Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Mày Đợi Đó Cho...
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
2024-09-30 16:37:32
Editor: Cafe26
“Dám cướp người phụ nữ của lão đại chúng ta, hãy xem hôm nay ta đánh chết cái tên công tử bột nhà ngươi!”
Lưu Tam vung nắm đấm đầy nước miếng, dùng sức đấm thẳng lên mặt khuôn mặt tuấn tú của Tống Duyên Minh.
Hắn sớm đã không ưa gì Tống Duyên Minh, vừa mới đến thôn bọn họ đã hấp dẫn không ít ánh mắt của con gái trong thôn, hôm nay hắn sẽ đem khuôn mặt công tử bột này của Tống Duyên Minh đánh cho biến dạng, xem hắn còn khoe khoang như thế nào.
Tống Duyên Minh nện thẳng vào nắm đấm của hắn, nhẹ nhành cầm túm lấy cánh tay đang vung quyền đánh tới, bẻ gập theo hướng ngược lại.
“Aaaaa”
Lưu Tam hét lên chói tai như tiếng giết heo, vang vọng khắp chân trời.
Vương Lai Phúc cùng mấy tên côn đồ kia nhìn thấy đều bị dọa cho sắc mặt đại biến, chân nhũn ra lui về phía sau mấy bước.
Không ngờ Tống Duyên Minh bộ dạng trắng trẻo, thư sinh, nhưng lại là con nhà võ!
Tống Duyên Minh nhìn bộ dạng kinh ngạc của bọn họ, một quyền đẩy Lưu Tam ra.
Lưu Tam ôm cánh tay đã gãy gập ra sau, lảo đảo chạy về phía trước, trên mặt hiện lên một nét đau khổ.
Vương Lai Phúc thấy Lưu Tam như chó nhà có tang cụp đuôi chạy trở về, bực bội mắng một câu: “Đồ chó vô dụng!”
“Lão đại, nhanh cứu tôi, tay tôi gãy rồi, đau quá!”
Lưu Tam nâng cánh tay bị gập về sau, cầu xin Vương Lai Phúc.
Vương Lai Phúc thẳng chân một cước trực tiếp đá hắn ngã lăn xuống, “Cút !”
Lưu Tam bị đá ngã lăn xuống đất, cánh tay vốn gãy xương kia lại thêm đau điếng, đến mức hắn chỉ biết kêu “ngao ngao ngao!”
Vương Lai Phúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, trong lòng sinh ra một cỗ tà hỏa.
Hắn hất hất mái tóc xoăn bên cạnh trán, chống nạnh làm ra khí thế bá đạo ngang ngược của thôn bá, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Duyên Minh: “Người đừng đắc ý! Đừng tưởng rằng đánh Lưu Tam bị thương, là không xem ai ra gì! Hắn là người yếu nhất trong số bọn tao”.
Trong con ngươi đen của Tống Duyên Minh lộ ra sự không kiên nhẫn và ghét bỏ: “Các người cùng lên đi! Ta không có thời gian lãng phí với mấy người ở đây”.
“Dám cướp người phụ nữ của lão đại chúng ta, hãy xem hôm nay ta đánh chết cái tên công tử bột nhà ngươi!”
Lưu Tam vung nắm đấm đầy nước miếng, dùng sức đấm thẳng lên mặt khuôn mặt tuấn tú của Tống Duyên Minh.
Hắn sớm đã không ưa gì Tống Duyên Minh, vừa mới đến thôn bọn họ đã hấp dẫn không ít ánh mắt của con gái trong thôn, hôm nay hắn sẽ đem khuôn mặt công tử bột này của Tống Duyên Minh đánh cho biến dạng, xem hắn còn khoe khoang như thế nào.
Tống Duyên Minh nện thẳng vào nắm đấm của hắn, nhẹ nhành cầm túm lấy cánh tay đang vung quyền đánh tới, bẻ gập theo hướng ngược lại.
“Aaaaa”
Lưu Tam hét lên chói tai như tiếng giết heo, vang vọng khắp chân trời.
Vương Lai Phúc cùng mấy tên côn đồ kia nhìn thấy đều bị dọa cho sắc mặt đại biến, chân nhũn ra lui về phía sau mấy bước.
Không ngờ Tống Duyên Minh bộ dạng trắng trẻo, thư sinh, nhưng lại là con nhà võ!
Tống Duyên Minh nhìn bộ dạng kinh ngạc của bọn họ, một quyền đẩy Lưu Tam ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tam ôm cánh tay đã gãy gập ra sau, lảo đảo chạy về phía trước, trên mặt hiện lên một nét đau khổ.
Vương Lai Phúc thấy Lưu Tam như chó nhà có tang cụp đuôi chạy trở về, bực bội mắng một câu: “Đồ chó vô dụng!”
“Lão đại, nhanh cứu tôi, tay tôi gãy rồi, đau quá!”
Lưu Tam nâng cánh tay bị gập về sau, cầu xin Vương Lai Phúc.
Vương Lai Phúc thẳng chân một cước trực tiếp đá hắn ngã lăn xuống, “Cút !”
Lưu Tam bị đá ngã lăn xuống đất, cánh tay vốn gãy xương kia lại thêm đau điếng, đến mức hắn chỉ biết kêu “ngao ngao ngao!”
Vương Lai Phúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, trong lòng sinh ra một cỗ tà hỏa.
Hắn hất hất mái tóc xoăn bên cạnh trán, chống nạnh làm ra khí thế bá đạo ngang ngược của thôn bá, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Duyên Minh: “Người đừng đắc ý! Đừng tưởng rằng đánh Lưu Tam bị thương, là không xem ai ra gì! Hắn là người yếu nhất trong số bọn tao”.
Trong con ngươi đen của Tống Duyên Minh lộ ra sự không kiên nhẫn và ghét bỏ: “Các người cùng lên đi! Ta không có thời gian lãng phí với mấy người ở đây”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro