan hết nỗi sợ hãi, rụt rè kiếp trước, nhìn kiểu gì cô cũng thấy khuôn mặt này rất xinh đẹp.

Khó trách đời trước bà già nhà họ Bùi kia luôn mắng cô là hồ ly tinh trước mặt người khác.

Tắm rửa xong, khi chuẩn bị lau khô người, lật tung đống quần áo vài lần cô mới phát hiện ra, vừa rồi mình quá luống cuống nên chỉ lấy quần áo thôi chứ quên lấy khăn tắm rồi.

Tô Kiều do dự, hay là mình cứ để người ướt thế này trực tiếp mặc quần áo vào nhỉ?

Nhưng nghĩ đến cảm giác ấy, cô lại cắn răng quyết định. Cô đã kết hôn với Tần Tranh Vanh rồi, giữa vợ chồng với nhau, lấy giúp nhau cái khăn tắm, hay lấy giúp nhau bộ quần áo gì đó, chẳng phải rất bình thường sao?

Mặt cô đỏ ửng lên, nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa phòng tắm, gọi: “Anh Tranh Vanh, anh Tranh Vanh, anh có ở bên ngoài không?”

Tần Tranh Vanh vừa thu dọn phòng bếp xong, lúc ra ngoài thì nghe thấy tiếng cô gái nhỏ như tiếng muỗi kêu đang gọi mình. Anh vô thức bước nhanh hơn, chỉ sau vài bước đã đi tới trước cửa phòng tắm rồi: “Anh đây!”

Sắc mặt Tô Kiều càng đỏ hơn, giọng nói hơi ấp úng: “Anh Tranh Vanh, em quên cầm khăn tắm vào rồi, anh lấy giúp em được không?”

“Được, em chờ chút nhé.”

Tiếng bước chân nhanh chóng rời đi của Tần Tranh Vanh truyền đến từ bên ngoài, không lâu sau cửa phòng tắm lại bị gõ vang.

Tô Kiều vội vàng muốn mở ra một khe nhỏ để người đàn ông đưa khăn tắm vào trong cho mình. Nào ngờ cô vừa kéo cửa, lại bị trượt chân một cái…

Cánh cửa phòng tắm lập tức bị cô mở toang ra, Tô Kiều hoảng loạn muốn che đậy, nhưng lại không che được gì, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phóng đại trước mắt cô…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo

Số ký tự: 0