Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Vì Sao Lại Ngủ...
Trương Mặc Mặc
2024-12-01 12:47:00
Khi người nhà họ Tô đến bệnh viện, cha mẹ Bùi Thiên Nghĩa đã tới từ lâu rồi.
Bùi Quốc Siêu ngồi bên giường bệnh, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Vu Lâm Tĩnh - Mẹ của Bùi Thiên Nghĩa thì khóc đến mức hai mắt đều sưng lên: “Con của mẹ, sao con nhãi chết tiệt nhà họ Tô kia lại tàn nhẫn như vậy, lại đánh con nặng tay như vậy…”
Vu Lâm Tĩnh vừa khóc, vừa duỗi tay thọc vào người Bùi Quốc Siêu: “Lão Bùi, con trai chúng ta bị đánh như vậy, sao ông không nói câu nào thế? Tôi chỉ có mình nó là con trai, lỡ như xảy ra chuyện gì…”
Nghĩ đến lời bác sĩ nói, nếu cái đó của Bùi Thiên Nghĩa khôi phục không tốt, có khả năng sẽ mất đi năng lực sinh dục, Vu Lâm Tĩnh lại tức giận không thôi.
Người nhà họ Tô đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy lời Vu Lâm Tĩnh nói, đều không dám vào trong.
Tô Đại Vĩ xách theo sữa mạch nha và đồ hộp vừa vay tiền mua được, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, lộ ra nụ cười nịnh nọt nhất, rồi bước vào phòng bệnh.
“Xưởng trưởng, Thiên Nghĩa bị thương như vậy đều là lỗi của Tô Kiều, tôi hứa sẽ đưa bằng được Tô Kiều tới đây xin lỗi Thiên Nghĩa…”
Tô Đại Vĩ chưa kịp nói hết câu, Vu Lâm Tĩnh đã tức giận đỏ mắt, buông lời oán hận: “Tô Đại Vĩ, ông cho rằng xin lỗi là xong việc à? Ông có biết Thiên Nghĩa nhà chúng tôi…”
“Mẹ!”
“Câm miệng!”
Vu Lâm Tĩnh nói được nửa câu. Bùi Quốc Siêu và Bùi Thiên Nghĩa đồng thời mở miệng cắt ngang.
Lúc này Vu Lâm Tĩnh mới nhớ ra, tuyệt đối không thể lan truyền chuyện Bùi Thiên Nghĩa bị thương bộ phận nhảy cảm.
Bùi Quốc Siêu ngồi nghiêm chỉnh, dùng ánh mắt trịch thượng liếc nhìn Tô Đại Vĩ, cất giọng quan cách nói: “Đại Vĩ, hai nhà chúng ta cũng coi như đã qua lại với nhau nhiều đời, trước đây người lớn đặt ra hôn sự, nhà ông nói nhà ông ôm nhầm con gái muốn đổi người gả đến nhà chúng tôi, chúng tôi cũng đồng ý không càm ràm câu nào, kết quả thì sao? Ông xem đứa con gái ngoan kia nhà ông đi, xem nó đánh Thiên Nghĩa nhà chúng tôi thành ra thế nào?”
Tô Đại Vĩ vội vàng gượng cười, ăn nói khép nép xin lỗi, trong lòng thì thầm mắng Tô Kiều trăm ngàn lần rồi.
Ánh mắt Bùi Quốc Siêu đảo qua người Tô Nhan Nhan. Cô con gái nuôi của nhà họ Tô này còn thuận mắt hơn cô con gái vừa tìm về từ nông thôn đến đầu cũng không dám ngẩng lên kia nhiều.
Giở giọng trịch thượng xong, ông ta hắng giọng ho khan hai tiếng rồi nói tiếp: “Lão Tô này, bây giờ bọn trẻ đã ầm ĩ không vui như vậy, tôi thấy hai nhà chúng ta…”
Hiện tại Bùi Thiên Nghĩa bị thương như vậy, lỡ như thật sự không dùng được mà cưới con gái nhà khác về thì sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé.
Cho nên ông ta định ám chỉ cho Tô Đại Vĩ, để đối phương tự mình mở miệng để Tô Nhan Nhan gả cho Bùi Thiên Nghĩa, sau này dù cơ thể Bùi Thiên Nghĩa thật sự có vấn đề, ông ta vẫn bắt chẹt được.
Tô Đại Vĩ cũng hiểu được ý của Bùi Quốc Siêu.
Tô Kiều đã không khống chế được rồi, vốn dĩ Tô Đại Vĩ cũng có ý định thương lượng với nhà họ Bùi để Tô Nhan Nhan gả qua bên đó, nên đang định mở miệng tiếp lời.
Nhưng mà ông ta chưa kịp mở miệng, Tô Nhan Nhan ở bên cạnh cho rằng nhà họ Bùi muốn cắt đứt lui tới với nhà họ Tô, trong lòng hoảng hốt, đã vô thức nôn khan một tiếng.
“Oẹ!”
“Nhan Nhan, em làm sao thế?”
Trần Quế Anh đang định quan tâm hỏi han Tô Nhan Nhan, không ngờ Bùi Thiên Nghĩa đã sốt sắng mở miệng trước bà ta.
“Em…” Ánh mắt Tô Nhan Nhan hơi né tránh, dáng vẻ như đang chột dạ.
Không đợi Tô Nhan Nhan đáp lời, Trần Quế Anh đã vỗ đùi nói: “Chắc chắn do hôm nay bị con nhãi chết tiệt Tô Kiều kia đánh bị thương, vẫn chưa khoẻ lại rồi! Con điếm kia, thế mà dám đánh con nặng tay như vậy, lần sau gặp nó, mẹ phải đánh cho nó một trận mới được.”
Tô Nhan Nhan nở nụ cười miễn cưỡng, khoé mắt liếc về phía Bùi Thiên Nghĩa đang nằm trên giường.
Vừa rồi khi nôn khan cô ta mới nhớ ra, tháng trước kỳ kinh nguyệt của cô ta không tới… Trong lòng cô ta lập tức sinh ra dự cảm không tốt lắm.
Nhưng sau câu hỏi thăm ban đầu ra, lúc này Bùi Thiên Nghĩa không hề cho cô ta thêm một ánh mắt nào nữa, mà đang cau mày không biết đang nghĩ đến điều gì.
Tô Nhan Nhan cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm gì đó. Cô ta ôm ngực, nói: “Mẹ, con cảm thấy rất không thoải mái, cứ ghê cổ buồn nôn mãi. Con đi tìm bác sĩ khám thử được chứ?”
Mí mắt Trần Quế Anh giật giật. Hiện tại nhà bọn họ đã bị trộm sạch rồi, ngay cả tiền mua đồ đến thăm Bùi Thiên Nghĩa cũng phải đi vay, sau khi mua sữa mạch nha và đồ hộp cho Bùi Thiên Nghĩa, tất cả tiền bạc trên người bà ta chỉ dư lại hai đồng. Bà ta bị Tô Kiều đánh cả người đau đớn còn không nỡ bỏ tiền ra đi khám, Tô Nhan Nhan đã khám một lần rồi, bây giờ còn muốn…
Trần Quế Anh không vui lắm, nhưng mà vẫn chưa tìm được lý do để từ chối, thì Tô Đại Vĩ đã nói trước: “Nhan Nhan không thoải mái, bà còn không mau đưa con bé đi khám bệnh, thất thần ra đó làm gì?”
Tô Kiến Quân cũng nói: “Mẹ, con với mẹ đưa Nhan Nhan đi khám đi.”
“Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ, cảm ơn anh hai.” Tô Nhan Nhan vừa ngoan ngoãn cảm ơn người nhà họ Tô, vừa liếc mắt nhìn Bùi Thiên Nghĩa một cái.
Bùi Thiên Nghĩa vẫn không nhìn cô ta như cũ, khiến nỗi bất an trong lòng cô ta càng mãnh liệt hơn.
Lúc này trong đầu Bùi Thiên Nghĩa chỉ có mình Tô Kiều.
Cho dù khi bác sĩ nói khả năng anh ta sẽ mất đi năng lực sinh dục, anh ta vẫn không hận Tô Kiều, mà chỉ nghĩ đến Tô Kiều với dáng người yểu điệu quyến rũ kia nằm dưới thân người đàn ông khác, trong lòng anh ta lại vô cùng khó chịu, vô cùng buồn bực.
Cô gái đó vốn dĩ là cô gái của anh ta…
Oán hận dâng lên trong lòng Bùi Thiên Nghĩa, hận Tô Kiều thà ủy thân cho một thằng nông dân, cũng không chịu gả cho anh ta.
Không được, anh ta phải nghĩ cách cướp Tô Kiều về bên mình!
Tô Kiều hoàn toàn không biết ý đồ xấu xa của Bùi Thiên Nghĩa, thấy sắc trời tối dần, cô cũng bắt đầu căng thẳng.
Đêm nay xem như là đêm tân hôn của cô và Tần Tranh Vanh đó.
Tuy rằng giữa trưa cô đã thương lượng với anh về phòng ngủ, buổi trưa cô cũng ngủ một mình, nhưng buổi tối...
Khi tắm rửa, trái tim Tô Kiều cứ đập thình thịch mãi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đợi cô tắm xong ra ngoài, sắc trời đã tối hẳn rồi, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể chiên được trứng gà.
Hiện tại đội sản xuất Hồng Tinh vẫn chưa có điện. Khi cô vào phòng khách, Tần Tranh Vanh đã đốt đèn dầu trên bàn rồi.
Ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu xuống, bầu không khí càng mập mờ hơn.
Tô Kiều cảm thấy lúc này không chỉ mặt cô nóng mà cơ thể cũng bắt đầu nóng lên.
Cô nhìn người đàn ông mặt mày anh tuấn dưới ánh đèn mờ, lúng túng mở miệng: ““Anh Tranh Vanh, đêm nay...”
“Anh ngủ phòng phía tây.”
Cô chưa kịp nói hết câu, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã truyền vào tai.
“Hả?” Cô hơi sửng sốt, miệng bật ra một tiếng theo bản năng.
Trái tim vẫn luôn đập thình thịch lập tức trở nên an tĩnh, chính cô cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Ánh mắt cô lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, cố nặn ra nụ cười: “Vậy em đi ngủ trước nhé, anh Tranh Vanh. Anh cũng ngủ sớm đi.”
Tô Kiều cất bước vào phòng, cảm thấy bước chân nặng nề đến mức sắp không nâng lên nổi.
Tần Tranh Vanh nhìn cô, con ngươi sâu thẳm hơi u ám.
Anh cầm chiếc đèn dầu lên, đưa cho Tô Kiều theo bản năng: “Kiều Kiều, cầm đèn đi.”
Tô Kiều vươn tay nhận lấy ngọn đèn, khi đầu ngón tay chạm vào vết chai thô ráp trên tay người đàn ông, trái tim cô bỗng run rẩy, bàn tay vô thức co rụt lại, nhưng người đàn ông nhanh tay hơn đã nắm lấy tay cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt như nai con kinh hoảng đâm vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Tranh Vanh.
Cổ họng Tần Tranh Vanh hơi nghẹn lại, yết hầu trượt xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Kiều, giọng nói quyến rũ hơi khàn khàn: “Vì sao lại ngủ riêng?”
Bùi Quốc Siêu ngồi bên giường bệnh, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Vu Lâm Tĩnh - Mẹ của Bùi Thiên Nghĩa thì khóc đến mức hai mắt đều sưng lên: “Con của mẹ, sao con nhãi chết tiệt nhà họ Tô kia lại tàn nhẫn như vậy, lại đánh con nặng tay như vậy…”
Vu Lâm Tĩnh vừa khóc, vừa duỗi tay thọc vào người Bùi Quốc Siêu: “Lão Bùi, con trai chúng ta bị đánh như vậy, sao ông không nói câu nào thế? Tôi chỉ có mình nó là con trai, lỡ như xảy ra chuyện gì…”
Nghĩ đến lời bác sĩ nói, nếu cái đó của Bùi Thiên Nghĩa khôi phục không tốt, có khả năng sẽ mất đi năng lực sinh dục, Vu Lâm Tĩnh lại tức giận không thôi.
Người nhà họ Tô đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy lời Vu Lâm Tĩnh nói, đều không dám vào trong.
Tô Đại Vĩ xách theo sữa mạch nha và đồ hộp vừa vay tiền mua được, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, lộ ra nụ cười nịnh nọt nhất, rồi bước vào phòng bệnh.
“Xưởng trưởng, Thiên Nghĩa bị thương như vậy đều là lỗi của Tô Kiều, tôi hứa sẽ đưa bằng được Tô Kiều tới đây xin lỗi Thiên Nghĩa…”
Tô Đại Vĩ chưa kịp nói hết câu, Vu Lâm Tĩnh đã tức giận đỏ mắt, buông lời oán hận: “Tô Đại Vĩ, ông cho rằng xin lỗi là xong việc à? Ông có biết Thiên Nghĩa nhà chúng tôi…”
“Mẹ!”
“Câm miệng!”
Vu Lâm Tĩnh nói được nửa câu. Bùi Quốc Siêu và Bùi Thiên Nghĩa đồng thời mở miệng cắt ngang.
Lúc này Vu Lâm Tĩnh mới nhớ ra, tuyệt đối không thể lan truyền chuyện Bùi Thiên Nghĩa bị thương bộ phận nhảy cảm.
Bùi Quốc Siêu ngồi nghiêm chỉnh, dùng ánh mắt trịch thượng liếc nhìn Tô Đại Vĩ, cất giọng quan cách nói: “Đại Vĩ, hai nhà chúng ta cũng coi như đã qua lại với nhau nhiều đời, trước đây người lớn đặt ra hôn sự, nhà ông nói nhà ông ôm nhầm con gái muốn đổi người gả đến nhà chúng tôi, chúng tôi cũng đồng ý không càm ràm câu nào, kết quả thì sao? Ông xem đứa con gái ngoan kia nhà ông đi, xem nó đánh Thiên Nghĩa nhà chúng tôi thành ra thế nào?”
Tô Đại Vĩ vội vàng gượng cười, ăn nói khép nép xin lỗi, trong lòng thì thầm mắng Tô Kiều trăm ngàn lần rồi.
Ánh mắt Bùi Quốc Siêu đảo qua người Tô Nhan Nhan. Cô con gái nuôi của nhà họ Tô này còn thuận mắt hơn cô con gái vừa tìm về từ nông thôn đến đầu cũng không dám ngẩng lên kia nhiều.
Giở giọng trịch thượng xong, ông ta hắng giọng ho khan hai tiếng rồi nói tiếp: “Lão Tô này, bây giờ bọn trẻ đã ầm ĩ không vui như vậy, tôi thấy hai nhà chúng ta…”
Hiện tại Bùi Thiên Nghĩa bị thương như vậy, lỡ như thật sự không dùng được mà cưới con gái nhà khác về thì sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé.
Cho nên ông ta định ám chỉ cho Tô Đại Vĩ, để đối phương tự mình mở miệng để Tô Nhan Nhan gả cho Bùi Thiên Nghĩa, sau này dù cơ thể Bùi Thiên Nghĩa thật sự có vấn đề, ông ta vẫn bắt chẹt được.
Tô Đại Vĩ cũng hiểu được ý của Bùi Quốc Siêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiều đã không khống chế được rồi, vốn dĩ Tô Đại Vĩ cũng có ý định thương lượng với nhà họ Bùi để Tô Nhan Nhan gả qua bên đó, nên đang định mở miệng tiếp lời.
Nhưng mà ông ta chưa kịp mở miệng, Tô Nhan Nhan ở bên cạnh cho rằng nhà họ Bùi muốn cắt đứt lui tới với nhà họ Tô, trong lòng hoảng hốt, đã vô thức nôn khan một tiếng.
“Oẹ!”
“Nhan Nhan, em làm sao thế?”
Trần Quế Anh đang định quan tâm hỏi han Tô Nhan Nhan, không ngờ Bùi Thiên Nghĩa đã sốt sắng mở miệng trước bà ta.
“Em…” Ánh mắt Tô Nhan Nhan hơi né tránh, dáng vẻ như đang chột dạ.
Không đợi Tô Nhan Nhan đáp lời, Trần Quế Anh đã vỗ đùi nói: “Chắc chắn do hôm nay bị con nhãi chết tiệt Tô Kiều kia đánh bị thương, vẫn chưa khoẻ lại rồi! Con điếm kia, thế mà dám đánh con nặng tay như vậy, lần sau gặp nó, mẹ phải đánh cho nó một trận mới được.”
Tô Nhan Nhan nở nụ cười miễn cưỡng, khoé mắt liếc về phía Bùi Thiên Nghĩa đang nằm trên giường.
Vừa rồi khi nôn khan cô ta mới nhớ ra, tháng trước kỳ kinh nguyệt của cô ta không tới… Trong lòng cô ta lập tức sinh ra dự cảm không tốt lắm.
Nhưng sau câu hỏi thăm ban đầu ra, lúc này Bùi Thiên Nghĩa không hề cho cô ta thêm một ánh mắt nào nữa, mà đang cau mày không biết đang nghĩ đến điều gì.
Tô Nhan Nhan cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm gì đó. Cô ta ôm ngực, nói: “Mẹ, con cảm thấy rất không thoải mái, cứ ghê cổ buồn nôn mãi. Con đi tìm bác sĩ khám thử được chứ?”
Mí mắt Trần Quế Anh giật giật. Hiện tại nhà bọn họ đã bị trộm sạch rồi, ngay cả tiền mua đồ đến thăm Bùi Thiên Nghĩa cũng phải đi vay, sau khi mua sữa mạch nha và đồ hộp cho Bùi Thiên Nghĩa, tất cả tiền bạc trên người bà ta chỉ dư lại hai đồng. Bà ta bị Tô Kiều đánh cả người đau đớn còn không nỡ bỏ tiền ra đi khám, Tô Nhan Nhan đã khám một lần rồi, bây giờ còn muốn…
Trần Quế Anh không vui lắm, nhưng mà vẫn chưa tìm được lý do để từ chối, thì Tô Đại Vĩ đã nói trước: “Nhan Nhan không thoải mái, bà còn không mau đưa con bé đi khám bệnh, thất thần ra đó làm gì?”
Tô Kiến Quân cũng nói: “Mẹ, con với mẹ đưa Nhan Nhan đi khám đi.”
“Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ, cảm ơn anh hai.” Tô Nhan Nhan vừa ngoan ngoãn cảm ơn người nhà họ Tô, vừa liếc mắt nhìn Bùi Thiên Nghĩa một cái.
Bùi Thiên Nghĩa vẫn không nhìn cô ta như cũ, khiến nỗi bất an trong lòng cô ta càng mãnh liệt hơn.
Lúc này trong đầu Bùi Thiên Nghĩa chỉ có mình Tô Kiều.
Cho dù khi bác sĩ nói khả năng anh ta sẽ mất đi năng lực sinh dục, anh ta vẫn không hận Tô Kiều, mà chỉ nghĩ đến Tô Kiều với dáng người yểu điệu quyến rũ kia nằm dưới thân người đàn ông khác, trong lòng anh ta lại vô cùng khó chịu, vô cùng buồn bực.
Cô gái đó vốn dĩ là cô gái của anh ta…
Oán hận dâng lên trong lòng Bùi Thiên Nghĩa, hận Tô Kiều thà ủy thân cho một thằng nông dân, cũng không chịu gả cho anh ta.
Không được, anh ta phải nghĩ cách cướp Tô Kiều về bên mình!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiều hoàn toàn không biết ý đồ xấu xa của Bùi Thiên Nghĩa, thấy sắc trời tối dần, cô cũng bắt đầu căng thẳng.
Đêm nay xem như là đêm tân hôn của cô và Tần Tranh Vanh đó.
Tuy rằng giữa trưa cô đã thương lượng với anh về phòng ngủ, buổi trưa cô cũng ngủ một mình, nhưng buổi tối...
Khi tắm rửa, trái tim Tô Kiều cứ đập thình thịch mãi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đợi cô tắm xong ra ngoài, sắc trời đã tối hẳn rồi, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể chiên được trứng gà.
Hiện tại đội sản xuất Hồng Tinh vẫn chưa có điện. Khi cô vào phòng khách, Tần Tranh Vanh đã đốt đèn dầu trên bàn rồi.
Ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu xuống, bầu không khí càng mập mờ hơn.
Tô Kiều cảm thấy lúc này không chỉ mặt cô nóng mà cơ thể cũng bắt đầu nóng lên.
Cô nhìn người đàn ông mặt mày anh tuấn dưới ánh đèn mờ, lúng túng mở miệng: ““Anh Tranh Vanh, đêm nay...”
“Anh ngủ phòng phía tây.”
Cô chưa kịp nói hết câu, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã truyền vào tai.
“Hả?” Cô hơi sửng sốt, miệng bật ra một tiếng theo bản năng.
Trái tim vẫn luôn đập thình thịch lập tức trở nên an tĩnh, chính cô cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Ánh mắt cô lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, cố nặn ra nụ cười: “Vậy em đi ngủ trước nhé, anh Tranh Vanh. Anh cũng ngủ sớm đi.”
Tô Kiều cất bước vào phòng, cảm thấy bước chân nặng nề đến mức sắp không nâng lên nổi.
Tần Tranh Vanh nhìn cô, con ngươi sâu thẳm hơi u ám.
Anh cầm chiếc đèn dầu lên, đưa cho Tô Kiều theo bản năng: “Kiều Kiều, cầm đèn đi.”
Tô Kiều vươn tay nhận lấy ngọn đèn, khi đầu ngón tay chạm vào vết chai thô ráp trên tay người đàn ông, trái tim cô bỗng run rẩy, bàn tay vô thức co rụt lại, nhưng người đàn ông nhanh tay hơn đã nắm lấy tay cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt như nai con kinh hoảng đâm vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Tranh Vanh.
Cổ họng Tần Tranh Vanh hơi nghẹn lại, yết hầu trượt xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Kiều, giọng nói quyến rũ hơi khàn khàn: “Vì sao lại ngủ riêng?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro