Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Ở Chung Cùng Ph...
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
2024-09-30 16:37:32
Editor: Cafe26
Cả người cô cứng đờ, nghiêng về phía sau, tay khẽ nắm chặt tay chuẩn bị ra đòn: “Tống Duyên Minh, anh, anh làm gì vậy?”
Tống Duyên Minh duỗi dài tay, đưa bàn tay to vươn về phía cô.
Đồng tử Kiều Uyển Uyển đột nhiên co rút lại.
“Ầm”.
Cái bàn tay to của Tống Duyên Minh lách qua người cô, đưa cánh của phòng đóng cửa lại, trong cái bóng đêm yên tĩnh này, phát ra một tiếng đóng cửa trầm thấp.
Kiều Uyển Uyển tay đã siết chặt nắm đấm mang đầy lực nay buông lỏng.
Hóa ra chỉ là đóng cửa, cũng chẳng phải là muốn làm gì cô cả.
“Kiều Uyển Uyển!” Giọng Nói Của Tống Duyên Minh trầm thấp khô khan.
Kiều Uyển Uyển ngước đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn lên, Tống Duyên Minh cao hơn cô hơn tận nửa người, nên cô cảm thấy một cảm giác bị áp bách vô hình.
Tống Duyên Minh là vì cô trước đây, phủ nhận sự tồn tại của vị hôn phu như anh, nên bắt đầu tính sổ sao?
Kiều Uyển Uyển ra đòn đánh phủ đầu.
“Tống Duyên Minh, anh tức giận cũng là chuyện dễ hiểu”.
Cô nhận sai trước, nên giọng cũng mềm nhũn mở miệng nói tiếp, “Lúc trước tôi quấn quýt lấy anh, bây giờ bản kết hôn đã được phê chuẩn lại đổi ý, đúng là tôi không đúng. Nhưng tôi thực sự nghĩ thông suốt, tôi không muốn kết hôn với anh! ”
Tống Duyên Minh không nói gì, đôi mắt thâm sâu đen nhánh nhìn cô chằm chằm như chim ưng đang theo dõi con mồi, giống như là thẳng vào đáy lòng cô.
“Cô không muốn gả cho tôi, vậy cô cứ đứng ở đó, rồi nửa đêm định ngủ chung giường với tôi chuyện như vậy thì coi là như thế nào?"
Tống Duy lạnh lùng cởi khuy áo ra, lộ ra cái yết hầu lồi lên, sắc bén.
Kiều Uyển Uyển lòng đầy uất ức: “Không phải anh không biết tôi nghèo, Nửa đêm, tôi không ở đây, chẳng lẽ tôi ngủ ngoài đường sao? ”
“Lúc cô từ trong nhà bỏ chạy ra, cũng không nghĩ tới sẽ ngủ ngoài đường sao ?”
“Tôi cũng đột nhiên biết người trong nhà, vì tiền lễ lễ mà giấu tôi. Muốn gả tôi cho tên cặn bã Vương Lai Phúc. Tôi lúc ấy chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, làm sao nghĩ được nhiều như vậy? ”
Kiều Uyển Uyển cúi cái đầu nhỏ xuống, lộ ra cái cổ thiên nga cong dài, duyên dáng.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, óng ánh sáng ấm áp, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Cả người cô cứng đờ, nghiêng về phía sau, tay khẽ nắm chặt tay chuẩn bị ra đòn: “Tống Duyên Minh, anh, anh làm gì vậy?”
Tống Duyên Minh duỗi dài tay, đưa bàn tay to vươn về phía cô.
Đồng tử Kiều Uyển Uyển đột nhiên co rút lại.
“Ầm”.
Cái bàn tay to của Tống Duyên Minh lách qua người cô, đưa cánh của phòng đóng cửa lại, trong cái bóng đêm yên tĩnh này, phát ra một tiếng đóng cửa trầm thấp.
Kiều Uyển Uyển tay đã siết chặt nắm đấm mang đầy lực nay buông lỏng.
Hóa ra chỉ là đóng cửa, cũng chẳng phải là muốn làm gì cô cả.
“Kiều Uyển Uyển!” Giọng Nói Của Tống Duyên Minh trầm thấp khô khan.
Kiều Uyển Uyển ngước đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn lên, Tống Duyên Minh cao hơn cô hơn tận nửa người, nên cô cảm thấy một cảm giác bị áp bách vô hình.
Tống Duyên Minh là vì cô trước đây, phủ nhận sự tồn tại của vị hôn phu như anh, nên bắt đầu tính sổ sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uyển Uyển ra đòn đánh phủ đầu.
“Tống Duyên Minh, anh tức giận cũng là chuyện dễ hiểu”.
Cô nhận sai trước, nên giọng cũng mềm nhũn mở miệng nói tiếp, “Lúc trước tôi quấn quýt lấy anh, bây giờ bản kết hôn đã được phê chuẩn lại đổi ý, đúng là tôi không đúng. Nhưng tôi thực sự nghĩ thông suốt, tôi không muốn kết hôn với anh! ”
Tống Duyên Minh không nói gì, đôi mắt thâm sâu đen nhánh nhìn cô chằm chằm như chim ưng đang theo dõi con mồi, giống như là thẳng vào đáy lòng cô.
“Cô không muốn gả cho tôi, vậy cô cứ đứng ở đó, rồi nửa đêm định ngủ chung giường với tôi chuyện như vậy thì coi là như thế nào?"
Tống Duy lạnh lùng cởi khuy áo ra, lộ ra cái yết hầu lồi lên, sắc bén.
Kiều Uyển Uyển lòng đầy uất ức: “Không phải anh không biết tôi nghèo, Nửa đêm, tôi không ở đây, chẳng lẽ tôi ngủ ngoài đường sao? ”
“Lúc cô từ trong nhà bỏ chạy ra, cũng không nghĩ tới sẽ ngủ ngoài đường sao ?”
“Tôi cũng đột nhiên biết người trong nhà, vì tiền lễ lễ mà giấu tôi. Muốn gả tôi cho tên cặn bã Vương Lai Phúc. Tôi lúc ấy chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, làm sao nghĩ được nhiều như vậy? ”
Kiều Uyển Uyển cúi cái đầu nhỏ xuống, lộ ra cái cổ thiên nga cong dài, duyên dáng.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, óng ánh sáng ấm áp, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro