Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Cô gái đẹp như...
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
2024-09-30 16:37:32
Editor: Cafe26
Tống Duyên Minh ném thắt lưng vào cỏ dại bên đường, vỗ bùn trên tay, “Có gan không cần danh lợi, cô tuyên dương trắng trợn bị tôi nhìn thấy hết rồi, cứ phải dựa vào tôi, lúc này gan sao nhỏ vậy?”
Kiều Uyển Uyển ngẩng đầu, không nói gì.
Tống Duyên Minh cười nhạt: “Lúc này sao lại không nói gì, bản thân là bị cảm sốt hư rồi sao, nên mới làm những việc như vậy? Người cảm sốt, tôi nhìn thấy nhiều rồi, cũng không có như cô vậy”.
Kiều Uyển Uyển bị anh phá vỡ địa điểm không thương tiếc, trái tim thắt lại.
“Mỗi người bị bệnh đều như vậy sao? Nếu như đều như vậy, vậy thì cần thầy thuốc làm gì, cứ uống thuốc như vậy là được rồi”.
Kiều Uyển Uyển tức giận cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng không chột dạ.
Cô không đợi Tống Duyên Minh nói gì, bước đi, rất nhanh bước về phía trước.
Tống Duyên Minh nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô đi tới trước mặt, khóe miệng khẽ giật.
Kẻ lừa đảo, xem cô giấu đến lúc nào.
Đi hết con đường, đi ngang qua nhiều ngôi làng trên đường.
Mỗi nhà trong thôn đều nuôi chó, hễ có động tĩnh gì vào ban đêm, chó sủa ầm ĩ cả làng, tình thế này giống như sẽ cùng nhau vây bắt bọn họ.
Kiều Uyển Uyển mặc dù xuyên không đến mấy ngày, những vẫn chưa quen.
Hơn nữa là đi buổi đêm trên đường nghe được tiếng chó sủa điếc cả tai, rất đáng sợ.
Cô vừa mới bước về phía trước, chưa đi được bao xa cố ý đi chậm, đợi Tống Duyên Minh đuổi kịp, cố gắng duy trì tốc độ với anh như vậy, vai kề vai đi tới.
Chẳng qua lần này Tống Duyên Minh có chăm sóc cô, rõ ràng giảm tốc độ, cô miễn cường đi theo.
Hai người ai cũng không nói gì, im lặng trên đường, dường như trên đường có gặp vài con chó, cũng bị Tống Duyên Minh xua đuổi rồi.
Kiều Uyển Uyển nhìn bên cạnh, thân hình cao cao lớn lớn của Tống Duyên Minh, cảm thấy lúc bên cạnh anh, cũng có cảm giác an toàn.
Không có đồng hồ, Kiều Uyển Uyển cũng không biết đi bao lâu, dù sao hai chân cô đã không phải thuộc về cô rồi, mới thật sự đến thị trấn rồi.
Tống Duyên Minh ném thắt lưng vào cỏ dại bên đường, vỗ bùn trên tay, “Có gan không cần danh lợi, cô tuyên dương trắng trợn bị tôi nhìn thấy hết rồi, cứ phải dựa vào tôi, lúc này gan sao nhỏ vậy?”
Kiều Uyển Uyển ngẩng đầu, không nói gì.
Tống Duyên Minh cười nhạt: “Lúc này sao lại không nói gì, bản thân là bị cảm sốt hư rồi sao, nên mới làm những việc như vậy? Người cảm sốt, tôi nhìn thấy nhiều rồi, cũng không có như cô vậy”.
Kiều Uyển Uyển bị anh phá vỡ địa điểm không thương tiếc, trái tim thắt lại.
“Mỗi người bị bệnh đều như vậy sao? Nếu như đều như vậy, vậy thì cần thầy thuốc làm gì, cứ uống thuốc như vậy là được rồi”.
Kiều Uyển Uyển tức giận cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng không chột dạ.
Cô không đợi Tống Duyên Minh nói gì, bước đi, rất nhanh bước về phía trước.
Tống Duyên Minh nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô đi tới trước mặt, khóe miệng khẽ giật.
Kẻ lừa đảo, xem cô giấu đến lúc nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi hết con đường, đi ngang qua nhiều ngôi làng trên đường.
Mỗi nhà trong thôn đều nuôi chó, hễ có động tĩnh gì vào ban đêm, chó sủa ầm ĩ cả làng, tình thế này giống như sẽ cùng nhau vây bắt bọn họ.
Kiều Uyển Uyển mặc dù xuyên không đến mấy ngày, những vẫn chưa quen.
Hơn nữa là đi buổi đêm trên đường nghe được tiếng chó sủa điếc cả tai, rất đáng sợ.
Cô vừa mới bước về phía trước, chưa đi được bao xa cố ý đi chậm, đợi Tống Duyên Minh đuổi kịp, cố gắng duy trì tốc độ với anh như vậy, vai kề vai đi tới.
Chẳng qua lần này Tống Duyên Minh có chăm sóc cô, rõ ràng giảm tốc độ, cô miễn cường đi theo.
Hai người ai cũng không nói gì, im lặng trên đường, dường như trên đường có gặp vài con chó, cũng bị Tống Duyên Minh xua đuổi rồi.
Kiều Uyển Uyển nhìn bên cạnh, thân hình cao cao lớn lớn của Tống Duyên Minh, cảm thấy lúc bên cạnh anh, cũng có cảm giác an toàn.
Không có đồng hồ, Kiều Uyển Uyển cũng không biết đi bao lâu, dù sao hai chân cô đã không phải thuộc về cô rồi, mới thật sự đến thị trấn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro