Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Ai Muốn Gả Cho...
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
2024-09-30 16:37:32
Editor: Cafe26
Kiều Uyển Uyển đứng cạnh bên xem kịch, nhìn thấy Vương Lai Phúc bỏ chạy, cô cũng mím môi, nín thở rồi, nhẹ nhàng quay người bỏ chạy.
Cô không muốn gả cho thôn bá của làng, cũng không muốn gả cho Tống Duyên Minh!
Giờ không chạy thì chờ đến khi nào mới chạy được?
“Đứng lại”.
Tống Duyên Minh lạnh giọng nói.
Cả người Kiều Uyển Uyển như đông cứng lại, cô cứng ngắc quay về phía Tống Duyên Minh, khóe miệng nở nụ cười khô khốc: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tống Duyên Minh khẽ nhăn đôi lông mày, tiểu hồ ly lại đang giả vờ ngu với anh, anh cũng không tin rằng Kiều Uyển Uyển không đoán được việc anh đến đây là chỉ để tìm cô.
“Kiều Uyển Uyển, tôi đã nói đừng giở trò với tôi!”
“Đồng chí Tống, anh hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý cho anh leo cây. Người nhà tôi đã nhận tiền lễ cưới của Vương Lai Phúc, còn nhốt tôi lại. Tôi cũng chỉ vì đi tìm anh! mới chạy trốn ra ngoài”.
Kiều Uyển Uyển nhấn mạnh rằng đó là vì anh, rồi dùng đôi mắt hoa anh đào ấm ức, nhìn Tống Duyên Minh.
Một lúc, Tống Duyên Minh cảm thấy việc Kiều Uyển Uyển suýt chút nữa bị thôn bá làm nhục, tất cả đều là lỗi của anh.
Nhưng nếu đúng như vậy, tại sao Kiều Uyển Uyển sau khi thoát khỏi thôn bá đi, lại muốn bỏ chạy?
Thậm chí không một lời cảm ơn cũng không có.
Khuôn mặt của Tống Duyên Minh lạnh lùng, nhìn vào ánh mắt đau khổ của Kiều Uyển Uyển.
“Cô là một kẻ nói dối !”
Trong lòng Kiều Uyển Uyển căng thẳng, phải chăng Tống Duyên Minh đã biết được điều gì đó không?
“Tôi nói dối anh điều gì? Nếu không phải là vì đi tìm anh, thân là con gái vừa mới lớn, việc gì phải đêm hôm đi lên thị trấn?”
Trên đôi mắt hoa đào đọng lại một lớp sương mai, Kiều Uyển Uyển cắn chặt môi.
“Ở làng cô đúng là đã chịu nhiều uất ức”.
Tống Duyên Minh đột nhiên nói một câu như vậy, làm Kiều Uyển Uyển chớp chớp đôi mắt đào hoa, ngơ ngác.
“Sau này đoàn văn công có tuyển người, cô nên đến thử xem, không chừng diễn xuất của toàn bộ đoàn văn công cũng bì không nổi cô”.
Giọng điệu của Tống Duyên Minh đầy sự chế giễu, cùng với sự tức giận ẩn sâu trong mắt.
Kiều Uyển Uyển đứng cạnh bên xem kịch, nhìn thấy Vương Lai Phúc bỏ chạy, cô cũng mím môi, nín thở rồi, nhẹ nhàng quay người bỏ chạy.
Cô không muốn gả cho thôn bá của làng, cũng không muốn gả cho Tống Duyên Minh!
Giờ không chạy thì chờ đến khi nào mới chạy được?
“Đứng lại”.
Tống Duyên Minh lạnh giọng nói.
Cả người Kiều Uyển Uyển như đông cứng lại, cô cứng ngắc quay về phía Tống Duyên Minh, khóe miệng nở nụ cười khô khốc: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tống Duyên Minh khẽ nhăn đôi lông mày, tiểu hồ ly lại đang giả vờ ngu với anh, anh cũng không tin rằng Kiều Uyển Uyển không đoán được việc anh đến đây là chỉ để tìm cô.
“Kiều Uyển Uyển, tôi đã nói đừng giở trò với tôi!”
“Đồng chí Tống, anh hiểu lầm rồi. Tôi không cố ý cho anh leo cây. Người nhà tôi đã nhận tiền lễ cưới của Vương Lai Phúc, còn nhốt tôi lại. Tôi cũng chỉ vì đi tìm anh! mới chạy trốn ra ngoài”.
Kiều Uyển Uyển nhấn mạnh rằng đó là vì anh, rồi dùng đôi mắt hoa anh đào ấm ức, nhìn Tống Duyên Minh.
Một lúc, Tống Duyên Minh cảm thấy việc Kiều Uyển Uyển suýt chút nữa bị thôn bá làm nhục, tất cả đều là lỗi của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu đúng như vậy, tại sao Kiều Uyển Uyển sau khi thoát khỏi thôn bá đi, lại muốn bỏ chạy?
Thậm chí không một lời cảm ơn cũng không có.
Khuôn mặt của Tống Duyên Minh lạnh lùng, nhìn vào ánh mắt đau khổ của Kiều Uyển Uyển.
“Cô là một kẻ nói dối !”
Trong lòng Kiều Uyển Uyển căng thẳng, phải chăng Tống Duyên Minh đã biết được điều gì đó không?
“Tôi nói dối anh điều gì? Nếu không phải là vì đi tìm anh, thân là con gái vừa mới lớn, việc gì phải đêm hôm đi lên thị trấn?”
Trên đôi mắt hoa đào đọng lại một lớp sương mai, Kiều Uyển Uyển cắn chặt môi.
“Ở làng cô đúng là đã chịu nhiều uất ức”.
Tống Duyên Minh đột nhiên nói một câu như vậy, làm Kiều Uyển Uyển chớp chớp đôi mắt đào hoa, ngơ ngác.
“Sau này đoàn văn công có tuyển người, cô nên đến thử xem, không chừng diễn xuất của toàn bộ đoàn văn công cũng bì không nổi cô”.
Giọng điệu của Tống Duyên Minh đầy sự chế giễu, cùng với sự tức giận ẩn sâu trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro